Bênh Vực Người Mình Cuồng Ma

Quyển 2 - Chương 7




Phùng Huy nguyên bản chỉ là một tên lưu manh côn đồ, còn là cái loại không học vấn không nghề nghiệp chỉ biết lang thang đầu đường xó chợ kéo bè kéo lũ đánh lộn. Thật vất vả xuyên qua thành đại minh tinh, "sáng tác" ca khúc nổi danh một phen, gã sao có thể cam tâm bị Phương Lập Triết áp xuống? Huống chi ca khúc lần này là do chính gã hát, nếu là không bằng bài đưa cho kẻ khác hát lúc trước, gã còn mặt mũi nào nữa?

Gã chỉ cần giả bộ mất mát, mượn rượu tưới sầu, Lương Tinh Ngữ liền đau lòng đến suốt đêm triệu tập phòng quan hệ xã hội của Tinh Huy, ra lệnh bọn họ tìm mọi cách hắc Phương Lập Triết, hắc Trần Châu, hắc Lưu Lam, hắc Tô Viên Viên...... Tóm lại mặc kệ dùng biện pháp gì, nhất định phải hắc chết toàn bộ đoàn phim, đồng thời nâng album của Phùng Huy lên!

Tiếp theo trên mạng liền xuất hiện hàng loạt "người qua đường", các loại "nhìn không nổi nữa", "nhất định phải phổ cập khoa học phổ cập khoa học", "ta tới nói cho mà biết", còn có "đồng học", "Đồng sự" linh ting, đổ không biết bao nhiêu bồn nước bẩn lên đầu mấy người Phương Lập Triết.

Nhưng bọn họ trăm triệu không ngờ tới, các võng hữu trong sủng vật vòng lúc trước, thế nhưng lại một lần đứng ra, như những đấu sĩ cường hãn nghiền áp đám Hắc tử, còn lập ra cái Tô Tô Fan Club, bác bỏ từng cái từng cái hắc liêu, vả mặt các antifan vả đến vui vui vẻ vẻ!

Sau đó, bọn họ còn cao điệu tuyên bố:【Chúng ta là fan của Tô Tô, từ đây toàn lực duy trì Tô Tô cùng Phương tiên sinh. Đây là một tràng vu hãm có dự mưu, chỉ cần chỉ số thông minh không phải số âm đều nhìn ra được. Chúng ta khinh thường cùng bọn họ dây dưa, đánh nhau không bằng xem phim, mãnh liệt đề cử phim của Tô Tô cùng Phương tiên sinh《Manh khuyển Tô Tô》. Siêu hay siêu hay siêu siêu siêu hay! Chuyện quan trọng nói ba lần, không xem sẽ hối hận nha!:))) 】

Vô số lời nói với nội dung tương tự xuất hiện trên khắp các diễn đàn mà Hắc tử từng đặt chân, cố tình chỉ cần click vào trang các nhân của bọn họ là có thể phát hiện họ hoàn toàn không thể là thuỷ quân, thậm chí đa phần những người đó trước kia còn không chú ý giới giải trí, chỉ chuyên chú trong sủng vật vòng chia sẻ tin tức về các loại sủng vật, làm phía Tinh Huy muốn chụp mũ Phương Lập Triết mua thuỷ quân cũng làm không nổi. Hắc người khác không thành, ngược lại bị fan của Tô Tô biến thành hiện trường mãnh liệt đề cử phim, không biết có bao nhiêu người bởi vì tò mò đi xem《Manh khuyển Tô Tô》rồi hoàn toàn dừng không được!

Thật nhiều võng hữu thích sủng vật đều trở thành fan, thuỷ quân có thể chống lại được lực lượng quần chúng sao? Tin tức đề cử xem phim trải rộng,《Manh khuyển Tô Tô》lập tức bá chiếm đầu đề hơn một tháng! Từ thảo luận cốt truyện đến cảm thán manh manh manh ái ái ái đến luyến tiếc kết cục, rồi lại đến điên cuồng thúc giục phần 2. Mà đoàn phim《Manh khuyển Tô Tô》 thì từ vai chính, vai phụ đến các nhân viên công tác chủ chốt đều lên hot search ló mặt ít nhất một lần, đề tài về Tô Tô càng được chú ý, nàng đã trở thành quốc dân manh sủng!

Ba trang web phim đứng đầu phát hiện mình bỏ lỡ một bộ phim nổi bật như vậy, tự nhiên bóp cổ tay tiếc nuối không thôi, sôi nổi liên hệ muốn mua quyền phát sóng《Manh khuyển Tô Tô》. Bộ phim này vốn dĩ không được coi trọng, ngay cả web Lệ Chi cũng chỉ mua quyền phát sóng bình thường chứ không phải bản quyền, cho nên Phương Lập Triết không hề áp lực mà bán luôn quyền phát sóng cho cả ba trang web.

Phim được ưa thích, đương nhiên giá bán càng cao, chỉ tính riêng việc bán quyền phát sóng thôi mà Phương Lập Triết đã kiếm được lợi nhuận hơn sáu chục triệu! Chẳng những hồi vốn, còn lời to. Phương Lập Triết trực tiếp cầm 1tr ra đầu tư《Manh khuyển Tô Tô 2》, chỉ chờ Trần Châu tuyển xong địa điểm liền bắt đầu quay.

Mà một tháng này, album của Phùng Huy độ chú ý càng ngày càng thấp, qua thời gian tuyên truyền, doanh số chỉ đạt được một phần mười mong đợi! Công ty bất mãn với gã, cả Lương Tinh Ngữ cũng bị cha răn dạy một đốn. Chuyên tập lỗ lã, cộng thêm bộ quan hệ xã hội thất bại, tổn thất tiền tài và danh dự, trực tiếp khiến chủ tịch Tinh Huy Giải Trí thu lại chức vụ giám đốc của Lương Tinh Ngữ, không cho phép cô ta tiếp tục nhúng tay vào bất cứ sự vụ gì của công ty.

Lương Tinh Ngữ vừa xấu hổ vừa ủy khuất, khi cùng Phùng Huy ăn cơm vẫn luôn lải nhải oán giận

Phùng Huy bực bội, nếu lúc trước nghe lời gã, ra tay hoàn toàn phong sát Phương Lập Triết, không cho bộ phim kia phát sóng không phải xong rồi sao? Đâu ra lắm rắc rối như bây giờ? Nhưng những lời này gã không thể nói ra, còn phải ôn nhu an ủi vị đại tiểu thư này, mấy chữ "không kiên nhẫn" thiếu chút nữa khắc luôn trên trán. Nghe Lương Tinh Ngữ vẫn còn oán giận không ngừng, gã âm thầm hít sâu một hơi, đứng dậy nói: "Tiểu Ngữ, anh đi toilet một lúc."

Gã vừa ra khỏi ghế lô liền xụ mặt, nhưng sợ bị chụp lén lại phải nhanh chóng điều chỉnh sắc mặt, chuẩn bị đi toilet rít điếu thuốc. Mới đi hai bước liền nghe thấy ngoài cửa xôn xao một trận, gã nhíu mày nhìn qua, lại thấy Phương Lập Triết ôm Tô Viên Viên xuất hiện ở cửa, mà không ít khách khứa ở đại sảnh đang kinh hỉ hô lên.

Tô Viên Viên thích ăn nhà hàng, Phương Lập Triết đối chuyện này có chút bất đắc dĩ, hắn đặt Tô Viên Viên xuống cạnh cửa, dặn dò: "Đừng chạy loạn, ta mua đủ đồ vật chúng ta liền về nhà."

Tô Viên Viên nghiêng nghiêng đầu, đi đến cạnh cửa ngoan ngoãn ngồi yên. Trên mặt rõ ràng biểu thị: Ngươi đi đi nha, ta chờ! Ta sẽ ngoan! Ta rất ngoan!

Mấy nữ nhân viên bảo trì nụ cười quy củ, nhưng đôi mắt đều sáng lấp lánh, đáng yêu quá, đáng yêu quá, đáng yêu hơn cả trên TV nha!

Phương Lập Triết nhìn họ cười cười, lễ phép nói: "Phiền các cô trông nom một chút, có thể chứ?"

Một nữ nhân viên lập tức ứng tiếng, "Đương nhiên có thể, Phương tiên sinh, mời vào."

Phương Lập Triết đi vào khách sạn chọn mấy đồ ăn chiêu bài, lại riêng gọi một con gà nướng. Sợ Tô Viên Viên chờ sốt ruột, hắn lấy một ly sữa dâu tây mang ra cổng lớn, đút cho Tô Viên Viên uống.

Đây chỉ là hành động hằng ngày bình thường nhất của họ, nhưng những người từng xem phim nhìn thấy cảnh này lại phảng phất như đang chứng kiến A Triết cùng Tô Tô phiên bản hiện thực, người chụp ảnh người quay video, tất cả đều kích động không thôi, còn có người nhịn không được tiến lên xin chữ ký.

Phương Lập Triết nghe mấy tiểu cô nương nói muốn muốn xin chữ ký, kinh ngạc một chút, nhìn nhìn móng vuốt nhỏ sạch sẽ, lại nhìn cuốn sổ, khó xử nói: "Cái này...... hay là chụp ảnh chung đi?"

Tô Viên Viên tròng mắt chuyển động, duỗi chân nhảy vào lòng hắn, móng vuốt nhỏ vươn ra vỗ vỗ lên sổ ký tên. Đệm mềm phấn nộn đương nhiên không tạo thành dấu vết gì, lại manh đến mấy tiểu cô nương hai mắt sáng rực, vội vàng nói: "A, vậy ấn móng đi, ấn móng đi, Phương tiên sinh, cầu anh đấy, bọn em thật sự rất thích Tô Tô!"

Phương Lập Triết cũng hiểu ý Tô Viên Viên, cười cười gật đầu, hỏi nhân viên tạp vụ muốn mực đóng dấu. Tô Viên Viên không cần ai dạy, một móng vuốt ấn lên mực đóng dấu, sau đó ấn mạnh lên sổ ký tên, một cái dấu ấn nho nhỏ đáng yêu liền ra lò!

Tổng cộng ấn mười mấy lần, làm các fan Tô Tô đều thỏa mãn, nàng mới vui vẻ bắt đầu uống sữa bò, tư vị ngọt ngào làm nàng hạnh phúc mà nheo mắt lại, cuối cùng cũng có vẻ giống tiểu hồ ly. Mà bộ dáng nàng le lưỡi đáng yêu lại manh đảo một đám người, lại lần nữa chụp một đống lớn mỹ chiếu, gấp không chờ nổi mà phát tới trên mạng, xoát đề tài #ngẫu nhiên gặp được Tô Tô#.

Phùng Huy thấy bọn họ vui vẻ náo nhiệt, lại đối lập không khí lạnh nhạt bên mình, tức khắc tâm tình hậm hực. Gã dù không cam lòng cũng đành phải thừa nhận, Phương Lập Triết nhờ con hồ ly kia mà nổi lên, chỉ một bộ phim internet có mỗi hai mươi tập ngắn ngủn, bất cứ đề tài nào có dính đến họ đều sẽ được chú ý.

Nghĩ đến công ty bất mãn, gã sửa sửa quần áo rồi bước về phía Phương Lập Triết. Album của gã đều là những ca khúc lưu hành nhất trong vài năm tới, gã không tin nó sẽ không được ưa thích. Nhất định là bởi vì lực chú ý không đủ, chỉ cần thu hút ánh mắt truyền thông, doanh số sẽ cao hơn, lúc ấy công ty nhất định sẽ nhìn gã với con mắt khác. Mà trước mắt, còn không phải cơ hội giành chú ý tốt nhất sao?

Hắn treo lên mặt nạ hiền hòa tươi cười, nhìn Phương Lập Triết nói: "A Triết, đã lâu không gặp, thật trùng hợp, cậu cũng tới dùng bữa sao? Tôi thỉnh cậu ăn cơm, chúng ta ngồi xuống trò chuyện một lát?"

Phương Lập Triết vừa nhìn thấy gã liền thu liễm tươi cười, lạnh nhạt nói: "Không cần, chúng tôi mua đồ ăn mang về, chuẩn bị đi ngay bây giờ."

Dư quang khóe mắt thấy không ít người đã chú ý tới mình, Phùng Huy vừa lòng cười: "A Triết, chúng ta quen biết gần mười năm, dù xảy ra chuyện gì cũng mãi là huynh đệ. Chúc mừng phim mới thành công, về sau cậu tính toán làm diễn viên sao? Từ lúc còn ở trường học cậu đã diễn xuất rất tốt, hy vọng sau này chúng ta có cơ hội hợp tác."

Phương Lập Triết đối mặt bạn tốt ngày xưa, chỉ thấy một loại cảm giác không hài hòa nồng đậm ập tới. Hắn không dấu vết đánh giá Phùng Huy, không giống, toàn bộ sở thích hay thói quen nhỏ đều không giống, hắn thật sự không thể tự bào chữa rằng bạn tốt chỉ là tính tình đại biến hoặc vẫn luôn ngụy trang, hắn tình nguyện tin tưởng người trước mắt chỉ là một kẻ lai lịch không rõ trong hình hài của bạn tốt.

Nghĩ đến kết cục mà bạn mình có thể gặp phải, hắn trầm mặt, nhìn Phùng Huy nói: "Đã quen biết gần mười năm, tại sao tôi không hề biết cậu còn hiểu nhạc lý, còn biết soạn nhạc. Phùng Huy, cậu còn nhớ rõ mộng tưởng của mình sao? Cậu từng nói sẽ luôn luôn cố gắng tinh tu kỹ thuật diễn, trở thành diễn viên tốt nhất! Cậu còn nhớ sao? Tôi nghĩ, cậu đã không còn là Phùng Huy mà tôi từng biết."

Phùng Huy biểu tình cứng đờ, trái tim đập như trống dồn, không dám nhìn thẳng vào mắt Phương Lập Triết, cảm giác như đã bị nhìn thấu hết thảy! Nhớ đến những lần dò hỏi, những câu thử như có như không lúc trước, gã cường chống: "Chẳng phải cậu cũng từ bỏ mộng tưởng làm người đại diện sao? Mỗi người đều trưởng thành, mộng tưởng rồi sẽ thay đổi!"

Phương Lập Triết lắc đầu, "Tôi chỉ diễn một lần duy nhất. Nhờ "phúc" của cậu, không tham gia diễn bộ phim này, tôi liền không còn cơ hội xoay người." Hắn mỉm cười nhìn Phùng Huy, tâm tình đột nhiên tốt hơn nhiều, "Tôi còn muốn cảm ơn cậu, nhờ cậu, tôi mới có được danh tiếng như hiện tại, rốt cuộc trước kia tôi căn bản chưa từng nghĩ tới đi diễn."

Phùng Huy không ngờ hắn đột nhiên làm khó dễ, không biết nên tiếp lời thế nào. Cố tình lúc này Lương Tinh Ngữ chờ lâu không kiên nhẫn đi ra ngoài tìm gã, nghe thấy lời này lập tức trào phúng: "Người đại diện Phương, thật trùng hợp nha? Một mình tới ăn cơm?" Nói nói, cô ta thấy được Tô Viên Viên trên mặt đất, cười nói, "A, còn có cả con hồ ly này nữa, cũng đúng thôi, hiện tại anh phải dựa vào nó để kiếm miếng cơm, đương nhiên phải hầu hạ nó thật tốt rồi. Đúng rồi, nghe nói hiện tại anh đang làm người đại diện cho con hồ ly này?"

Cô ta lắc lắc đầu, như tiếc hận như đồng tình nhìn Tô Viên Viên, cảm thán: "Tiểu hồ ly đáng yêu thế này, hy vọng Đại diện Phương sửa sửa tật xấu, đừng tùy tiện xứng thứ vớ vẩn gì cho nó nha."

Phương Lập Triết ở Tinh Huy công tác 5 năm, tự nhiên nhận thức vị đại tiểu thư này. Trước kia tuy cô ta có chút tùy hứng, nhưng chưa từng có xung đột gì với hắn, hiện giờ nếu nói ra những lời này, chứng tỏ cô ta vô cùng tin tưởng lời đồn hắn tiềm quy tắc nghệ sĩ dưới trướng, dựa vào những người mà cô ta tiếp xúc, dùng đầu gối mà nghĩ cũng biết là kẻ nào tung tin.

Tầm mắt rơi xuống người Phùng Huy, hắn không hiểu rốt cuộc là thù hằn lớn đến thế nào mới khiến Phùng Huy tìm mọi cách vu tội hắn như thế? Nếu chỉ vì không muốn làm nghệ sĩ dưới tay hắn, cứ mở miệng nói thẳng là được, chẳng lẽ sợ hắn không đồng ý?

Phương Lập Triết như nghe được chuyện cười, khóe môi cong cong: "Đa tạ Lương tiểu thư nhắc nhở, bất quá con người tôi có thói ở sạch, chẳng những yêu cầu chính mình sinh hoạt sạch sẽ, cũng luôn luôn yêu cầu nghệ sĩ dưới tay phải giữ mình trong sạch. Cái loại tự mình bồi rượu bồi cười, nếu bị tôi phát hiện khẳng định sẽ lập tức giải trừ hiệp ước. Đổi thành tiểu hồ ly, tôi tự nhiên chiếu cố nàng thỏa đáng."

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Phùng Huy, cười như không cười: "Nghe nói hiện tại Phùng Huy cùng Lương tiểu thư là một đôi? Nếu thế mặc kệ Phùng Huy là nghệ sĩ dưới tay ai, đều không cần phải đi bồi rượu bồi cười, ngày sau đừng để bị chộp đến cái gì bí mật hẹn hò a. Bằng không, nên giải thích thế nào đây?"

Lương Tinh Ngữ lạnh mặt, "Ngươi nói cái gì! Rõ ràng là ngươi làm, hiện tại còn muốn vu khống Huy ca ca?"

"Có phải tôi làm hay không, sẽ có ngày mọi người đều biết, trên đời này không có bí mật nào có thể là bí mật mãi mãi, chỉ hy vọng đến lúc đó Lương tiểu thư đừng bị lừa đến quá thảm." Phương Lập Triết thấy đồ ăn đã hoàn tất, mỉm cười nói, "Tiểu Bạch nhà tôi kén ăn, thích ăn đồ ăn còn nóng hổi, không quấy rầy hai người nữa, tạm biệt."

Phương Lập Triết xoay người rời đi, Tô Viên Viên ghé trên đầu vai hắn nhìn Phùng Huy phía sau, mắt híp lại, móng vuốt nhỏ giật giật.

Phùng Huy đột nhiên lảo đảo té ngã, áo sơ mi "trùng hợp" vướng vào then cửa. ""Xoẹt"" một tiếng, cái áo rách toạc lộ ra phần ngực đầy dấu hôn. Ngay sau đó là thanh âm chói lói của Lương Tinh Ngữ, liên tục chất vấn gã.

Tô Viên Viên cười mị mắt, thế mới đúng chứ! Chó cắn chó, miệng đầy lông!!!