Bênh Vực Người Mình Cuồng Ma

Quyển 2 - Chương 34




Tiếng kinh hô của cô gái kia khiến không ít người chú ý tới hướng này, vừa thấy hai người đứng đó, trường hợp lập tức trở nên lộn xộn. Đây chẳng phải đệ nhất mỹ nhân Tô Viên Viên cùng người đại diện Phương Lập Triết sao?!!!

Mấy người biết chuyện lập tức nói ra thân phận của hai người cho những người xung quanh, lập tức tất cả mọi người trong đại sảnh đều quay qua nhìn họ, còn có người lấy di động muốn ghi hình, nếu không phải nhân viên công tác ngăn cản, chỉ sợ hai người sẽ lập tức lên đầu đề.

Mới vừa nói đừng nháo tai tiếng đã bị phát hiện chuẩn bị kết hôn, Tô Viên Viên cũng không biết nên làm gì bây giờ, đôi mắt trông mong nhìn Phương Lập Triết, chờ hắn giải quyết.

Phương Lập Triết nắm tay nàng trấn an, quay qua mọi người ra dấu im lặng rồi mỉm cười nói: "Chúng tôi tới để lĩnh giấy chứng nhận hôn nhân, hy vọng mọi người đừng lớn tiếng, nếu các fan tới, chúng tôi sẽ không thể lãnh chứng mất."

Mọi người cười vang. Tô Viên Viên mới xuất đạo, Phương Lập Triết cũng chỉ từng diễn một bộ phim truyền hình, ở chỗ này chỉ có một bộ phận nhỏ biết đến hai người, họ cũng chỉ tiến lên thỉnh cầu chụp ảnh chung và xin chữ ký xong rồi trở về xếp hàng, không quấy rầy hai người nữa.

Cô gái nhận ra Tô Viên viên đầu tiên cúi đầu ngượng ngùng xin lỗi, lúc ấy chỉ là quá kích động, thật không nghĩ tới khả năng sẽ khiến các fans khác chú ý. May mắn những người ở đây đều lấy kết hôn là chủ, đồng thời không có fan cuồng, tin tức chưa thể truyền ra ngoài, bằng không lần này cô thực sự hại thần tượng nhà mình không thể lãnh chứng.

Tô Viên Viên nói mình không ngại, lại lần nữa chúc phúc cô ấy. Đây chính là một trong những người cung cấp điểm nguyện lực trợ giúp nàng tu luyện, lần đầu tiên tiếp xúc gần gũi như vậy, nàng còn đang âm thầm vui sướng đây.

Chỉ là đột nhiên bại lộ chuyện kết hôn này thực sự hơi kỳ quái, nàng nhịn không được nhỏ giọng hỏi Phương Lập Triết, "Vừa nãy chụp ảnh phải bỏ hết mũ và khẩu trang, lúc chụp xong sao ngươi không nhắc ta đeo lên? Hiện tại bị người khác biết được, vậy không có vấn đề gì chứ?"

Phương Lập Triết ánh mắt chợt lóe, cười cười liếc nàng, "Ta cố ý đấy, như vậy tất cả mọi người đều biết chúng ta là vợ chồng, ngươi muốn đổi ý cũng không thể."

Tô Viên Viên trừng lớn mắt, "Ta sao có thể đổi ý? Vẫn là ta hướng ngươi cầu hôn nha!"

Phương Lập Triết lại nói, "Nhưng lúc trên xe ta thấy ngươi thực rối rắm, cảm giác không quá tình nguyện, chẳng lẽ không phải muốn đổi ý?" Hắn thấy phía trước mình chỉ còn một cặp đôi, cười nói, "Hiện tại muốn đổi ý cũng không còn kịp rồi, nhanh thôi, tất cả mọi người đều biết quan hệ của chúng ta."

Hắn vừa dứt lời, cặp đôi trước họ đã lĩnh chứng vui vẻ đi rồi. Phương Lập Triết tiến lên một bước, giao giấy tờ cho cán sự, cán sự vừa nãy cũng được chứng kiến trường hợp minh tinh bị fan nhận ra, biết thân phận của họ, liền hỏi nhiều một câu, "Các vị thực sự nghĩ kỹ sao? Dù là đại minh tinh cũng không dám kết hôn từ tuổi này đâu, cô gái này vừa mới tới tuổi pháp định đúng không?

"Đương nhiên đã quyết định rồi." Phương Lập Triết cười cười, "Đúng không Viên Viên?"

Tô Viên Viên không muốn làm kẻ phụ lòng, lập tức gật đầu thật mạnh, "Đúng, chúng tôi đã quyết định!

"Được, vậy làm." Cán sự mỉm cười đóng dấu lên giấy chứng nhận, sau đó đưa cho họ, "Chúc hai người bách niên hảo hợp, sớm sinh quý tử!"

Phương Lập Triết nắm chặt cuốn sổ hồng, cười vui sướng, cầm một bao kẹo mừng đặt lên bàn, nói: "Mọi người cùng vui, bao kẹo mừng này các vị phân chia, chúc các tân nhân cũng đều bạch đầu giai lão, ân ái hạnh phúc!"

Tô Viên Viên cảm giác thật khó hiểu, mới nói hai câu liền thành người đã kết hôn, kết hôn đơn giản như vậy sao? Đóng cái dấu lên một cuốn sổ là thành hôn? Có phải quá tùy ý hay không? Cảm giác thực không chân thật a!

Nghe mọi người xung quanh chúc mừng, Tô Viên Viên mơ mơ màng màng để mặc Phương Lập Triết kéo mình đi, đến tận khi hắn khởi động xe mới hồi phục tinh thần lại, kinh dị mà nhìn chằm chằm cuốn sổ nhỏ đỏ rực: "Thế...... thế này là kết hôn?"

Phương Lập Triết vẫn cười vui sướng mãi từ nãy tới giờ, liếc sang thấy nàng còn ngơ ngác, nói: "Lão bà, tính trên pháp luật của nhân gian, hiện tại chúng ta chính là vợ chồng, về sau ta sẽ thuộc về ngươi, mọi chuyện đều nghe ngươi, được không?"

Lão bà????

Tô Viên Viên trợn tròn mắt!

"Ngươi...... ngươi...... ngươi kêu ta là gì?"

Phương Lập Triết cười cười liếc sang, "Đương nhiên là lão bà a, hiện tại ngươi là lão bà, ta là lão công, trở thành vợ chồng thì phải sửa sửa xưng hô, đây chính là quy củ nhân gian."

"Là, là vậy sao? Còn phải đổi xưng hô?" Tuy Tô Viên Viên chưa từng yêu đương cũng chưa từng kết hôn, nhưng nghĩ đến việc gọi người là lão công liền cảm thấy thực ngại ngùng, nhiệt độ trên mặt mãi không thể giảm xuống.

Phương Lập Triết nhìn nàng thẹn thùng ửng đỏ hai gò má, đôi mắt cũng long lanh ngập nước, nhịp tim hắn đột nhiên gia tốc, thiếu chút nữa quành xe rẽ nhầm hướng!

Hắn vội vàng ngồi thẳng thân thể, mắt không dám liếc sang Tô Viên Viên nữa, thầm nghĩ hồ ly tinh thật đúng là hồ ly tinh, vô hình dụ hoặc đã khiến cho người ăn không tiêu, nếu một ngày nào đó nàng thông suốt, chỉ sợ lý trí cũng giữ lại không nổi nữa...... Nhưng, thật đáng mong đợi!!!

Tô Viên Viên còn khẽ nhăn mày rối rắm có kêu "Lão công" hay không, lại không biết vị "lão công" của nàng đã nghĩ đến hình ảnh không hài hòa......

Thực mau, hai người về đến nhà, trên đường Phương Lập Triết đã dừng lại mua thật nhiều đồ ăn, vừa tới nhà liền bảo Tô Viên Viên đi nghỉ ngơi trước, một mình hắn vào bếp chuẩn bị bữa tiệc lớn. Một ngày đặc thù như vậy, hắn chỉ muốn cùng nàng đơn độc chúc mừng, bữa tối ánh nến, đêm động phòng hoa chúc, đây sẽ là ngày hạnh phúc nhất của hắn!

Phương Lập Triết cười cười ở trong phòng bếp bận rộn không ngừng, Tô Viên Viên nhìn hắn một lát liền quay qua phòng khách xem TV ăn đồ ăn vặt. Tuy cuốn sổ hồng đặt trên bàn trà  nhắc nhở nàng đã kết hôn, nhưng nàng rối rắm một hồi, sau lại thấy kết hôn cùng không kết hôn có gì khác nhau, chẳng phải vẫn là về nhà nấu cơm ăn cơm sao? Ngay cả cái cuốn sổ hồng kia, cũng vì Phương Lập Triết cố ý bảo nàng sửa tuổi trên chứng minh thư thành 20 tuổi mới làm được, những giấy tờ này nàng muốn sửa lúc nào chẳng được, nó thực sự quan trọng đến thế sao?

Nhưng nếu thư sinh thích, vậy cứ để nguyên thôi, dù sao bọn họ vẫn luôn ở bên nhau, thêm cái danh phận thì cũng thêm thân mật.

Tô Viên Viên ăn ăn liền ngủ luôn trên sô pha, nàng chạy trong rừng núi cả nửa tháng, tuy không cảm thấy mệt, nhưng trở lại căn nhà ấm áp này vẫn có một loại cảm giác thả lỏng, nàng cứ thế nằm trên sô pha tiến vào mộng đẹp.

Phương Lập Triết ngó ra, thấy nàng ngủ cũng không làm rộn, chỉ nhẹ tay  nhẹ chân cầm thảm tới đắp cho nàng, cười thật ôn nhu.

Hồ yêu sao có thể không có lòng cảnh giác? Rõ ràng là hắn đã được Tô Viên Viên hoàn toàn tín nhiệm, cho nên nàng mới có thể bình yên đi vào giấc ngủ khi hắn còn bên cạnh, dù hắn có đi lại cũng sẽ không khiến nàng cảnh giác tỉnh giấc, như vậy thật tốt...... Viên Viên đã trở thành vợ hắn, bọn họ rốt cuộc tạo thành một gia đình chân chính, tuy rằng chuyện này hoàn toàn không nằm trong kế hoạch, nhưng lại là một niềm vui ngoài ý muốn.

Mối quan hệ giữa hai người đã tiến thêm một bước, tương lai, hắn sẽ làm nàng và mình ngày càng thân mật.

Qua hồi lâu, đến khi Tô Viên Viên tỉnh lại, trong phòng đã tối sầm, trên bàn bày đầy các món ăn tinh xảo, còn điểm ngọn nến, có rượu vang đỏ.

Tô Viên Viên nhảy nhót chạy đến bên cạnh bàn, nhắm mắt lại hít hít, nàng vui vẻ nói: "Thơm quá a, đều là món ta thích, A Triết thật tốt!"

Phương Lập Triết mỉm cười vì nàng kéo ghế dựa, gắp đồ ăn cho nàng, "Lão bà, thích liền ăn nhiều một chút, mừng ngày chúng ta kết hôn."

"Ưm, lão công, ngươi cũng ăn đi!" Tô Viên Viên gật đầu, không chút do dự kêu lão công, ngủ một giấc, nàng đã ném thẹn thùng lên mây xanh rồi, nếu Phương Lập Triết thích, vậy nàng đổi là được, dù sao cũng chỉ là một cách xưng hô thôi mà.

Nàng lại không chú ý đôi mắt đột nhiên sáng lấp lánh của người trước mặt, trong đáy mắt hắn như cũng thắp lên vài ngọn lửa. Mà Tô Viên Viên thì đã bị mỹ thực thu hút toàn bộ tâm thần, bắt đầu động thủ gắp vài món, vui sướng ăn ăn ăn.

Phương Lập Triết nhớ nàng đã nói nửa tháng qua không ăn được một bữa cơm tử tế, chỉ có thể bất đắc dĩ chờ nàng ăn xong. Nghĩ thầm không cần sốt ruột, đêm động phòng hoa chúc còn dài, dù sao cũng phải để nàng ăn thật no đã rồi tính sau.

Hắn ung dung phẩm rượu, ngẫu nhiên ăn một chút, thời gian còn lại gần như chỉ nhìn Tô Viên Viên, chỉ cần nhìn nàng thôi cũng có chút thỏa mãn. Đây là điều chưa từng xảy ra trong quá khứ, cho dù lúc bọn họ đã sinh hoạt bên nhau, cũng không có cảm giác ấm áp như hôm nay. Mà phần ấm áp này còn ẩn chứa một chút ngọt ngào, hắn uống rượu vang mà cảm thấy ngọt như đang uống mật ong......

Thời gian chờ đợi có chút dài lâu, bởi vì Phương Lập Triết ăn ít, cho nên đa phần đồ ăn đều vào bụng Tô Viên Viên! Nàng vừa ăn vừa khen khen nức nở, vô cùng sung sướng vì Phương Lập Triết học cái gì cũng giỏi như vậy, nếu hắn cũng không biết nấu ăn như nàng, thực sự đời nàng sẽ thành bi kịch mất!

Rốt cuộc ăn xong, Tô Viên Viên nhìn những chiếc đĩa trống rỗng mỹ mãn mà xoa bụng, "Nửa tháng không được ăn ngon, ta rốt cuộc sống lại rồi! Lão công, lần sau chúng ta ăn hải sản yến được không, ta có thể ăn đồ hơi cay, ta muốn ăn cua xào cay!"

Phương Lập Triết mỉm cười buông chén rượu, gỡ nút cổ áo, "Được, ngươi thích cái gì ta đều sẽ làm cho ngươi ăn. Viên Viên, ăn no rồi sao?"

Tô Viên Viên gật gật đầu, vỗ vỗ bụng nhỏ, "Ăn no! Hôm nay thực tận hứng!"

Phương Lập Triết đứng dậy đi tới trước mặt nàng, khom lưng kéo nàng đứng dậy, thanh âm trở nên trầm thấp khàn khàn, "Lão bà, ta làm ngươi tận hứng rồi, có phải ngươi cũng nên giúp ta tận hứng hay không?"

Tô Viên Viên ngây ngô nhìn hắn, ẩn ẩn cảm giác được một tia nguy hiểm, "Tận...... tận...... cái gì...... hứng?"

Phương Lập Triết duỗi tay xoa xoa gò má nàng, nhìn đôi môi dính vệt nước càng thêm kiều diễm, ánh mắt sâu thẳm, vừa bước tới gần sát nàng vừa nói: "Đương nhiên là...... vợ chồng...... xâm nhập giao lưu......"

Câu nói biến mất, Phương Lập Triết rốt cuộc chạm tới đôi môi đỏ hắn thương nhớ đã lâu, như người lữ hành ở sa mạc tìm được ốc đảo, hắn nhịn không được dò đầu lưỡi tách ra cánh môi mềm mại, xâm nhập miệng nàng tùy ý đoạt lấy, đôi tay ôm siết lấy nàng, áp nàng sát gần mình hơn nữa......

Tô Viên Viên ngây ngốc, vừa phục hồi tinh thần lại vội vàng hoảng loạn muốn đẩy hắn ra, lại cảm giác tay chân mềm nhũn, thân thể xuất hiện một loại cảm giác hoàn toàn xa lạ, làm nàng không tự giác mà nắm lấy áo Phương Lập Triết, đầu óc dần dần mơ hồ, trống rỗng. Môi răng giao triền cùng vòng tay cực nóng làm Tô Viên Viên cảm giác thật thoải mái, theo bản năng đáp lại hắn một chút.

Phương Lập Triết hơi dừng lại, hô hấp trở nên thô nặng, vội vàng nhấc bổng cô gái của mình ôm tới phòng ngủ, vừa mở cửa thì đột nhiên cảm thấy trong lòng ngực nhẹ hẫng, cánh môi mềm mại cũng không còn, cúi đầu nhìn lại, trong lòng hắn bây giờ chỉ còn một tiểu hồ ly tuyết trắng!