Phó Tuyết Tình chạy đến góc đường thì thấy Trác Nhất Thần đang đứng đó chờ ả cùng về. Nghĩ xấu hổ và nhục nhã ban nãy đều do Trác Nhất Thần mang tới, ả rốt cuộc nhịn không được lớn tiếng khóc ròng: "Rốt cuộc anh muốn làm cái gì? Anh dựa vào đâu mà đánh Trác Phong? Tôi thổ lộ với ai là chuyện riêng của tôi, liên quan gì tới anh? Anh quá đáng quá đấy!"
Trác Nhất Thần tiến lên muốn giúp ả lau nước mắt lại bị ả đẩy ra, gã giận dữ quát, "Không quan hệ? Cô nói không quan hệ? Cô thử tự hỏi lại mình xem từ trước tới nay tôi đối xử với cô thế nào? Cô thật sự không biết sao? Cô vì tiểu tử kia khóc thành như vậy còn dám chạy tới chỉ trích tôi? Có phải cô còn muốn tôi đi xin lỗi hắn hay không?"
"Anh đương nhiên phải xin lỗi cậu ấy! Anh đánh người ta thành như vậy còn muốn hành hạ đám chó của người ta, anh thật quá tàn nhẫn! Tôi không dám tin tưởng anh nữa, anh vẫn còn là Trác Nhất Thần mà tôi từng biết sao? Anh là ma quỷ!" Phó Tuyết Tình vừa lắc đầu nguầy nguậy vừa bước lùi ra phía sau, tựa như thật sự nhìn thấy ma quỷ.
Trác Nhất Thần tức giận đến mặt mũi đều vặn vẹo, "Ma quỷ? Chúng ta ở chung mười tám năm, hiện tại chỉ vì một tên cô nhi nghèo kiết xác, tôi liền biến thành ma quỷ? Được! Được lắm! Nếu cô nói tôi là ma quỷ, tôi đây liền làm ma quỷ cho cô xem!"
Trác Nhất Thần quay đầu đi thẳng, Phó Tuyết Tình phản ứng lại vội vàng đuổi theo gã, tức giận hô to: "Anh muốn làm gì? Anh không được đi gây chuyện với Trác Phong, nếu không đời này dừng hòng tôi để ý tới anh!"
Trác Nhất Thần quay đầu lại không thể tin tưởng mà nhìn ả, "Tiểu tử kia có gì tốt? Hắn ta là cô nhi, trừ bỏ học tập tốt thì chẳng còn gì cả, hắn không thể cho em cái gì hết, em cư nhiên vì hắn muốn cùng tôi tuyệt giao? Chẳng lẽ mười tám năm chúng ta ở chung đều là giả? Em hoàn toàn không có cảm giác gì với tôi sao?"
Phó Tuyết Tình cắn môi, biểu tình do dự rối rắm, nhưng nghĩ tất cả rắc rối Trác Phong gặp phải đều do Trác Nhất Thần bá đạo không nói lý, ả lại lập tức phủ nhận: "Không có! Hoàn toàn không có! Tôi chỉ là coi anh như anh trai thôi!"
Trác Nhất Thần tức giận cười lạnh, "Được! Được! Được lắm! Vậy "em gái" thích một người, "anh trai" như tôi đương nhiên phải "giúp" em khảo sát hắn! Em liền chống mắt lên mà xem, tiểu tử nghèo kia có thể trả giá đến mức nào, hắn ta nếu không xứng với tình cảm của em, tôi quyết sẽ không bỏ qua hco hắn!"
Trác Nhất Thần nói xong liền chạy đi, Phó Tuyết Tình đuổi không kịp, chỉ phải thất thố dừng lại.
Xong rồi, Trác Phong mới vừa kêu mình cách xa cậu ấy ra, nhưng hình như mình lại tạo thêm phiền toái cho cậu ấy rồi. Mình không cố ý, thật sự không cố ý mà, từ đầu tới đuôi mình đều không muốn thương tổn đến bất cứ ai a, vì sao tất cả mọi người đều muốn trách mình chứ? Rõ ràng là Trác Nhất Thần bá đạo vô lý coi một lần chơi đùa thành sự thật, có liên quan gì tới mình đâu? Đúng! Nhất định là vậy!
Phó Tuyết Tình do dự, nghĩ ngợi một hồi rồi không tiếp tục đuổi theo, ả kêu tài xế tới đón về. Bây giờ ả chỉ muốn lẳng lặng một mình, không nghĩ đối mặt bất luận kẻ nào. Trác Phong sẽ không sao đâu, chờ sau này tìm cơ hội bồi thường đi.
Trác Phong tới khách sạn, giám đốc thấy thương tích trên mặt hắn quả nhiên lộ vẻ khó xử, "Trác Phong, cậu cũng biết phục vụ sinh cũng đại biểu một phần chất lượng của khách sạn, ứ thương trên mặt cậu quá rõ ràng, nghỉ ngơi vài ngày đi, dưỡng thương tốt lại tới."
Trác Phong nhấp nhấp môi, nói: "Cháu biết mình có thể tới làm ở đây là nhờ giám đốc phá lệ chiếu cố, nhưng cháu thật sự rất cần công việc này, ngài có thể xem xem còn công việc nào không cần lộ diện cho cháu làm được không? Cháu có thể làm phụ bếp, hỗ trợ rửa rau, xắt rau đều được."
Trác Phong thường ngày cần mẫn, biểu hiện cũng rất xuất sắc, giám đốc còn nhớ rõ ban đầu tiểu tử này tới khách sạn ứng tuyển thái độ thành khẩn thế nào, nếu không ông cũng sẽ không phá lệ nhận nhân viên theo giờ, lúc này nghe Trác Phong nói, ông ta trầm ngâm, suy tư còn có việc nào thích hợp với Trác Phong hiện giờ hay không.
Đúng lúc này, Trác Nhất Thần đi tới, ném thẻ VIP lên bàn giám đốc, lé mắt nhìn Trác Phong khinh thường, nói: "Giám đốc, ông tuyển dụng loại nhân viên tố chất thấp kém này, làm tôi không thể không hoài nghi cấp bậc khách sạn."
"A? Trác thiếu gia nhận thức Trác Phong?" Giám đốc do dự nhìn hai người, kinh ngạc phát hiện bộ dạng bọn họ có vài phần tương tự.
Trác Phong từ lúc Trác Nhất Thần xuất hiện liền nhíu mày, sự tình quan hệ tới sinh hoạt phí, hắn lập tức mở miệng nói: "Tôi đã giải thích rõ ràng, mọi chuyện đều là hiểu lầm, tôi cũng không tính tính toán truy cứu sự vô lễ của cậu, cậu đừng quá đáng!"
"Quá đáng? Mày khiến Tuyết Tình cùng tao mâu thuẫn cãi vã, còn làm cô ấy buộc tao xin lỗi mày, mày rất đắc ý đúng không? Mày cho rằng tao nhìn không ra cái ý tưởng thấp hèn của mày? Đơn giản là muốn làm tiểu bạch kiểm còn giả bộ thanh cao, chơi thủ đoạn treo Tuyết Tình làm chính mình đứng ở điểm cao đạo đức, mày căn bản chỉ muốn lợi dụng cô ấy! Leo được lên Tuyết Tình còn kiếm không ra chút tiền tiêu vặt? Mày còn ở đây giả bộ nghèo khó? Muốn Tuyết Tình đồng tình? Tao nói cho mày biết, vô luận mày làm việc ở đâu, tao đều sẽ kêu người khiếu nại mày, để tao xem, mày có thể làm được cái gì!" Trác Nhất Thần hai mắt bốc hỏa, gã không tin hết thảy đều là hiểu lầm, nếu là hiểu lầm thì sao Tuyết Tình không giải thích, còn muốn phủi sạch quan hệ với gã?
Giám đốc tuy không biết bọn họ có ân oán gì, nhưng khách sạn không có khả năng mời một nhân viên lúc nào cũng có thể bị khiếu nại, hơn nữa vì một nhân viên tạm thời mà đắc tội với khách VIP cũng không phải làn hàng động sáng suốt. Cho nên ông ta uyển chuyển biểu đạt không thể tiếp tục dùng Trác Phong, ngôn ngữ ẩn ẩn tiếc hận.
Tiểu Bạch hồ cách một vách tường nghe được bọn họ đối thoại, nóng nảy muốn xông ra. Đúng lúc này hệ thống lại tuyên bố nhiệm vụ,【Giúp Trác Phong thoát khỏi khốn cảnh, giúp hắn không đánh mất nguồn thu nhập. Khen thưởng: Nhiệm vụ hoàn thành, đạt được bùa đen đủi x1. Trừng phạt: Nhiệm vụ thất bại, ký chủ xui xẻo ba ngày. Kỳ hạn nhiệm vụ: Bảy ngày, nếu ký chủ không hoàn thành Trác Phong sẽ không còn tiền ăn cơm.】
Tiểu Bạch hồ tức giận nói:【Không cần ngươi nói ta cũng sẽ giúp! Tên Trác Nhất Thần kia quả thực quá vô sỉ!】
Bên kia Trác Phong không nói gì nữa, chỉ khẽ gật đầu chào giám đốc liều quay người rời đi. Trác Nhất Thần đuổi sát theo, vừa ra ngoài cửa khách sạn lập tức trào phúng: "Mày nhìn đi, tao chỉ cần một câu có thể làm mày mất việc, toàn bộ nỗ lực lú trước đều uổng phí, mày nghĩ mày có năng lực gì mà dám đấu cùng tao?"
"Nếu khinh thường tôi, cần gì phải mất công nhắm vào tôi?" Trác Phong xoay người, nhìn về phía hắn, ánh mắt lần đầu tiên mang lên khinh thường, "Cậu ghen tị! Ghen tị vì nữ sinh mình thích cư nhiên thổ lộ với tôi, vì đại thiếu gia cao cao tại thượng như cậu lại so không bằng một cô nhi như tôi. Cậu không cam lòng, muốn chứng minh mình mới là lựa chọn tốt nhất, chứng minh mình có bản lĩnh, dùng một ngón tay là có thể nghiền chết tôi. Nhưng mà chuyện tình tình ái ái của hai người thì liên quan gì tới tôi? Tôi vốn không quen biết cô ta, cũng hoàn toàn không biết cậu là ai, là hai người đột nhiên xâm nhập cuộc sống của tôi, còn biểu hiện như chính mình vô tội thế nào, ủy khuất biết bao, các người dựa vào cái gì?"
Hắn tiến lên hai bước, nhìn thẳng Trác Nhất Thần nói: "Nếu còn có lần sau tôi sẽ báo nguy, liền tính cậu là đại thiiesu gia nhà phú thương cũng không thể ngang ngược muốn làm gì thì làm."
"Trác Phong! Mày......"
Tiểu Bạch hồ đột nhiên từ góc tường nhảy ra, bổ nhào vào mặt Trác Nhất Thần ấn gã ngã xuống đất! Nàng giơ móng vuốt sắc bén lắc lư ngay trên tròng mắt Trác Nhất Thần, phảng phất chỉ trong tích tắc sau có thể chọc mù gã. Trác Nhất Thần lại giận đến đâu cũng lập tức hóa thành sợ hãi, cái loại sợ hãi này như trào ra từ sâu trong xương tủy, làm gã lông tơ dựng thẳng, da đầu tê dại, một câu đều nói không nổi.
Trác Phong hoảng sợ, vội vàng ôm lấy Tiểu Bạch hồ, nhìn nhìn đôi mắt Trác Nhất Thần khẽ thở phào, xoay người nhanh chóng rời đi. Tiểu Bạch hồ vừa mới tận mắt nhìn thấy Trác Phong bị khi dễ sao chịu dễ dàng bỏ qua, nàng giãy giụa muốn trở về, lại bị Trác Phong gắt gao đè lại, nhẹ giọng trách mắng: "Đừng nháo! Đả thương người sẽ bị bắt đi, không phải bị người xấu bắt lấy ngược đãi mà là bộ môn chuyên trách của chính phủ, đến lúc đó ai cũng không cứu được ngươi!"
Chính phủ? Tiểu Bạch hồ an tĩnh lại, bò đến đầu vai Trác Phong dùng cái đuôi xoã tung vòng lấy cổ hắn, quay đầu nhẹ nhàng cọ cọ mặt hắn an ủi. Khách sạn người quá nhiều, máy theo dõi khắp nơi, mà loại ưu thế thân phận như Trác Nhất Thần sớm muộn gì cũng có thể làm tạp Trác Phong công tác, vừa nãy nàng không thể hỗ trợ, cho nên sau khi Trác Phong ra ngoài mới trực tiếp dùng tới vũ lực.
Yêu tộc lấy thực lực vi tôn, tuy rằng nàng thường dựa vào cơ trí thủ thắng, nhưng mới tới nhân gian không hiểu quy tắc nơi này vẫn tạo thành hạn chế cực lớn. Hiện giờ Trác Phong đã mất công tác, nàng phải mau chóng tìm hiểu được quy tắc nhân gian mới có thể giúp Trác Phong tìm một phần công tác.
Trác Phong cảm nhận được tiểu gia hỏa quan tâm, khẽ mỉm cười, xoa xoa đầu nàng khẽ nói: "Ngươi vừa nãy muốn giúp ta hết giận sao? Sao ngươi lại tới đây? Ngươi vẫn luôn đi theo ta? Vốn dĩ muốn mang chút đồ ăn về nhưng hiện tại ngươi tới đây rồi, chúng ta cùng đi quán ăn nhé, chờ khi nào dữ dả một chút ta lại mua gà nướng cho ngươi."
Tiểu Bạch hồ gật gật đầu, cùng hắn ăn tại quán ven đường đơn sơ, không chút ghét bỏ, thấy thứ gì ngon ngon còn đẩy đẩy tới trước mặt hắn, làm hắn ăn nhiều một chút.
Trác Phong vốn thực bực bội, hắn đã giao học phí học kỳ này, nhưng sinh hoạt phí thì không còn mấy, lại vừa mới cự tuyệt nữ viện trưởng. Nếu không nghĩ biện pháp kiếm chút tiền, hắn cùng Tiểu Bạch cũng chỉ có thể thắt lưng buộc bụng. Hắn nghĩ tới Tiểu Bạch lấy ra gà nướng ngon như vậy chia sẽ cùng mình liền càng chán ghét hành động của Trác Nhất Thần.
Nhưng vừa nãy nhìn thấy Tiểu Bạch hồ muốn trả thù giúp hắn, tuy rằng nghĩ lại mà sợ, nhưng đáy lòng lại cảm thấy thực ấm áp, ấm áp đến toàn bộ linh hồn đều rung động. Mười tám năm qua, chưa từng có bất cứ một người nào quan tâm hắn, để ý hắn như vậy, đừng nói thay hắn ra mặt, ngay cả ân cần hỏi han cơ bản nhất cũng chưa từng có ai là thiệt tình. Hắn không thể ngờ lần đầu tiên cảm thấy ấm áp thân thiết cư nhiên là do một con cún con mang lại.
Có tiểu gia hỏa giữ gìn, tức giận trong lòng đã sớm tiêu tán, cũng không thèm nghĩ tới chuyện của Trác Nhất Thần cũng Phó Tuyết Tình nữa.
Trên đời luôn tồn tại loại người như vậy, tự cho là đúng, không bao giờ chịu nghe người khác giải thích. Bởi vì đã quen vô pháp vô thiên, căn bản không thèm để ý cảm thụ của người khác, mọi chuyện đều hành sự theo ý mình, không quan tâm chuyện mình làm sẽ tạo thành bao nhiêu phiền toái cho người khác. Hắn đã từ một ít sự kiện nhìn ra, Trác Nhất Thần cùng Phó Tuyết Tình này căn bản là là hoan hỉ oan gia, một người ngu xuẩn không đầu óc lại lòng tự trọng cực cao, tên còn lại thì bá đạo vô lý lại cực kỳ sĩ diện, nhưng cả hai người đều tự cho là đúng, hoàn toàn coi chính mình là cái rốn của vũ trụ.
Chỉ cần tránh xa bọn họ, không liên lụy bất cứ ai trong hai người, chuyện này tự nhiên liền đi qua. Không có trải qua cừu hận bất lực nhìn đám chó hoang bị hành hạ chết ngay trước mắt, Trác Phong suy xét thực bình tĩnh, hắn có chuyện càng quan trọng phải làm, thi đại học, tìm việc làm, dọn ra cô nhi viện, nuôi nấng tiểu gia hỏa, thật sự không có thời gian bồi đám thiếu gia tiểu thư kia chơi trò chơi. So với dây dưa không rõ cùng bọn họ, chẳng bằng đặt toàn bộ tinh lực vào chính sự, chờ thi đậu đại học đương nhiên liền mỗi người một nơi.
Ăn cơm xong Trác Phong lại mang Tiểu Bạch hồ đi công viên chơi một lát, biết Tiểu Bạch hồ biết đường về liền không quá quản thúc nàng, chỉ dặn dò nàng trở về ký túc xá sớm một chút liền yên tâm đi học.
Tiểu Bạch hồ nhìn đến Trác Phong đã bình tâm lại mới đỡ lo lắng. Lần này nàng không có lại đi theo nghe giảng bài mà kêu 001 chỉ dẫn đi dạo quanh thành phố, nghiêm túc tìm hiểu quy tắc sinh tồn của thế giới này. Nơi này không phải thực lực vi tôn, lại chú trọng quyền thế phú quý; nơi này còn tồn tại rất nhiều chuyện không công bằng, nhưng lại có pháp luật quốc gia cùng dư luận xã hội ước thúc; nơi này không có pháp thuật tu luyện, lại có vô số công nghệ cao......
Một thế giới hoàn toàn khác biệt với Thanh Khâu Sơn, nó mở ra một cánh cửa mới trước mắt Tiểu Bạch hồ. Nàng nghĩ nàng đã biết phải làm thế nào để đối phó bọn họ, ở thế giới nào liền phải tìm hiểu quy tắc của thế giới đó, chỉ có hiểu rõ quy tắc mới có thể lợi dụng quy tắc, khiến kẻ phạm sai lầm phải chịu trừng phạt xứng đáng. Trác Nhất Thần muốn đuổi Trác Phong ra khỏi trường học, thậm chí đuổi hắn khỏi cô nhi viện, như vậy nàng liền làm Trác Nhất Thần phải trả đại giới!
Những ủy khuất Trác Phong từng chịu, nàng sẽ đòi lại toàn bộ, từng cái một!