Trải qua lần này Trác Phong chân tình hứa hẹn, Tiểu Bạch hồ đối hắn càng thân cận. Biết có một người luôn đặt mình ở vị trí đệ nhất trong lòng, thậm chí nguyện ý vì mình mà từ bỏ cưới vợ sinh con, cảm giác kia thật ấm áp, giống như đang nằm dưới thái dương chiếu sáng vậy vậy. Tiểu Bạch hồ lập tức quyết định phải đối Trác Phong càng tốt, thỏa mãn hết thảy nguyện vọng của hắn, như vậy mặc kệ tương lai có thể cùng nhau sinh hoạt bao nhiêu năm, ít nhất bọn họ đều dụng tâm trả giá, khi ly biệt cũng sẽ không có quá nhiều tiếc nuối.
Vì thế Trác Phong phát hiện Tiểu Bạch hồ gần đây rất ít chạy ra ngoài, còn càng dính người hơn trước, nàng thích nhất là cuộn tròn nằm trong lòng hắn, giống cái lò sưởi nho nhỏ lông xù xù. Mà hắn cũng dần quen với việc vừa đọc sách vuốt vuốt lông nàng, chỉ cần một chốc một nhát không ôm tới đoàn cầu lông nho nhỏ kia là lại cảm thấy thiếu thiếu.
Còn Phó Tuyết Tình, ả thấy Trác Phong thật sự thông qua viện trưởng thanh toán tiền thuốc men, liền nhận định hắn là người mạnh miệng mềm lòng. Đặc biệt là hiện tại người trong cô nhi viện không có ai dám khi dễ Trác Phong, Phó Tuyết Tình liền mỗi ngày ngồi ở mấy chiếc bàn phụ cận hắn ăn cơm, như thế những người hay khi dễ ả sẽ không tới đoạt đồ ăn, nhưng lại làm Trác Phong cảm thấy thực phiền toái khó chịu.
Rốt cuộc cũng tới kỳ nghỉ đông, Trác Phong dùng thành tích đệ nhất họa một dấu chấm hoàn mỹ cho học kỳ này, mà hắn rốt cuộc cũng tròn mười tám tuổi, có thể dọn ra khỏi cô nhi viện thuê nhà tự lập!
Viện trưởng biết hắn không khá giả gì, khuyên nhủ: "Trác Phong a, lúc này đúng là thời kỳ quan trọng nhất, chỉ còn nửa năm nữa là đến kỳ thi đại học, thật ra trò vẫn có thể ở tại nơi này, chờ thi đại học xong liền trực tiếp dọn tới ký túc xá là được. Trò kiếm tiền không dễ dàng, tích tụ cũng không nhiều lắm, lại không chịu tiếp thu giúp đỡ, để dành nhiều một chút mà lên đại học chii tiêu."
Trác Phong trong lòng ấm áp, mỉm cười: "Viện trưởng, hiện tại cháu có một phần công tác cố định ở cửa hàng sủng vật, trong kỳ nghỉ còn nhận làm gia sư, mỗi lần thi cử cùng thi đấu đều có học bổng, đã không cần quá lo lắng về phương diện kinh tế. Ngài yên tâm, cháu đã có quy hoạch cụ thể cho tương lai, không phải xúc động hành sự. Hơn nữa Phó Tuyết Tình cũng ở cô nhi viện, cháu không muốn lại liên lụy vào quan hệ giữa cô ta và Trác Nhất Thần."
Viện trưởng lại cẩn thận hỏi han, xác nhận hắn thật sự có năng lực sinh hoạt độc lập mới thở dài, "Vậy được rồi, ta sẽ làm thủ tục cho trò, về sau nếu gặp khó khăn nhớ tới tìm ta, đừng một mình cố gắng chống đỡ."
"Cháu đã biết, cảm ơn viện trưởng." Trác Phong thành khẩn cảm tạ ông, nhanh chóng xử lý xong thủ tục liền thu thập đồ vật dọn đi ra ngoài.
Hành lý của hắn ít đến đáng thương, trừ bỏ sách vở cũng chỉ có vài món quần áo cùng đồ dùng vệ sinh cá nhân, có thể tự xách đi. Trước đó hắn đã tìm được phòng cho thuê, nằm trên quãng đường giữa trường học và cửa hàng sủng vật, muốn ddie bên nào cũng tiện. Là một căn nhà trệt hơn bảy mươi mét vuông, hai phòng một sảnh, tuy hơi cũ nhưng chủ nhà thu thập rất sạch sẽ, tiền thuê nửa năm chỉ cần 2500 nguyên, thực tiện nghi.
Tiểu Bạch hồ vui vẻ chạy quanh ngắm nghía, cảm giác mới lạ lại ấm áp, đây là nhà của nàng cùng Trác Phong! Có lẽ về sau bọn họ còn sẽ chuyển nhà rất nhiều lần, sẽ có rất nhiều phòng ở, nhưng cái này không giống nhau, đây là căn nhà đầu tiên, cũng là gia đình đầu tiên thuộc về nàng sau khi cha mẹ qua đời. Tuy rằng vẫn không thoải mái như sơn động nàng ở lúc trước, nhưng nơi này có Trác Phong, tương lai sinh hoạt nhất định sẽ thực hạnh phúc khoái nhạc!
Trác Phong thấy nàng cao hứng cũng vui lây. Bế nàng lên giới thiệu: "Tiểu Bạch, gian này là phòng ngủ của chúng ta, gian này là thư phòng. Còn có phòng bếp, phòng khách, phòng kho, thi cuối kỳ lần này ta được học bổng năm trăm nguyên, chúng ta mua vài món đồ chơi ngươi thích đặt ở phòng khách được không? Còn có đồ ăn vặt, liền đặt ở trên bàn trà, ngươi chừng nào muốn ăn thì tự mình lấy."
Tiểu Bạch hồ lắc đầu, kêu nhỏ hai tiếng,【Ta không cần đồ chơi hay đồ ăn vặt.】Nàng nhảy đến trên bàn sách, dùng móng vuốt nhỏ vỗ vỗ đám sách luyện tập,【Học bổng lưu trữ mua sách đi, thư sinh học tập vất vả như vậy, nhất định phải thi vào một trường đại học thật tốt!】
Trác Phong kinh ngạc bước tới, kinh ngạc cầm lấy sách luyện tập, "Ngươi muốn ta đừng mua đồ chơi mà nên mua sách luyện tập?"
Tiểu Bạch hồ gật gật đầu ngồi xuống, Trác Phong lại càng kinh ngạc, "Cả cái này ngươi cũng hiểu? Không phải nói động vật thông minh cũng chỉ tương đương với tâm trí của trẻ con thôi sao? Sao ta cảm giác ngươi còn hiểu được rất nhiều thứ khác nữa? Ngươi mới có ba tháng thôi phải không? Đúng rồi, hai tháng này sao ngươi không lớn lên chút nào thế? Vẫn cứ nho nhỏ như vậy, có phải ta chăm sóc không tốt không?"
Trác Phong lập tức đặt lực chú ý lên Tiểu Bạch hồ, có chút lo lắng, ôm nàng chạy nhanh tới sủng vật cửa hàng.
"Lão bản, chị có thấy hình như Tiểu Bạch không hề lớn lên không? Qua hai tháng rồi mà hình như nàng không thay đổi chút nào? Không biết có vấn đề gì không nữa?"
Hắn không nói Phương Lâm Lâm thật đúng là không chú ý tới, lúc này nhìn nhìn hình thể Tiểu Bạch hồ, trong lòng cũng lo lắng lên, "Đúng vậy, bé chihuahua tháng trước chị mua về mới một tháng tuổi mà giờ đã lớn lên gần gấp rưỡi, Tiểu Bạch sao mãi vẫn nhỏ xíu như vậy?"
Phương Lâm Lâm không học chuyên nghiệp, cô chỉ là yêu thích sủng vật, lại vừa mở cửa hàng không lâu, đối với việc nuôi dưỡng sủng vật cũng đang ở trong giai đoạn học tập, không nghĩ ra được lời khuyên gì tốt. Hai người thương lượng một chút liền mang Tiểu Bạch đi viện thú y làm kiểm tra toàn thân, không nghĩ tới thú y vừa thấy nàng liền nói: "Đây đâu phải chó con. Đây rõ ràng là một con tiểu hồ ly mà!"
"A? Tiểu hồ ly?"
Trác Phong cùng Phương Lâm Lâm đều choáng váng, nhìn thế nào cũng cảm thấy đây là cún con a, tiểu hồ ly ở đâu ra chứ?
Nghe thú y phổ cập khoa học, lại nhìn kỹ Tiểu Bạch hồ, hai người rốt cuộc phát hiện cái đuôi nàng vừa dài vừa xù tung không giống đuôi loài chó, hơn nữa đôi mắt nàng tuy tròn xoe, nhưng chỉ cần hơi hơi nheo lại sẽ biến thành hình trăng non cong cong, không giống cún con khi nheo mắt sẽ là một đường thẳng tắp ngắn tủn. Còn có vài chỗ đặc thù, đều rõ ràng biểu hiện đây là tiểu hồ ly, chỉ là hai người đều không quá hiểu biết mới ngộ nhận thành giống chó Phốc sóc.
Thú y thấy họ ngây người, thiện ý cười cười, "Hai người là người ngoài nghề, nhận sai cũng không kỳ quái, thực ra cũng có rất ít tiểu hồ ly đáng yêu như nàng. Bất quá tuy hiện tại đầu tròn tròn, đôi mắt cũng tròn xoe, nhưng đến khi thành niên dáng mắt sẽ dần trở nên thuôn dài, miệng cùng mũi cũng sẽ kéo dài về phía trước, mà cái đuôi cũng càng thêm xoã tung, tựa như những bức ảnh này, hai người nhìn xem."
Thú y tìm ra Weibo của một người cũng nuôi hồ ly từ nhỏ cho họ xem, người chủ kia cực thích hồ ly của mình, đem ảnh chụp thú cưng từ nhỏ đến lớn post hết lên mạng, mà bé hồ ly kia khi còn nhỏ cũng tròn tròn xù xù rất đáng yêu. Sau đó càng lớn biến hóa càng rõ ràng, cuối cùng đã hoàn toàn đã không còn bóng dáng khi còn nhỏ, chính là một con hồ ly tuyệt đẹp tuyệt đối không thể bị người nhận sai.
Trác Phong càng xem càng kinh ngạc, hắn nhìn nhìn Tiểu Bạch hồ, hoàn toàn không thể tưởng tượng Tiểu Bạch hồ sau khi lớn lên sẽ biến thành bộ dáng gì. Tuy rằng như vậy cũng rất đẹp, nhưng cùng đáng yêu thật sự một chút quan hệ cũng không có, hoàn toàn không thể liên hệ với Tiểu Bạch hồ hiện tại. Nhưng Tiểu Bạch hồ nhìn máy tính thì cực kỳ hưng phấn, đúng, nàng lớn lên sẽ biến xinh đẹp! Còn đẹp hơn con hồ ly này nhiều, xinh đẹp như lão tổ tông vậy, trở thành mỹ hồ đệ nhất nhân gian! Nàng mới không phải cún nhỏ đáng yêu gì gì đó!
Nàng nhìn về phía Trác Phong, vui sướng mà kêu lên,【Thư sinh mau xem, ta về sau sẽ rất đẹp rất đẹp! Ngươi sẽ càng thích ta phải không?!】
Trác Phong lại cho rằng nàng thấy được đồng loại mới hưng phấn, lại nghe tiếng nàng kêu, bừng tỉnh ngộ ra: "Thảo nào Tiểu Bạch chưa bao giờ kêu "gâu gâu", thì ra đây là tiếng kêu của hồ ly. Tiểu Bạch, có phải ngươi muốn có bạn chơi cùng không? Ta giờ mới biết được hồ ly cũng có thể làm sủng vật, nhưng mà...... tìm hồ ly nhỏ ở đâu đây?"
Tiểu Bạch hồ ngẩn người, vội vàng nhảy vào lòng Trác Phong hnìn hắn lắc đầu. Nàng cũng không muốn cái gì bạn chơi cùng, từ khi còn ở Thanh Khâu Sơn nàng đã không thích cùng người khác chơi, chẳng lẽ hiện tại còn phải đi dỗ dàng một con hồ ly chưa khai linh trí? Không muốn không muốn không muốn đâu!
Trác Phong xem nàng phản ứng cũng có điểm phát ngốc, nhưng tốt xấu cũng hiểu ra là nàng không muốn trong nhà có thêm một con tiểu hồ ly, thầm thở phào nhẹ nhõm. Cũng không biết vì cái gì, vừa mới nghĩ đến về sau Tiểu Bạch hồ sẽ cùng một con hồ ly khác chơi đùa, trong lòng hắn liền có chút không thoải mái, giống như bị vứt bỏ, may mắn Tiểu Bạch hồ cũng không muốn, vẫn nguyện ý làm bạn cùng hắn.
Tuy rằng giải trừ hiểu lầm Tiểu Bạch hồ không phải cún con, nhưng tình huống nàng mãi không thấy lớn lên vẫn là vấn đề. Thú y làm kiểm tra toàn thân, báo cáo kết quả lại cho thấy nàng phi thường khỏe mạnh, không có bất luận vấn đề gì không ổn. Thú y nghiên cứu một lúc lâu cũng không giải thích được, chỉ có thể suy đoán nàng là chủng loại đặc thù, chỉ có thể lớn đến thế này. Tuy theo kinh nghiệm thì khả năng này rất thấp, nhưng thật sự anh cũng tìm không ra nguyên nhân.
Trác Phong biết Tiểu Bạch hồ khỏe mạnh liền yên tâm, thật ra hắn không quá để ý nàng có thể lớn lên hay không. Cẩn thận hỏi thú y hồ ly nên nuôi nấng thế nào, Trác Phong cùng Phương Lâm Lâm mang theo Tiểu Bạch hồ rời đi. Tiểu Bạch hồ đã quen việc mình mãi chẳng lớn lên, yêu tinh không giống hồ ly bình thường, nàng cũng chẳng giống các hồ yêu khác, nàng lớn rất chậm, tu vi tăng lên mới có thể lớn lên, hình như phải đến sáu cái đuôi mới có thể thành niên.
Ở thế giới này nàng không có khả năng thành niên, bất quá nàng thực mau sẽ tu ra cái đuôi thứ hai, đến lúc đó khẳng định sẽ lớn hơn một chút! Nghĩ vậy nàng liền bắt đầu chờ mong, quyết định phải làm nhiều chuyện tốt hơn nữa, tích tiểu thành đại. Liền tính làm việc tốt không có quan hệ với Trác Phong đạt được rất ít điểm nguyện lực, nhưng nàng làm nhiều một chút, sớm muộn gì cũng sẽ tích cóp đủ 12 điểm!
Tiểu Bạch hồ lại bắt đầu trở nên cần lao nỗ lực, trong khi Trác Phong vội vàng làm công, nàng liền chạy quanh thành thị tìm người cần trợ giúp. Nàng giúp cụ già đẩy xe, giúp đứa nhỏ đi lạc tìm người nhà, giúp lính cứu hỏa dập lửa, giúp cảnh sát bắt trộm bắt cướp,......
Mỗi một góc phố trong thành thị này đều từng có thân ảnh nàng lướt qua, nhưng tất cả cameras đêu không ghi lại, vì đại bộ phận chuyện tốt nàng làm đều là tránh ở chỗ tối dùng pháp lực hỗ trợ. Trong tình huống khẩn cấp, nếu người này có kỳ nguyện, kỳ nguyện sẽ hóa thành nguyện lực, còn nếu không có kỳ nguyện, Tiểu Bạch hồ cứu bọn họ cũng coi như là một phần công đức. Bởi vì bọn họ đều là người trong ảo cảnh, không thể so cùng kỳ nguyện của người đọc trong thế giới hiện thực, cho nên Tiểu Bạch hồ bận rộn suốt cả tháng mới được đến đáng thương 2 điểm nguyện lực.
001 có chút nghi hoặc hỏi nàng,【Như vậy chẳng phải rất phiền toái, rất vất vả sao? Kỳ thật chỉ cần ngươi chú tâm hoàn thành nhiệm vụ xoay quanh người được bảo hộ cùng nhân vật nam nữ chính là có thể đạt được càng nhiều điểm nguyện lực.】
Tiểu Bạch hồ lười biếng ghé vào cửa sổ phơi nắng, ngẩng đầu nhìn không trung xanh thẳm, trả lời:【Đúng là rất vất vả, nhưng sau khi làm vậy, ta phát hiện trong lòng thực thỏa mãn. Ta nghĩ cái này còn quan trọng hơn điểm nguyện lực nhiều. Ta có năng lực, vì cái gì không giúp giúp bọn họ? Rất nhiều việc chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức. Cảm này giác khá tốt. Ta không thể biến thành một con hồ ly chỉ chăm chăm vào điểm nguyện lực, thành tiên không phải chỉ có tu luyện tăng linh lực, còn cần phải tu tâm nữa, may mắn ta sớm phát hiện điểm này, nếu không chờ đến lúc chấp niệm quá sâu nhìn không tới gì khác ngoài linh lực, sẽ rất dễ nhập vào ma đạo.】
001 trầm mặc thật lâu, Tiểu Bạch hồ kỳ quái hỏi:【Sao ngươi im lặng vậy?】
【Ta chỉ bất ngờ thôi, không ngờ ngươi có thể nói ra lời lẽ thành thục như vậy, quá đứng đắn, giống như một chén canh gà cho tâm hồn, thực không giống ngươi thường ngày.】
???
Có ý tứ gì? Nàng có khi nào không thành thục không đứng đắn???
Giận!!!