Bệnh Viện Tâm Thần Và Thế Giới Thực

Chương 5: 5: «101 Thủ Pháp Tự Tử »







Một khoảng thời gian sau, tinh thần yếu ớt của tôi cứ chờn vờn tại cái khoảnh khắc tôi bị Cung Diệu Thấm dùng mảnh thủy tinh đè vào cổ trong bóng tối mà làm cách gì tôi cũng không thể tự thoát ra được.

Lúc ban đầu, 424, người duy nhất cho tôi an ủi mỗi khi sợ hãi, nhưng mỗi khi tôi đến gần anh thì tôi lại nhìn thấy đôi mắt trống rỗng đang nhìn chằm chằm vào tôi của Cổ Lệ.

Ánh mắt kia, khiến tôi cảm thấy, chỉ cần một giây sau chị ấy liền chạy tới bóp cổ tôi.

Tôi không biết Cổ Lệ tại sao lại muốn quấy nhiễu trò chơi giữa tôi và 424, nhưng là một bệnh nhân tâm thần, tôi không định suy nghĩ nhiều.

Cuộc sống của tôi lại quay về điểm xuất phát, mỗi sáng sớm sẽ khóc một hồi cùng Cổ Lệ, buổi trưa thét lên cùng Mao Đầu, bình thường lúc không có chuyện gì làm, tôi liền cùng 345 đi tới đi lui trong bệnh viện tìm đồ ăn.

Lúc chiều, y tá Ngưu dẫn chúng tôi đi trong sân tản bộ.

424 cố ý bám sát phía sau tôi, bước chân của anh có chút gấp rút, "Em quên chúng ta đang chơi trò chơi sao?"

Tôi nhớ chứ, nhưng bởi vì Cung Diệu Thấm, tôi cho là chúng tôi đã ngầm hiểu với nhau sẽ ngưng cái này trò chơi nhàm chán này lại rồi.

Hiện tại 424 nhắc lại lần nữa, tôi cảm thấy chán lắm rồi, nên chỉ biết giả vờ ngốc nghếch nói "Trò chơi gì?"

"Trò chơi giả bộ như người bình thường đấy!" 424 lặng lẽ trợn đôi mắt tuấn lãng của mình, còn giọng nói của anh đang bùng nổ trong não tôi.

Tôi gật đầu "Không nhớ rõ." Nói xong, tôi bỏ rơi 424 đi về phía trước, hoang mang gấp rút bước được mấy bước, tôi cố ý vấp ngay trên một tảng đá rồi té ngã.

Y tá Ngưu vội vàng đi tới, nhấc tôi lên giống như một cái túi, rồi ném tôi qua một bên "Tại sao lại trượt chân rồi?"

Tôi gãi gãi cái đầu rối bời của mình, một đôi mắt nhìn lên bầu trời mênh mông vô định "Trời tối."

Y tá Ngưu thở dài, dẫn tôi tới phòng chữa bệnh và chăm sóc, dùng rượu thuốc thoa lên vết thương tại đầu gối, quay người tùy ý lấy ra quyển sách « Đồi gió hú » từ trên giá sách đưa cho tôi.

Tôi đơn giản lật vài trang, rồi ngẩng đầu nhìn thấy y tá Ngưu cô đơn đứng tại khung cửa sổ, đột nhiên lại lầm bầm lầu bầu câu "Thanh minh thời tiết vũ phân phân, lộ thượng hành nhân dục đoạn hồn."

Nhiều năm về sau, tôi quên không được cảnh tượng thường xuất hiện trong sinh mệnh của tôi.

Y tá Ngưu mặc bộ đồng phục màu hồng đã bạc màu nhúm nhó, thân thể cứng ngắc nhưng khi tựa vào khung cửa sổ lại khiến người ta cảm thấy thật mềm mại.

Tóc của bà ấy đã lốm đốm trắng đen, búi cao bên trong một cái nón nhỏ, chỗ tóc mai có một cái kẹp màu đen trơn bóng phản chiếu lại ánh sáng, làm nổi bật lên đôi mắt dài nhỏ vô cùng thâm thúy của y tá Ngưu.

Tôi ngơ ngác nhìn y tá Ngưu, trông thấy y tá Ngưu đang nắm hai tay đặt trước cửa sổ, rồi lại nhìn cành liễu rũ lẩm bẩm câu "Thanh minh thời tiết vũ phân phân, lộ thượng hành nhân dục đoạn hồn."

Y tá Ngưu cứ lặng yên đọc sách chẳng màng trời đã chuyển sang tối, về sau bà ấy rốt cục cũng bừng tỉnh.


Bà ấy đến gần, lấy quyển sách « Đồi gió hú » trong tay tôi, sờ lên đầu của tôi rồi nói, "Bác thật hối hận, lúc trước nên đặt tên cho con, để con có cơ hội làm người bình thường, thế nhưng đều tại bác, đều tại bác··· "

Y tá Ngưu nói xong, liền kéo tay tôi, dẫn tôi về phòng bệnh.

Kỳ thật trong nội tâm của tôi tuyệt đối không hề trách móc gì y tá Ngưu, tôi thích bệnh viện tâm thần, tôi thích ở lại đây, từ nhỏ tôi đã thích, và vẫn luôn thích cho đến tận bây giờ.

Hành vi của mấy người bạn kia cho dù đối với người bình thường thì không phù hợp, nhưng đối với tôi, thì họ lại thật thú vị.

Tôi chưa từng nghĩ tới mình ra khỏi bệnh viện tâm thần sẽ sống như thế nào, bởi vì tôi căn bản đối cái thế giới bình thường mà người bình thường hay nói không hề có chút hứng thú.

Tôi đọc sách chỉ vì muốn tự mình trả lời những câu hỏi tôi thắc mắc ngoại trừ bệnh tâm thần, mà sự thật đã chứng minh, thế giới của người bình thường không tốt đẹp gì cho cam, bọn họ bị gò bó trong khuôn phép, luôn phải che đậy bản chất thật, so với chúng tôi còn phức tạp hơn nhiều.

Lúc trước, trong mắt tôi, tất cả mọi người của thế giới ngoài kia đều là Javert trong « Những người khốn khổ » (1), bọn họ chính trực uy nghiêm.


Mà chúng tôi nếu như đột nhiên có một ngày rơi xuống thế giới thực, chúng tôi lại biến thành Jean Valjean (2), phải chịu một số phận lang bạt.

Đương nhiên, lúc đó, tôi còn chưa xem hết « Những người khốn khổ ».

(2)

(1) Javert: là một nhân vật hư cấu và là nhân vật phản diện chính của tiểu thuyết Những người khốn khổ (Les Misérable) xuất bản năm 1862 của Victor Hugo.

Để mọi người hiểu dụng ý của tác giả, Javert được miêu tả như: “Ông ta là người đàn ông sống, thở, ăn, ngủ và sẽ chết vì công lý, dưới hình thức của luật pháp.”

(2) Jean Valjean là nhân vật chính trong tác phẩm Les Misérable, trong truyện Jean Valjean là một người phải gánh chịu một cuộc sống đầy bất hạnh, sống 19 năm trong ngục tù chỉ vì tội trộm bánh mì cho cháu mình, trong tù ông được giám mục Myriel khai sáng và sau này ông đã cứu giúp rất nhiều người.

Valjean và Javert là nguyên mẫu điển hình cho sự đối nghịch trong văn học.

Ai chưa đọc hoặc xem Les Misérable thì đọc sách hoặc xem thử film có Anne Hathaway và Hugh Jackman đóng hay lắm luôn.

Trở lại trên giường, tắt đèn.


Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh tường hòa.

424 đang nhìn tôi trừng hai mắt, vẫy vẫy tay "Muốn ngủ cùng chỗ với anh không?"

Tôi ngồi ở trên giường không nhúc nhích, ánh sáng xung quanh nhấp nháy, phảng phất ở nơi nào đó tôi lại thấy đôi mắt vô hồn của Cổ Lệ.

Tôi liền run rẩy, ôm cánh tay mình gật đầu, "Không muốn."

424 không vui cắn môi một cái, vết sẹo như hoa trên mặt đã dần dần tan biến.

Trên người anh vẫn tỏa ra hương thơm lăng liệt của Hạnh Hoa, trong lời nói lộ ra một vẻ cô đơn, "Được”.

Nói xong, anh nằm thẳng trên giường, nhắm mắt lại thiếp đi.

Tôi nằm dài trên giường, nhìn trần nhà đầy hố sâu hồi lâu vẫn không ngủ được.

Thế là tôi đứng dậy, quyết định đè nén cái nỗi sợ bị Cung Diệu Thấm sát hại, đi đến thư viện dưới tầng hầm đọc sách.

Trong bóng đêm tôi lần mò lục lọi, vượt qua hết góc này đến góc khác mà tôi chỉ thấy lờ mờ, cuối cùng cũng xuống được đến thư viện dưới tầng hầm.

Đẩy cái cửa sắt kêu cót két của thư viện, tôi quả thực sững sờ.

Cách sắp xếp trong thư viện, so với lần trước tôi đến đây, đã thay đổi thật nhiều.

Thư viện ban đầu chỉ có bốn cái giá sách sắp xếp ngay ngắn thẳng tắp, các tác phẩm kinh điển, tiểu thuyết, thơ ca, sách chuyên môn được phân loại vô cùng rõ ràng.

Nhưng bây giờ, trong thư viện mặc dù vẫn được sắp xếp có tổ chức, nhưng lại có một mớ hỗn độn mà tôi không thể kiểm soát được.

Vị trí giá sách bị dịch chuyển, hiện giờ chúng được sắp xếp giống như hai cánh cửa mở ra trước mặt tôi.

Ở đằng sau bàn đọc sách có thêm một cái tủ nhỏ, trong kệ tủ không còn bất kỳ đồ vật gì.

Trên giá sách có nhiều tác phẩm kiệt tác và tiểu thuyết hỗn độn cùng một chỗ, những tập thơ rối tung không biết vào đâu, sách chuyên môn thì thượng vàng hạ cám bày ra trên giá sách hoặc trên bàn sách.

Tôi ngồi vào ghế trước bàn đọc sách, nằm sấp trên mặt bàn tỉ mỉ đánh giá mấy quyển sách trên mặt bàn: « Nguồn gốc của độc cổ Miêu Cương », « Trộm mộ Zombie và thám hiểm mộ cổ », « Delomelanicon », « Thủ đoạn ngâm Formalin »...!Tôi xem xét lần lượt từng quyển, hầu như toàn bộ đều là sách mà tôi đọc không hiểu, nhưng không biết vì sao tôi lại thấy không thích mấy quyển sách này.


Tôi bĩu môi, cúi đầu dò xét quyển sách đang đặt trước mặt.

Ngay trên trang đầu tiên, đã có người dùng bút xanh đánh dấu: ‘Kiểu chết tao nhã nhất: Nằm ở trên giường, uống thuốc ngủ trước, rồi uống Domperidone (3).’

(3) Domperidone là chất kháng dopamin với đặc tính chống nôn.

Tôi đọc câu ‘Kiểu chết tao nhã nhất trước mặt, đột nhiên cảm thấy mâu thuẫn đến lạ thường.

Bởi vì tôi một mực không muốn chết, cho nên tôi cảm thấy, mặc kệ là chết kiểu gì, tôi đều không thể tiếp nhận.

Thế là tôi bĩu môi, khép sách lại, thì thấy cái tựa sách khiến tôi có chút kinh hãi: «101 thủ pháp tự tử ».

Là một bệnh nhân tâm thần, tôi có thể xác định tôi không thích tử vong.

Mà khi tôi thử đứng trên cương vị của một người bình thường để suy xét vấn đề này, tôi vẫn không thể nào hiểu nổi vì sao người bình thường lại thích tự sát như vầy.

Nhưng sách đối với tôi, là một cầu nối giữa tôi và thế giới thực, theo đạo lý của bọn họ mà nói, chắc quyển sách này hẳn được viết bởi người bình thường, thế nhưng trên thế gian này, vì sao lại có người viết sách dạy cách tự sát vậy?

Tôi lúc ấy dĩ nhiên không hiểu thị trường là gì, càng không hiểu cái người viết quyển sách «101 thủ pháp tự sát » này chỉ muốn thu hút ánh mắt của những người lập dị.

Mà vì tôi lúc ấy còn ngu muội, tôi lập tức cho rằng người bình thường thì sẽ thích chết chóc.

Tôi hít sâu một hơi, vừa mới chuẩn bị mở quyển sách tiếp theo xem xét nội dung bên trong, cánh cửa trước mặt liền kẽo kẹt vang lên.

Tôi cấp tốc ngồi xổm dưới bàn sách, đầu giống như con cá lặn sâu xuống tủ gỗ, nhìn bốn phía một lúc mà vẫn không thấy chỗ ẩn nấp, nên tôi co lại cúi thấp người rồi tự nhét mình vào trong tủ chén.

Khi đó tôi vô cùng cảm tạ 345, cảm ơn cậu ấy ăn đã ăn hết thức ăn của tôi, khiến tôi gầy như que củi.

Sau khi có tiếng cửa kẽo kẹt mở ra lại có một tiếng “bang” đóng lại, một tiếng bước chân nghe vô cùng nặng nề dần dần tới gần.

Tôi che miệng của mình, he hé liếc nhìn từ khe hở giữa hai cánh cửa tủ đóng hờ, bác sĩ Hàn mặc cái áo blouse trắng toát tuổi già sức yếu chậm chạp ngồi xuống ghế.

"Xoát xoát" một tràng tiếng lật sách vang lên, bác sĩ Hàn đưa tay vuốt mấy sợi tóc trên thái dương mình, sau đó liền cất cái giọng trầm ồm như đàn ông của mình và bắt đầu đọc to:

Mục kích chúng thần tử vong đích thảo nguyên thượng dã hoa nhất phiến, Chính mắt trông thấy cái chết của các vị thần trên thảo nguyên đầy hoa dại Viễn tại viễn phương đích phong bỉ viễn phương canh viễn.


Xa ở phương xa gió so phương xa càng xa.

Ngã đích cầm thanh ô yết, Tiếng đàn tôi sao nghẹn ngào Lệ thủy toàn vô, Nước mắt tôi sao cạn khô Ngã bả giá viễn phương đích viễn quy hoàn thảo nguyên, Viễn phương này xin trả lại thảo nguyên xa xôi Nhất cá khiếu mộc đầu, Có thứ gọi là gỗ Nhất cá khiếu mã vĩ.

Có thứ gọi là đuôi ngựa Ngã đích cầm thanh ô yết, Tiếng đàn tôi sao nghẹn ngào Lệ thủy toàn vô, Nước mắt tôi sao cạn khô Viễn phương chích hữu tại tử vong trung ngưng tụ dã hoa nhất phiến, Xa xa chỉ thấy một mảnh hoa dại ngưng tụ chết chóc Minh nguyệt như kính, Trăng sáng như gương Cao huyền thảo nguyên, Treo trên thảo nguyên Ánh chiếu thiên niên tuế nguyệt.

Chiếu rọi ngàn năm tuế nguyệt Ngã đích cầm thanh ô yết, Tiếng đàn tôi sao nghẹn ngào Lệ thủy toàn vô, Nước mắt tôi sao cạn khô Ngã chích thân đả mã tẩu quá thảo nguyên.

Tôi một mình phi ngựa băng qua thảo nguyên, (4)

...

(4) Bài thơ trên mình chỉ tạm dịch nghĩa thôi nhe, vì không có bản dịch thơ tiếng Việt, nếu đọc thấy cụt lủn xin đừng ném đá em tội nghiệp T T.

Bài thơ này là bài thơ « Tháng chín » của tác giả Hải Tử viết vào năm 1986, bài thơ tràn ngập sắc thái thần bí, lấp lóe ánh sáng thần tính, mang một ý tưởng đặc sắc cùng bố cục câu chữ vô cùng độc đáo, nhằm nhấn mạnh tính thơ trong cách miêu tả sự vật sự việc.

Bác sĩ Hàn đọc một hồi, đột nhiên tuyệt vọng bắt đầu thút thít.

Tôi nhớ được mình đã đọc bài thơ này trong thư viện, tôi biết bài thơ này tên là « Tháng chín », do một thi nhân tên là Hải Tử sáng tác.

Thơ văn bên trong thấm đượm một nỗi ưu thương duy mỹ, khiến người đọc rất dễ nao lòng.


Nhưng khi tôi vừa nghe bác sĩ Hàn đọc, thật không êm tai chút nào.

Có lẽ là bởi vì bản chất giọng nói của bà đã trầm thấp, tóm lại giờ phút này người duy nhất rơi lệ não nùng, cũng chỉ có chính bà ấy.

ngôn tình hoàn

Tôi lúc ấy không biết Hải Tử là một thi nhân tự tử khi nằm trên đường ray, càng không thể hiểu được mối liên hệ giữa bác sĩ Hàn cùng Hải Tử.

Tôi chỉ nhìn lén qua khe hở, trông thấy bác sĩ Hàn một mình khóc rất lâu, lại mở trang sách trước mặt mình ra.

Bà ấy nhìn sững sờ trên trang sách, đột nhiên liền đứng lên.

Bốn phía lục soát toàn bộ thư viện, lại một mình yên lòng đi tới cửa sổ đối diện ngăn tủ trước mặt.

Dưới ánh sáng lập lòe giữa đêm đen, gương mặt to béo bầu bĩnh của bác sĩ Hàn như được chiếu soi rạng rỡ, rồi bà giang hai tay ra, tưởng mình như một con chim cổ đỏ đang nhẹ nhàng tung cánh.

Hướng ra cánh cửa sổ lung la lung lay khép hờ, dáng vẻ như đang chờ mong mình được giải thoát khỏi đây.

Tôi nghiêm túc quan sát bác sĩ Hàn, cả người bỗng nhiên có chút biến thái mê mẩn.

Cơ thể tôi không chú ý tức thời té ra ngoài, phát ra một tiếng vang làm lòng người tiêu tán.

Bác sĩ Hàn cấp tốc thu hồi hai tay, quay người trông thấy tôi đột nhiên xuất hiện, toàn thân trên dưới lộ ra một loại khí thế lạnh buốt thấu xương.

Tôi cảm giác như cái chết của mình sắp tới, rất sợ bác sĩ Hàn lại một lần nữa nệm tôi vào cửa sắt, tôi vội vàng đứng dậy liền điên đảo chạy ra phía cửa.

Tôi lúc đầu có thể chạy trốn, nếu như cánh cửa sắt của thư viện không bị bác sĩ Hàn khóa trái lại.

Một tiếng Bịch không ngừng kêu lên, tôi kinh ngạc nhìn cánh cửa trước mặt đóng chặt, đột nhiên cũng không biết như thế nào cho phải.

Tôi không thể tin được, tôi như một kẻ điên cố gắng phá cánh cửa sắt trước mặt, nhưng khi tôi lùi lại thì đụng phải bác sĩ Hàn đã đứng sau tôi.

Tôi không biết, vì sao tiếng bước chân của bác sĩ Hàn, có lúc như là một hồi chuông, có lúc như hiện tại lại khẽ khàng như sơn ca.

Nhưng bây giờ tôi không kịp suy nghĩ nhiều, bác sĩ Hàn nhấc bổng tôi lên, giống như đang nhấc một cái chăn trên giường thật nhẹ nhàng linh hoạt.

Tôi bị bác sĩ Hàn hung hăng ném vào giá sách trên mặt đất, một quyển sách bìa cứng « Tình yêu thời thổ tả » (5) từ trên giá sách rơi xuống, thẳng tắp nện xuống đầu tôi.

(5) Tình yêu thời thổ tả: là một tiểu thuyết nổi tiếng của nhà văn người Colombia Gabriel Garcia Marquez.

Nội dung tổng thể Tình yêu thời thổ tả đơn giản là câu chuyện về một người đàn ông đã chờ đợi cả một cuộc đời để có được người phụ nữ mà thời trẻ mình đã yêu say đắm.

Về mặt chi tiết nội dung truyện nói về một xã hội hủ lậu nơi tình yêu không có đất sống, mọi giá trị đều được đánh giá bằng của cải và những nhục dục tầm thường của con người.

Tác giả A Ninh Ninh đang hé mở cho đọc giả về cuộc đời của bác sĩ Hàn đó các bạn..