Bệnh Viện Tâm Thần Và Thế Giới Thực

Chương 23: 23: Hào Mọi Người Tên Tôi Là Mạc Khi







Chào mọi người, tên tôi là Mạc Khi.

Năm lên 19 tuổi, với tư cách là một học sinh xuất sắc được đặc cách của trường đại học, tôi không phụ sự kỳ vọng của chú Uông, được nhận vào học thạc sĩ khoa xã hội học.

Mặc dù kỳ vọng ban đầu của chú Uông là hi vọng tôi giống như ông, trở thành giáo sư tâm lý học.

Nếu nói cho đúng thì Chú Uông là cha nuôi của tôi.

Hồi lúc tôi 5 tuổi, tôi sinh sống tại một cô nhi viện ở Áp Bắc, về sau được chú Uông nhận nuôi.

Trước khi tôi sống tại bệnh viện tâm thần Trường An, khoảng thời gian sinh sống trong cô nhi viện Áp Bắc là khoảng thời gian u ám nhất trong cuộc đời tôi, đương nhiên, tôi phải đặc biệt nhấn mạnh rằng Đó là trước khi tôi sống tại bệnh viện tâm thần Trường An.’

Mặc dù tôi được công chúng công nhận như một thiên tài, nhưng tôi cũng không phải thuộc dạng mọt sách như mọi người vẫn lầm tưởng.

Trong đời của tôi, có ba người quan trọng nhất mà không có ai có thể so bằng, bọn họ có thể được định nghĩa qua ba danh từ: Thân tình, Hữu nghị và Tình yêu.

Danh từ ‘Thân tình’ tôi dành cho chú Uông, chú Uông tên đầy đủ là Uông Khải Thần, tốt nghiệp tại Đại Học Thanh Hoa, tiến sĩ ngành tâm lý học.

Nghe chính ông kể rằng, hồi trước ông sống tại Bắc Kinh, đã từng làm việc ngay tại bệnh viện tâm thần Trường An, về sau bởi vì một số vấn đề liên quan đến mối quan hệ giữa bác sĩ và bệnh nhân, ông rời khỏi bệnh viện tâm thần Trường An, còn ly hôn cùng vợ mình nữa.

.

ngôn tình hay

Lúc chú Uông nhận nuôi tôi, tôi chỉ là cảm thấy rất hạnh phúc, bởi vì tôi rốt cuộc cũng có thể rời khỏi cái cô nhi viện không khác gì cái bãi rác kia.

Rồi cho đến khi chú Uông nói với tôi về chuyện này, tôi mới bắt đầu cảm thấy sợ hãi.

Bởi vì dựa trên những nghiên cứu về xã hội học, nếu như một người bị giam cầm bên trong không gian ngột ngạt một quãng thời gian dài thì sẽ dẫn đến tình trạng chậm phát triển hơn so với tuổi tác.

Mà sống trong bệnh viện tâm thần thì cũng giống như vậy, cứ ở ì trong bệnh viện tâm thần một khoảng thời gian dài thì trước sau gì cũng sẽ có những triệu chứng không bình thường.

Nhưng thời gian trôi qua, tôi có thể vạn phần xác nhận rằng chú Uông là một người có sức khỏe tâm thần cực kì bình thường.

Ông đối xử với ai cũng rất tử tế hòa nhã, hầu như cách đối nhân xử thế của tôi cũng là được ảnh hướng phần lớn từ ông ấy.

Tôi không rõ vì sao vợ chú lại li dị với chú chỉ vì ông ấy đến Thượng Hải, rõ ràng chú Uông là một người tốt như vậy.


Nhưng cũng có rất nhiều điều mà trước khi mất, ông ấy chưa từng giải thích cho tôi.

Dưới sự chỉ dẫn và dạy dỗ của chú Uông, tôi rất may mắn thi đậu vào một trường tư nhân song ngữ khi còn học cấp Hai.

Ở nơi đó, tôi đã gặp được người mà tôi định nghĩa bằng hai chữ Hữu nghị - Daniel.

Chương trình học song ngữ trong trường rất căng, ngày bình thường mọi người cũng đều sẽ dùng tiếng Anh để nói chuyện.

Hồi trước, khả năng tiếng Anh của tôi rất bình thường, cho nên để khỏi bị bại lộ nhược điểm này của mình, tôi cũng bắt đầu tránh nói chuyện.

Mọi người xung quanh cứ tưởng tôi là người cực kì nhút nhát, thế nhưng tôi lại bị Daniel phát hiện, một lớp trưởng vô cùng hoạt bát và sáng sủa.


Tôi còn nhớ kỹ, vào ngày nhập học đầu tiên, Daniel liền khoe khoang bằng cách tự giới thiệu bằng ba ngôn ngữ khác nhau: tiếng Anh, Pháp, Đức.

Về sau nghe nói, bố của Daniel là người Pháp, mẹ là người Mỹ, bà nội là người Đức, cái họ Montgomery này hình như là một dòng họ thuộc tầng lớp quý tộc của Pháp.

Bởi vì cả gia đình thích Trung Quốc, cho nên mới đến Thượng Hải định cư.

Lúc ấy tôi khịt mũi khinh thường mấy cái loại quý tộc trời sinh như Daniel, đã là quý tộc thì còn chạy tới chỗ chúng tôi làm gì? Nhưng nói thật, lúc đó tôi chỉ cảm thấy lo sợ khi vị thế của một thiên tài từ nhỏ đến lớn như mình đã bị ánh hào quý tộc của Daniel che lấp.

Trong hai năm đầu, cho dù Daniel luôn chủ động thân thiện cùng tôi, nhưng tôi vẫn rất ít giao lưu cùng Daniel, mãi đến năm thứ ba, hai người chúng tôi cùng là học sinh xuất sắc nhất trong lớp nên đã được tuyển thẳng vào trường trung học tốt nhất tại Thượng Hải, lúc này chúng tôi mới bắt đầu thân quen hơn.

Sau khi lên cấp 3, quan hệ của hai người chúng tôi từ khách khí lại biến thành thân thiết.

Do mỗi khi nói chuyện chúng tôi thường xuyên trộn lẫn mấy ngôn ngữ lại, cho nên mấy bạn học cùng lớp rất khó hòa nhập vào nhóm hai người chúng tôi, dần dà, trong mắt của mấy bạn học khác chúng tôi tựa như những vầng hào quang xa vời.