Bệnh Trạng Dụ Dỗ

Chương 23: Hắn nhớ nhà, muốn về nhà





Lý Đức Tráng bị đau mà tỉnh dậy.

Cơ thể hắn giống như bị chặt thành hai nửa.

Hắn sợ muốn chết.

Sợ đến mức run rẩy.

Hắn muốn thấy rõ ràng là ai làm, nhưng đôi mắt lại bị che mất. Hắn muốn giãy giụa, nhưng đôi tay lại bị trói chặt, sức lực của kẻ đó khác hẳn người thường, cứ như một tòa núi lớn, sức lực của hắn trước mặt kẻ đó, cùng lắm cũng chỉ như trâu đất xuống biển.

Lý Đức Tráng sởn tóc gáy.

Đau đến phát run.

Hắn khúm núm cầu xin: “Ngươi là ai, là ai?! Mau buông tha ta, ngươi muốn cái gì ta cũng đều cho ngươi, xin ngươi buông tha cho ta!”

Lời cầu xin của hắn không khiến kẻ đó mủi lòng.

Cổ Lý Đức Tráng bị bóp chặt, hắn như chìm vào biển sâu, khó lòng hô hấp, khổ sở vì hít thở không thông, nỗi đau giống như một con dao nhỏ cắt tâm trí hắn thành từng mảnh vụn. Lưỡi dao sắc bén ấy như cắm vào trái tim hắn, đẩy cả linh hồn và thể xác hắn xuống vực sâu.
Lý Đức Tráng cảm thấy choáng váng!

Hắn muốn điên rồi!

Hắn hết sức đề phòng Mục Giản, lại chẳng ngờ lọt vào tay kẻ khác!

Hắn muốn trốn.

Nhưng lại trốn không thoát.

Hắn giống như một con mồi đang bị bóp cổ.

Lý Đức Tráng đột nhiên ngẩng đầu lên, im lặng không nói gì, giống như con thú hoang sắp chết, chỉ còn lại nỗi bất lực và tuyệt vọng khôn cũng, tới cả sức kêu rên cũng chẳng còn.

Nước mắt giàn giụa thấm ướt cả vải che mắt.

Mùi máu tươi tràn vào mũi.

Xong rồi!

Tất cả chấm dứt rồi!

Lý Đức Tráng muốn chết.

Hắn rơi vào bóng tối, không phân rõ ngày đêm, cũng chẳng biết mình mơ hay tỉnh, càng chẳng có cách nào đong đếm thì giờ nhanh chậm.

Mỗi một tấc da thịt của hắn đều như bị sắt nung ấn vào, mỗi một động tác đều khiến hắn đau đớn tới tận tim gan, đau đến mức hắn cào rách cả ga giường.
Lý Đức Tráng đau đớn mà ngất đi.

Hắn mất đi ý thức và cảm nhận.

Khi Lý Đức Tráng tỉnh lại, trước mắt vẫn đen kịt như cũ, hắn nằm hồi lâu, mới đưa tay chậm rãi kéo miếng vải đen che mắt mình xuống.

Ánh mặt trời rọi vào mắt hắn.

Trời bên ngoài đã sáng trưng.

Xung quanh có tiếng người đon đả chào mời, có tiếng ma ma ra đón khách, âm thanh nhỏ dần trong thế giới của hắn. Thế giới của Lý Đức Tráng hết thảy đều trở nên u ám, mất đi màu sắc, mất đi cả âm thanh.

Hắn không biết mình đã tự mặc lại quần áo như thế nào, và trở lại hành cung ra sao.

Hắn chỉ biết sắc mặt mình bây giờ hẳn là rất xấu.

Bằng không Mục Giản cũng sẽ không vừa thấy hắn đã sợ hãi kêu thành tiếng, vẻ mặt quan tâm mà xông lên, giữ chặt tay hắn: “Lý thị vệ, ngươi làm sao vậy? Sao sắc mặt lại kém như vậy?”
Tròng mắt Lý Đức Tráng mở lớn, giống như máy móc vứt xó nhiều năm, đột nhiên có điện, có sinh mệnh, bắt đầu ép bản thân vận hành.

Chỉ là mỗi một lần vận hành, mỗi một lần con ngươi chuyển động, đều phát ra tiếng lách ca lách lách. Như thể ngay giây tiếp theo sẽ sụp đổ.



Hắn há miệng, không biết nên nói như thế nào với Mục Giản.

Loại chuyện này đối với y mà nói, quá lạ lẫm.

Huống hồ, sự tình thế này vừa nhục nhã lại vừa nực cười, Lý Đức Tráng không có mặt mũi tới thanh lâu tìm thủ phạm, càng không có mặt mũi để cho Mục Giản biết chuyện này.

Hắn chậm rãi rút tay về.

“Ta không sao, chỉ là đánh nhau với người ta một trận. Ta hơi mệt, quay về nghỉ ngơi chút đã.”

Lý Đức Tráng hồn bay phách lạc mà trở về phòng mình.

Hắn ngây người, có cảm giác hoảng hốt, không phân biệt nổi đó là ác mộng hay hiện thực.

Nếu là ác mộng, mộng này cũng khiến hắn hoảng sợ vô cùng.

Nếu là hiện thực, hiện thực này sao mà tàn khốc đến vậy cơ chứ?



Hắn có cảm giác mình đang vùng vẫy trong bóng tối vô tận chỉ toàn nỗi đau khổ.

Rơi xuống!

Không có điểm tận cùng.

Không thể chạm tới đáy.

Hắn bắt đầu nhỏ giọng khóc thút thít.

Hắn không dám gào khóc, sợ tới tai hạ nhân trong hành cung, sợ làm cho Mục Giản chú ý.

Hắn nhớ nhà, muốn về nhà.

Chờ đến khi Lý Đức Tráng khóc đủ rồi, khóc mệt rồi, hắn bèn giơ tay lau đi nước mắt trên mặt, mở cửa dặn dò hạ nhân mang nước ấm vào. Hắn ngồi trong bồn nước, yên lặng để nước ấm xoa dịu thân thể mình.

Trong hơi nước bay bay, có vài giọt nước mắt trong suốt chảy ra từ hốc mắt hắn.

Hắn bây giờ trông như đóa hoa trên mặt đất, bị người ta đạp nát, dính phải bùn lầy. Thương thế này, cảm giác vụn vỡ này, khiến hắn như chẳng còn chống đỡ nổi, có thể gục ngã bất cứ lúc nào.

“Lý thị vệ, bên ngoài có người tới tìm ngài, ngài…”

Tiếng nói của Mục Giản đột nhiên im bặt.

Đương nhiên là bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh hãi.

Lý Đức Tráng tựa đầu vào thành chậu tắm, để lộ ra cổ và bả vai có một vết thương rợn người. Trên mặt nước cũng có tơ máu nhàn nhạt nổi lên, sau đó tan vào trong nước, chẳng còn tăm hơi.

Hắn như một con chim đang sợ hãi, cảm thấy trên đời này, ai cũng có thể là tên thợ săn đang rình mò muốn bắt mình.

Lý Đức Tráng trốn vào trong làn nước: “Đi ra ngoài!”



Người thiếu niên lại có thái độ khác thường, không hề nghe lời hắn, y bước nhanh về phía trước, ghé vào bên cạnh thùng tắm, khuôn mặt khó lòng kìm nén nỗi tức giận.



“Ngài bị ai đánh vậy! Kẻ nào đánh ngài thành như vậy?!”

“Không cần điện hạ lo!”

Lý Đức Tráng vỗ mạnh tay xuống mặt nước.

Nước trong chậu tắm bắn tung toé, khiến cho Mục Giản ướt sũng.

“Cút! Ngươi cút đi cho ta!”

Hắn không thể điều chỉnh tâm trạng của mình, cảm thấy đầu như sắp nứt ra, hắn sắp trở thành một cái kẻ điên, trở nên vặn vẹo, trở nên cuồng loạn. Lý Đức Tráng như một quả bóng được bơm căng, chỉ cần chọc nhẹ một cái sẽ vỡ tung ra!

Thiếu niên không bị tiếng quát của hắn dọa cho chạy mất.

Bọt nước văng khắp nơi.

Hắn bị y ôm lấy.

Thiếu niên dựa vào bên tai hắn: “Ta không đi, ta đi rồi, ai sẽ ôm ngài đây?”

Quả bóng bị bơm căng cứng, bỗng nhiên không thể chịu được nữa, bị ép chặt tới mức phải nới lỏng lỗ khí.

Mọi xúc cảm đều ngổn ngang. Hắn từ từ bình tĩnh lại, dường như một động cơ bị mất kiểm soát, được người ta tìm ra cách khắc phục, ít nhất cũng sẽ không nổ tung nữa.



“Ta ôm ngài ra ngoài được không? Nước này cũng nguội ngắt rồi.”

Lý Đức Tráng chầm chậm chớp mắt.

Khi hàng lông mi dài cong vυ"t động đậy, giống như cánh bướm nhẹ bay.

Hắn chậm rãi ngước mắt, nhìn Mục Giản gần trong gang tấc. Hắn đột nhiên cảm thấy, mình sợ hãi Mục Giản lâu như vậy, quả thực là chuyện hoang đường nực cười. Trên đời này có rất nhiều người xấu.



Mục Giản ôm hắn ra ngoài, kiếm khăn bông thật lớn quấn lên người hắn, lấy tay áo của mình lau nước còn đọng trên mặt hắn.

Lau khô xong, y lại đi tìm thuốc. Ở cổ tay hắn, cánh tay, đầu gối đều có vết thương, y dịu dàng thoa thuốc cho hắn.



Ngón tay y lấy chút thuốc mỡ màu trắng, sau đó thoa đều lên da thịt.

Lý Đức Tráng nhìn y:

“Điện hạ không muốn hỏi gì sao?”

“Không hỏi. Bao giờ Lý thị vệ muốn nói với ta thì hãy nói.”

Mục Giản đặt thuốc mỡ xuống, chậm rãi nâng tay lên, đặt ở bên gáy hắn, ngón tay cái và lòng bàn tay chậm rãi xoa bóp, động tác cực kỳ cẩn thận, chăm chú nhìn vết thương.

Việc này khiến Lý Đức Tráng có ảo giác...

Người lưu lại dấu vết là y, y đang ngắm nhìn chiến lợi phẩm của mình.

Chỉ là ngay sau đó...

Mục Giản nói: “Hình như là máu bầm, vừa hay có thuốc mỡ tiêu sưng, bôi vào là sẽ đỡ. Nhưng ở những vết thương khác, vẫn phải dùng kim sang dược mới được.”

“Ừ.”

Hắn đúng là điên rồi.

Nhìn ai cũng ra phạm nhân.

Bởi vì lý do nguyên tác, còn có thành kiến với Mục Giản.

Lý Đức Tráng cúi đầu, thấy Mục Giản đang bôi thuốc mỡ cho mình, tuy rằng không nhìn thấy y, không biết phản ứng của y ra sao, nhưng động tác của y vừa cẩn thận lại vừa tinh tế.

“Điện hạ…”

“Sao vậy?”

“Cảm ơn người.”

Động tác của Mục Giản hơi ngừng, y nhéo tay, cố gắng giấu đi ý muốn hôn hắn.

Ở nơi Lý Đức Tráng không nhìn thấy, y liếʍ môi, nở một nụ cười rất nhạt.

Y ngẩng đầu.

Mục Giản tươi cười xán lạn, rực rỡ vui vẻ, như một đứa nhỏ vô tư.

“Lý thị vệ khách khí với ta như vậy cái gì, ngài biết ta thương ngài nhất mà.”