Bệnh Trạng Dụ Dỗ

Chương 21: Hôm nay nợ ân tình của Lý thị vệ, ngày sau nhất định sẽ trả gấp trăm ngàn lần





Lý Đức Tráng thiếu chút nữa giáng cho Mục Giản một cái tát.

Hắn cắn răng chịu đựng.

Mục Giản mở mắt, nhìn thấy hắn muốn đánh mình, mà cố nhịn, cảm thấy cực kỳ đáng yêu. Y muốn bắt nạt hắn thêm một chút nữa.

Y chậm rãi cúi đầu, tựa đầu vào vai hắn, ngửi mùi hương trên người hắn. Nỗi hưng phấn bị kìm hãm trong người như đang gióng trống khua chiêng.

“Ta có thể ngủ cùng ngài chứ?”

Lý Đức Tráng có thể nói “không” sao?

Hắn không thể!

Hắn không được phép!

Trong nguyên tác, khi Mục Giản vừa mới biết được thân thế của mình, y cực kỳ phẫn nộ, tiễn đẹp tất cả cung nữ và ma ma trong lãnh cung, còn dùng đao vừa đâm thi thể vừa hỏi, vì sao phải đối xử với y như vậy.

Mục Giản tuy rằng ngoài miệng không nói, nhưng Lý Đức Tráng đã nghe chị gái mình phân tích rồi.
Mục Giản rất hận Quý phi!

Bây giờ Mục Giản vô cùng tức giận!

Lý Đức Tráng không thể đổ thêm dầu vào lửa, chỉ đành nói gì nghe nấy.

Hắn kéo Mục Giản về phòng mình, muốn nhường nửa giường trong cho y, lại bị Mục Giản nhanh tay đẩy vào bên trong giường.

Mục Giản nằm lên giường, nghiêng người nhìn hắn.

Cự ly giữa hai người càng lúc càng gần.

Gần đến mức Lý Đức Tráng có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong đôi mắt của y.

Mục Giản nói: “Con đường đoạt vị vô cùng nguy hiểm. Quý phi tuy rằng nói muốn đưa ta lên ngôi vị, nhưng là nàng không thể trắng trợn ủng hộ ta. Người đó nói với ta rằng, Quý phi thậm chí còn sẽ chèn ép ta, khiến ta lâm vào khốn cảnh, làm cho Hoàng Thượng chú ý tới ta.”

Đỉnh thật đấy!

Lý Đức Tráng con mẹ nó phải khen một tiếng “người mẹ của năm”.
Quý phi chó má hết phần thiên hạ rồi!

Một phân tiền cũng không bỏ ra, lại muốn túm lấy đứa con mình không nuôi ngày nào, bắt đó đi tranh ngôi đoạt vị.

Không đồng ý thì chặn tiền, chặn lương thực.

Có đồng ý cũng vẫn chặn tiền, chặn lương thực.

Anh hùng khó qua ải khố rách áo ôm.

Đối với bọn họ bây giờ, không có tiền chính là vấn đề lớn.

Lý Đức Tráng nhớ tới nghề nghiệp của chính mình, hắn do dự một chút, lại liếc mắt nhìn Mục Giản một cái. Trên nhóc này có cái mặt đẹp, có hơi điên, là vai chính,… trừ mấy thứ đó ra thì có vẻ y cũng không có khả năng kiếm tiền đâu.

“Ta… ta có thể kiếm tiền cho điện hạ tiêu. Chúng ta tiết kiệm một chút, có lẽ sẽ vượt qua được giai đoạn khó khăn này.”

Lý Đức Tráng không biết có phải mình tưởng tượng ra hay không.
Khi hắn nói xong câu đó, ánh mắt Mục Giản dường như đột nhiên nhen nhóm lên một ánh lửa, nhưng chỉ là thoáng qua, giờ lại là ban đêm.

Lý Đức Tráng cảm thấy chắc là nhìn lầm rồi.

Giọng của Mục Giản rất khẽ, thậm chí còn nhỏ hơn cả tiếng gió thổi bên ngoài:

“Lý thị vệ chịu vì ta mà làm đến vậy sao?”

“Ừm, nhưng mà điện hạ à, dù có là huynh đệ thân thiết thì cũng phải tính toán rạch ròi, ngày sau người nhớ phải trả ta số bạc này!”

Mấy lời này không hiểu sao lại như ấn vào huyệt cười của Mục Giản.

Y cười không ngớt.

Cười đến phát run.

Còn con mẹ nó càng cười càng tiến lại gần.

“Được, sẽ trả lại ngài. Hôm nay ta thiếu Lý thị vệ bao nhiêu, sau này sẽ trả lại ngài gấp trăm ngàn lần.”

Y vươn một bàn tay, nâng mặt Lý Đức Tráng, khiến hắn nhìn về phía mình.

“Sau này ta nhất định sẽ hầu hạ Lý thị vệ thật tốt, khiến ngài thoải mái dễ chịu.”

Lý Đức Tráng gạt tay y ra.

Sao mấy lời này càng nghe càng kỳ quái vậy!

Hắn kéo chăn xoay người sang bên kia.

“Ta không thích người khác chạm vào ta, về sau điện hạ đừng làm như vậy.”

Mục Giản dựa sát vào hắn, hơi thở phả vào bên tai hắn: “Lý thị vệ không thích người khác chạm vào, nhỡ về sau ngài cưới thê tử thì phải làm sao bây giờ?”

Trong bóng tối, hai mắt Lý Đức Tráng mở to.

“Thê tử của mình thì đương nhiên là phải chạm vào.”

Ánh mắt Mục Giản đằng sau lưng hơi lạnh đi, y không nói thêm gì nữa.

Căn phòng rơi vào tĩnh lặng.

Không biết qua bao lâu, ánh trăng bên cửa sổ cũng mờ đi.

Trong bóng tối, một bàn tay vươn ra khỏi chăn, lật người Lý Đức Tráng lại, y lẳng lặng nhìn hắn trong chốc lát, rón rén ghé sát môi lên miệng hắn, thật nhẹ nhàng, chậm rãi hôn môi hắn.

Vị ngọt nơi đầu môi khiến y mê muội.

Y kìm lòng không cắn môi hắn, chỉ hơi hơi miết nhẹ, rồi lại luyến tiếc liếʍ đôi môi mình vừa hôn.

“Ta sẽ không để ngài có cơ hội chạm vào nữ nhân.”

Tới sáng, Lý Đức Tráng đi tìm Thương Ân một chuyến.

Từ lần trước y bị bỏ tù tới bây giờ cũng đã khá lâu rồi.

Lý Đức Tráng cũng đã rất lâu không gặp Thương Ân, hai người uống rượu, ôn lại chuyện xưa.

Thương Ân chủ động nói với hắn, tuy rằng lần tranh của hắn bị thân binh ở Đông cung tịch thu mất rồi, nhưng tin tức về mấy bức tranh này lại được lưu truyền khắp chốn.

Trước đó ít lâu, mấy vị tú bà ở thanh lâu còn tới cửa đề nghị hợp tác.

Có một vài quan viên cũng tới thăm hỏi vài ba bận.

Thương Ân đã muốn nói chuyện này với Lý Đức Tráng từ lâu, chỉ là mãi chẳng tìm thấy hắn. Bây giờ hắn tới đây, vừa hay bàn chuyện làm ăn luôn một thể.

Hai người ăn ý vô cùng.

Lý Đức Tráng cầm một chồng giấy vẽ, vừa ra khỏi tửu lâu đã trông thấy một chiếc xe ngựa đợi sẵn bên ngoài.

Phu xe là một tiểu thái giám trong hành cung.

Lý Đức Tráng lập tức đi tới, vén rèm lên thì trông thấy Mục Giản cũng ngồi ở bên trong, hắn hơi ngây người.

“Sao điện hạ lại tới đây?”

“Ở trong hành cung ngột ngạt quá, ta cảm thấy nhàm chán cho nên mới ra đây tìm ngài. Lý thị vệ đã thương thuyết xong chưa?”

“Xong rồi. Lát nữa về ta sẽ vào việc ngay!”

Mục Giản cong mi cười cười: “Ta cũng không thể để Lý thị vệ vất vả một mình, hay là ta nghiền mực cho ngài nhé!”

“Sao mà như vậy được!”

Huống hồ ngươi kè kè đứng cạnh, ta cũng không vẽ nổi!

Mục Giản quả quyết:

“Ta muốn giúp giúp Lý thị vệ thôi mà, không được sao? Huống hồ, tranh của Lý thị vệ, ta đều đã trông thấy. Vừa hay để ta có thêm kiến thức, học tập chăm chỉ một chút, ngày sau biết đâu lại có ích.”

Lý Đức Tráng không còn lời nào để nói.

Trở lại hành cung.

Mục Giản quả nhiên tới đây nghiền mực.

Lý Đức Tráng cầm lấy bút lông đã chấm mực, chần chừ mãi không đặt bút.

Lần đầu tiên!

Lần đầu tiên có người đứng bên cạnh lúc hắn vẽ tranh 18+!

Nước mực nhỏ lên trên giấy.

Lan ra thành một mảng lớn.

Mục Giản mỉm cười ghé sát vào hắn: “Lý thị vệ làm sao vậy? Hay là có ta ở đây nên không vẽ ra được?”

“Nếu ta nói mình không vẽ được thì người có đi không?”

“Sẽ không.”

Hắn biết ngay mà!

Lý Đức Tráng hít sâu một hơi, thầm niệm mấy ngàn lần.

Y là chó, y không phải người.

Sau đó hắn đặt bút.

Một nữ tử yếu đuối mong manh hiện lên mặt giấy, quần áo hỗn độn.

Lý Đức Tráng còn đang muốn vẽ một người khác, Mục Giản lại “hử” một tiếng.

“Chỗ này phải làm sao bây giờ?”

Lý Đức Tráng tức tới mức hít thở không thông.

“Điện hạ, người đứng xem là được rồi, đừng nói chuyện.”

Mục Giản bĩu môi: “Ta tò mò mà, ngài không giải thích cho ta sao?”

“Vẽ xong là thấy.”

Mục Giản ừ một tiếng, còn chưa chịu câm miệng, chỉ loạn lên trên giấy: “Ngài muốn vẽ người kia ở đâu? Ở chỗ này, hay là ở chỗ này?”

Lý Đức Tráng nghiến răng nghiến lợi.

Hắn chỉ vào một chỗ:

“Chỗ này!”

“À…” Mục Giản tỏ ra hiếu học: “Là vậy sao? Thật thú vị!”

Mục Giản thấy hắn im lặng thì tủm tỉm cười:

“Ta còn tưởng rằng Lý thị vệ có thể vẽ ra được nhiều tranh như vậy, hẳn cũng phải thân kinh bách chiến. Thì ra ngài cũng chưa thử cảm giác này bao giờ, hay là để ta giúp ngài nhé?”

Lý Đức Tráng nhướng mày: “Ngài muốn tìm cho ta một cô nương sao?”

Mục Giản lắc đầu, y chậm rãi ôm ấy Lý Đức Tráng từ đằng sau, ghé sát vào tai hắn thầm thì:

“Khi trước Lý thị vệ cũng đã giúp ta một lần, lần này cứ để ta giúp ngài cho?”

Y dừng một chút, đưa mắt nhìn vành tai ửng đỏ của hắn, kìm nén không cắn tai hắn, bảo rằng: “Ý của ngài thế nào?”