Bệnh Thê

Chương 8: Cá Hấp




Phong Hân tốn thời gian đọc lại một lược tất cả tin nhắn, bất động đứng tại chỗ, cả người trở nên lạnh lẽo.

Thương Tòng Thư là cháu gái của La Dĩnh, bắt đầu từ năm ngoái, La Dĩnh lấy lý do hướng dẫn cho Thương Tòng Thư, đòi bản gốc các tác phẩm của Thương Tòng Thư, mấy chương có sức ảnh hưởng được báo chí đăng lại trên tập san.

Mà La Dĩnh lấy tên của mình, thay thế, dùng mấy chương tập văn này đánh bóng tên tuổi...

Phong Hân cho tới giờ chưa từng nghĩ tới, người cô nhìn vào hòa ái dễ gần của Thương Tòng Thư, thế mà lại lén lút uy hiếp Thương Tòng Thư.

Bấy giờ Thương Tòng Thư không ngừng giành lại quyền lợi thuộc về bản thân, nhiều lần thương lượng vẫn không có kết quả, khi nàng chuẩn bị thưa kiện, La Dĩnh lại nói với Thương Tòng Thư: "Nếu em không muốn Phong Hân thuận lợi mà tốt nghiệp, thì em cứ quấy đi, đến lúc lớn chuyện, trường chỉ đứng về phía tôi, rồi cả bạn gái em cũng sẽ bị liên lụy. Làm sao bây giờ, chỉ trách em có được một người cô bên hội đồng tốt như vậy nha."

Thương Tòng Thư: "Cô La, cô là đang buộc em đến bước đường cùng."

Trên đây là những tin nhắn cuối cùng trước khi Thương Tòng Thư gặp phải tai nạn giao thông, khó trách sau khi Thương Tòng Thư xảy ra chuyện, Ôn Dư gọi cho La Dĩnh nhiều như vậy, người này đều lấy lý do đẩy đi.

Có lẽ cho rằng Thương Tòng Thư thật sự nghĩ quẩn, nên chột dạ không dám đến.

Phong Hân nhìn chằm chằm gắt gao những dòng tin nhắn này, mỗi một chữ đều bén nhọn đâm đến cô, cô chưa từng biết Thương Tòng Thư bởi vì cô mà bị bức bách đến cùng.

So với việc làm lớn mọi chuyện lên, Thương Tòng Thư lại để ý đến tác phẩm của mình hơn, những tác phẩm được Thương Tòng Thư chau chuốt tỉ mỉ như báu vật kia.

Dày vò gần một năm, Thương Tòng Thư cuối cùng lựa chọn sử dụng pháp luật đòi lấy những thứ thuộc về nàng, lại vì sợ liên lụy đến cô mà từ bỏ.

Đời trước vào khoản năm hai đại học nàng đã không còn viết thơ làm văn, cô ngẫu nhiên hỏi, Thương Tòng Thư đều hời hợt dời chuyện đi.

Cô căn bản không biết trong một năm này, Thương Tòng Thư phải tiếp nhận việc bị người thân phản bội, sợ hãi trong uy hiếp, cưỡng bức.

Phong Hân không muốn Thương Tòng Thư phải chịu phần uất ức này, cô nhất định phải giúp Thương Tòng Thư lấy lại bản quyền.

*

Trở lại lầu, Phong Hân vừa vào cửa liền thấy Thương Tòng Thư đứng ở cửa bếp, không biết đang làm gì, đứng yên không hề động.

Phong Hân tiến gần chút mới nghe thấy Thương Tòng Thư đang nói chuyện với khu bếp lò không một bóng người, lầm nhầm lẩm bẩm, "Hấp với lửa nhỏ chừng hai mươi phút, không cho quá nhiều muối, gần chín thì rưới lên một thìa xì dầu..."

Vẻ mặt Thương Tòng Thư rất nghiêm túc, thật giống như trong bếp đang có một người đứng nấu ăn, cần nàng kiên nhẫn chỉ dạy.

Phong Hân nhớ tới thời điểm Thương Tòng Thư vừa bị bệnh, luôn nói nàng nghe được có người đang nói chuyện, cảm thấy bị người khác theo dõi, về sau bệnh tình càng nghiêm trọng, nàng càng tin tưởng vững chắc những phán đoán của mình.

Cô không biết phải làm sao để Thương Tòng Thư có thể dần tốt...

Thương Tòng Thư lướt qua Phong Hân đến phòng vệ sinh, toàn bộ hành trình tựa như hoàn toàn không hề nhìn thấy Phong Hân.

Phong Hân cũng không dám gọi Thương Tòng Thư, sợ nàng kinh hoảng dẫn tới rối loạn, cô ngồi liệt trên sofa, đôi mắt khó chịu, sưng ê ẩm.

Lát sau Thương Tòng Thư từ phòng bếp ra đến, ôm lấy cánh tay Phong Hân, nói: "Gần xong rồi, chị dọn thức ăn ra trước đi, em đi ép ít nước trái cây rồi ăn cơm."

Hốc mắt Phong Hân hơi hồng hồng: "Tòng Thư, chúng ta không có nấu cơm."

Thương Tòng Thư xoa xoa eo Phong Hân, "Vừa rồi em không phải đã dạy chị hấp cá sao? Hừm, có phải chị sợ làm khó ăn, không dám dọn ra đúng không?"

Nhận định suy đoán này, Thương Tòng Thư bóp mặt Phong Hân một cái, cười rất hoạt bát, "Ây dà, chút trình độ nấu ăn kia của chị em còn không rõ sao? Cũng không phải chưa từng ăn qua, lần này mà em không ăn hết sạch sành sanh chứ?"

Phong Hân không có đáp lời, cô nắm chặt tay Thương Tòng Thư, khàn giọng: "Em muốn ăn gì, chị sẽ gọi đồ ăn về."

Thương Tòng Thư hừ hai câu, trực tiếp tiến vào phòng bếp, muốn lấy cá hấp mà Phong Hân đã làm ra.

Nàng tìm hết mấy cái nồi, lại trống trơn. Nàng mở tủ chén dĩa ra, bên trong chén dĩa gọn gàng đầy đủ, không sai lệch một món.

Biểu tình nàng dần thay đổi, đột nhiên chạy tới mở tủ lạnh, cả tủ chỉ có hoa quả cùng đồ uống, không có một món nguyên liệu nấu ăn nào.

"A Hân, chẳng lẽ chị vứt đồ ăn đi rồi?" Thương Tòng Thư có chút tức giận, nàng biết kỹ năng nấu nướng của Phong Hân hơi tệ, thế nhưng nàng thích ăn, sao cô có lén nàng vứt chúng đi như thế.

Chân nàng đạp mở thùng rác, phát hiện gì cũng không có...

Mặt Thương Tòng Thư dần ảm đạm, đi tới vòng lui trong phòng bếp, đi càng nhiều vòng, cảm xúc của nàng càng nóng nảy, bất an.

Phong Hân đang tiến tới, Thương Tòng Thư lại đột nhiên đem bát đũa trong quầy ném hết ra ngoài, cả căn phòng đều là tiếng đồ sứ bể nát rất chói tai, mở chiếc tủ lạnh vừa đóng lại, lại lấy trái cây nước uống ném xuống, đào rỗng cả tủ lạnh, ngón tay nàng lạnh đến cóng sưng lên.

Vẻ mặt nàng chuyên chú, lặp đi lặp lại: "Sao vậy? Chị đem cá hấp dấu ở chỗ nào? Chị đem cá hấp dấu ở nơi nào?..."

Phong Hân tiến tới dùng sức nắm chặt lấy cổ tay của Thương Tòng Thư, Phong Hân thở một hơi, nhìn ngón tay còn vương hơi lạnh của Thương Tòng Thư, nghẹn ngào khó tả.

"Chị vứt dưới lầu." Phong Hân nói, rồi cười khổ, "Chị không làm sạch kỹ, vẫn còn tanh làm sao mà ăn đây? Mình gọi đồ ăn về có được không? Lần sau chị lại nấu cho em."

Thương Tòng Thư thụt tay lại, quay lưng về phía Phong Hân, cáu thành cá nóc, "Chị chấp nhận vứt vào thùng rác cũng không cho em ăn? Em không muốn nói chuyện với chị."

Phong Hân từ phía sau ôm chặt lấy Thương Tòng Thư, xoa lấy tay Thương Tòng Thư, lòng chua xót, "Nhưng chị muốn nghe giọng của em thì phải làm sao? Em không để ý chị, chị nói chuyện với ai đây?"

Có lẽ do ngữ khí nói chuyện của Phong Hân quá khó chịu, Thương Tòng Thư giống như cảm nhận được Phong Hân tủi hờn bị nàng xa cách nhiều năm, giống như lâu đến mức Phong Hân sắp không chống đỡ được nữa.

Rõ ràng lúc trước hai nàng cũng đã từng cãi cọ giận dỗi như vậy...

Thương Tòng Thư nhìn đôi mắt sưng hồng của Phong Hân, liền bị cảm thấy nghẹn lại, cảm xúc của nàng dần bình tĩnh, dời sang chuyện khác nói: "Ăn, mình đặt cá Basa đi."

Nàng đẩy nhẹ Phong Hân, không muốn nhìn thấy dáng vẻ đáng thương này của Phong Hân, nàng sẽ đau lòng, "Được rồi, chị nhanh đặt đồ ăn đi! Lần sau không được như vậy."

Phong Hân thấy Thương Tòng Thư không còn tức giận, lúc này mới cầm điện thoại đặt cá Basa cho Thương Tòng Thư, đặt cơm xong Phong Hân mở TV ở phòng khách, bật một bộ điện ảnh đang nổi gần đây lên để thu hút sự chú ý của Thương Tòng Thư.

Cô về lại phòng bếp dọn dẹp đồ vật Thương Tòng Thư ném xuống, những khung cảnh đồng dạng hiện lên trong tâm trí cô như cưỡi ngựa xem hoa, ký ức cùng khung cảnh trước mắt, từng tầng từng tầng chồng chất.

Loại cảm giác cực kì mệt mỏi quen thuộc kia, giống với đời trước, quanh quẩn trên người cô, chén dĩa vỡ nát trong tay tựa như nặng ngàn cân.



______

ED: Một số chỗ lỗi type tui sẽ sửa sau.