Bệnh Thê

Chương 6: Đóng sập cửa




Thương Tòng Thư thích trêu Phong Hân đỏ mặt, trước mặt người khác nàng có một lự kính nữ thần, trước mặt Phong Hân lại như một đứa trẻ nghịch ngợm, bướng bỉnh.

Có vài chuyện Phong Hân không biết, đó là lần đầu gặp gỡ của các nàng không phải ở trường học.

Mà là trước khi Thương Tòng Thư đến trường nộp hồ sơ, cùng vài người bạn đến tiệm trà sữa đã gặp qua Phong Hân, lúc ấy Phong Hân ở khá gần nàng.

Đi cùng cô là một người bạn tốt có ra đa lesbian(1)*, nói với Thương Tòng Thư, "Chị gái kia vừa nhìn là biết les, không biết là hoa đã có chủ chưa......"

(1)*: 身怀姬达: Giống như có thể nhận ra được biadia ý.

Nàng tò mò, người kia trông như thế nào, có thể khiến người ta nhìn một lần liền cho là les?

Sự tò mò này vừa nhìn qua liền khiến Thương Tòng Thư mê mẩn, đúng lúc Phong Hân vừa cởi nón xuống, mái tóc đen nhánh bồng bềnh tản quanh hông, chiếc buộc tóc màu hồng phấn rớt xuống nền, Phong Hân nhặt lên đeo trên cổ tay.

Gương mặt kia, xinh đẹp đến mức muốn mạng người...... đi cùng với chiếc buộc tóc hồng phấn hài hòa đến lạ.

Thương Tòng Thư ngắm tới đỏ mặt, tim đập thình thịch!

Nàng dự tính, khai giảng nhất định phải hỏi xem phương thức liên lạc của Phong Hân, nào ngờ nàng còn chưa tấn công, Phong Hân đã ngại ngùng mang thư tình đến.

Biểu tình khẩn trương, ngượng ngùng, cùng gương mặt chói lóa xinh đẹp muốn mạng người kia của cô, rất không hợp.

Phong Hân ngây thơ, Phong Hân thuần khiết...... đều làm Thương Tòng thư rung động cực kỳ.

Bắt đầu từ khi đó, tình cảm của với Phong Hân, vừa mềm mại lại ấm áp, chỉ có tăng không giảm.

*

Sau khi làm xong.

Thương Tòng Thư ngồi dậy, ôm gối kê đầu trong lòng, ngón chân mượt mà ở trên sô pha cuộn tròn, trong tay giữ lấy ly sữa bò vừa hâm xong, sữa ấm.

Nàng nhấm nháp vài ngụm, nhìn Phong Hân đang thu dọn quần áo trên đất, đột nhiên cất giọng: "Em biết chị có người khác trong lòng."

Ngữ khí của nàng rất chắn chắn.

Nghe Thương Tòng Thư nhắc tới những lời này, đồ Phong Hân vừa thay còn chưa kịp tẩy, cô ném tất cả vào máy giặt rồi quay về.

Phong Hân giải thích với Thương Tòng Thư: "Em nghe chị, lần tai nạn giao thông này tuy rằng không nghiêm trọng, khiến cho tinh thần của em không ổn định, những việc mà em nhận định trong tiềm thức, lại có chút không đúng với thực tế."

Thậm chí còn có những việc từ trước đến nay còn chưa phát sinh, đều có thể bị Thương Tòng Thư suy diễn ra.

Bệnh tình của Thương Tòng Thư chỉ mới trong giai đoạn đầu, hầu hết thời gian đều trong trạng thái tỉnh táo, nếu sau này bệnh dần nặng hơn, khi nàng phát bệnh sẽ nhận định Phong Hân thành một người khác.

Giống như việc cho rằng Ôn Du là tội phạm giết người, đến thời điểm đó, trong thế giới của Thương Tòng Thư, Phong Hân không phải là Phong Hân.

"Vậy ư?" Thương Tòng Thư hỏi lại, bỏ ly xuống, ngồi quỳ trên sô pha, chui vào trong lòng Phong Hân, đưa mắt gần lại với Phong Hân, giọng nói cứng nhắc, "Vậy bây giờ chị hứa với em, đời này chỉ yêu một mình em."

Thương Tòng Thư cảm thấy bản thân có chút tính tình nữ sinh, luôn muốn Phong Hân cùng nàng hẹn thề, cả ngày thỏa mãn chìm đắm trong những lời âu yếm.

Phong Hân cũng tình nguyện cùng nàng quấy, nàng muốn làm sao đều được.

Phong Hân hiện tại giống như hoàn toàn thay đổi, nói gì cũng cẩn thận, như muốn để lại đường lui cho bản thân, để dự phòng cho tương lai bản thân sẽ rời đi.

Phong Hân nghiên mặt, không nhìn thẳng Thương Tòng Thư, khép hờ mắt xuống, giọng miễn cưỡng, "Tòng Thư, một đời rất dài......"

"Không dài!" Thương Tòng Thư đổi vẻ dịu dàng, ánh mắt nóng nảy, đôi mắt ai oán, "Mặt trời mọc đằng Đông lặng đằng Tây, một đời chỉ có vậy, yêu người thì làm sao có thể thấy thời gian dài? Em thấy thời gian còn không đủ, không đủ thời gian để có thể cùng chị từ từ già đi, ngay cả sau khi chết em cũng muốn cùng chị ở bên nhau."

Có lẽ những lời này còn quá sớm để nói, nhưng thái độ hiện tại của Phong Hân, làm cho nàng có dự cảm ngay sau đó sẽ mất đi Phong Hân.

Phong Hân đang nghĩ gì? Nghĩ cách rời xa nàng sao? Nếu không thì tại sao ngay cả vài lời hứa hẹn cũng bủn xỉn không cho nàng? Đến việc thốt ra lời âu yếm cũng trở thành trói buộc, Phong Hân sẽ còn chút tình cảm nào với nàng sao.

"Tòng Thư......"

Tên Thương Tòng Thư từ cổ họng Phong Hân trào ra, vừa thở dài vừa bất đắc dĩ.

"Bắt đầu từ khi nào?" Thương Tòng Thư cố chấp muốn nghe đáp án, rõ ràng các nàng đang trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt, Phong Hân đã thay lòng từ bao giờ.

Vị trí quan trọng nhất từng là nàng, lặng yên chầm chậm biến mất, sao nàng có thể chấp nhận bị Phong Hân đối xử như vậy......

Nhưng tiếng thở dài kia làm Thương Tòng Thư thấp thỏm, ngồi trên sô pha một hồi lâu, trì hoãn vẫn không nghe thấy lời biện giải nào từ Phong Hân, trong nháy mắt tim nàng như chìm sâu xuống đáy cốc.

Nàng đẩy Phong Hân ra, đặt chân trần xuống đất, một mình chạy vào phòng ngủ, đóng sầm cửa lại.

"Tòng Thư......"

Phong Hân đành chịu, cô biết chính mình quá đáng, nhưng cô không muốn nói suông, đến cuối cùng lại để cho Thương Tòng Thư thất vọng, hình ảnh Thương Tòng Thư u ám thất thường ở đời trước vẫn còn trong tâm trí cô.

Cô không biết làm sao để không dẫm lên vết xe đổ, phương pháp duy nhất mà cô nghĩ ra được, là chia tay.

Phong Hân còn đang phân tích cách giảm thiểu thương tổn đối với Thương Tòng Thư, cửa phòng vừa đóng lại không lâu bật ra.

Thương Tòng Thư với đôi mắt sưng đỏ, chạy đến nhào vào lòng ngực Phong Hân, giọng mũi khàn khàn, gương mặt nàng như vừa khóc, "Vì sao không còn yêu em? Là chuyện khi nào? Em làm không tốt chỗ nào sao? Tại sao lại đẩy em đi, để người khác tiến vào lòng chị?"

Nàng chất vấn, giống như các cặp đôi yêu nhau, người chật vật nhất luôn là người sợ bị vứt bỏ.

Nàng nằm trong lòng Phong Hân khóc nức nở, cả mắt mờ mờ, nàng nhìn không rõ Phong Hân, không cảm nhận được tình cảm của Phong Hân, mờ mịt tìm cách níu giữ tình yêu của Phong Hân dành cho nàng.

Âm thanh Thương Tòng Thư nức nở, đầy tủi thân: "Em không khóa cửa lại, chị cũng không vào phòng xem em."

Ngay cả dỗ dàng nàng cũng không được sao? nàng đóng cửa vang như vậy, khổ sở tức giận như vậy, nàng trốn vào phòng khóc, Phong Hân cũng không vào.