Bệnh Tên Là Yêu

Chương 8: Tham lam




Editor: Yangda

Khi say Hà Dũ nói chuyện không lưu loát lắm.

Hơn nữa chỗ này cách nhà cô khá xa, Tô Vi trực tiếp mở miệng kêu Hà Dũ ở lại nhà mình một đêm.

Dù sao cũng đi làm cùng một chỗ, ngày mai vẫn có thể đi làm chung với nhau.

Cô ấy đưa ra đề nghị này rồi nhìn Từ Thanh Nhượng, dường như đang chờ anh trả lời.

Trầm mặc một lát.

Từ Thanh Nhượng hơi rũ hàm dưới: "Phiền cô rồi."

Hà Dũ đi lảo đảo, thiếu chút nữa đã té ngã vài lần, Tiểu Trần muốn đi tới đỡ cô, bị Từ Thanh Nhượng bất động thanh sắc cản lại.

Anh choàng lấy vai cô, ôm cô vào trong ngực của anh.

Tiểu Trần xấu hổ thu tay lại, sao anh cảm giác người này đối với mình có thái độ rất thù địch.

Chồng của Tô Vi lái xe lại đây đón cô ấy, đang đậu xe ở bên ngoài của khu chợ đêm.

Hầu như mọi người đến đây ăn khuya rồi mới về nhà.

Uống đến nói năng loạn xạ, còn phùng má giả làm người mập nói chuyện.

Người bên cạnh say xỉn lảo đảo một chút, rồi té trúng, Từ Thanh Nhượng theo bản năng bảo vệ Hà Dũ.

Tàn thuốc rơi trên mu bàn tay, anh hơi nhíu mày.

Người nọ liên tục nói xin lỗi, mùi rượu đầy người, khi nói chuyện, khí từ dạ dày thở ra cũng cực kì khó ngửi.

Ánh mắt Từ Thanh Nhượng thâm trầm đến đáng sợ, như màn đêm dưới biển sâu, ánh sáng của ngôi sao không thể đi vào một tia sáng nào.

Anh nhìn người đó một cái, rồi dời mắt.

Rõ ràng một câu cũng chưa nói, người say kia lại cảm thấy luồng nguy hiểm không tên làm cho đổ mồ hôi lạnh.

Chỉ cần một ánh mắt của người này đã đủ sâu sắc dày vò hắn.

Có gió thổi qua, làm chỗ này tràn ngập mùi khói từ những quán nướng, có chút khó khăn khi hít thở, Từ Thanh Nhượng cố nén khó chịu, cởi ra áo khoác mặc vào cho Hà Dũ.

Có điều lúc cúi đầu, ánh mắt dừng lại trên cổ cô một lát. . truyện đam mỹ

Mượn cảnh sắc của màn đêm, tham lam ngửi mùi hương trên người cô một chút.

Bàn tay đỡ bả vai cô chậm rãi nắm chặt, dường như đã quên mất vết phỏng trên mu bàn tay.

Trong bóng đêm, nội tâm của con người bị phóng đại vô hạn.

Anh biết rõ bản thân có dục vọng chiếm hữu rất lớn, những ánh mắt kia nhìn dừng trên người cô cũng đủ làm cho anh bực bội, cho dù chỉ lơ đãng đảo qua.

Thật muốn đem cô nhốt lại, nhốt ở nơi chỉ có anh mới nhìn thấy.

Nhưng anh biết, anh sẽ không như vậy làm, vĩnh viễn sẽ không.

Cái loại cảm giác khi bị nhốt đó quá tuyệt vọng, anh đã từng trải qua một lần, thì làm sao có thể để cho Hà Dũ trải qua.

Sau khi nhìn theo Hà Dũ lên xe, Từ Thanh Nhượng xoay người cũng chuẩn bị rời đi.

Tiểu Trần đưa điếu thuốc qua: "Hút không?"

Anh nhàn nhạt nhìn anh ta một cái, rồi vòng qua người anh ta đi qua.

Tiểu Trần ngậm thuốc lá, nhìn bóng lưng rời đi nhẹ giọng cười cười: "Thật kỳ quái, anh thật sự bạn trai của Hà Dũ à?"

Bước chân Từ Thanh Nhượng dừng lại, vẫn không mở miệng như cũ.

Tựa như đang chờ đợi nửa câu sau của anh ta.

Tiểu Trần làm việc cùng Hà Dũ nhiều năm như vậy, đã sớm có tình cảm gắn bó.

"Tửu lượng tớ cũng tốt, bằng không thì làm sao tớ có thể chắn rượu cho anh ta để có cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân, thuốc lá cũng đã rút ra, đừng rút quá nhiều là được, không tốt cho cơ thể."

Đây là nguyên lời nói ngay lúc đó của Hà Dũ.

Nhưng mà vừa rồi Tô Vi hiểu lầm bọn họ đang là người yêu của nhau, Hà Dũ uống say bất tỉnh nhân sự, không có cách nào mở miệng, người duy nhất tỉnh táo là Từ Thanh Nhượng thái độ lại mập mờ không rõ.

Không thừa nhận cũng không phủ nhận.

Đối với Tiểu Trần mà nói, Hà Dũ giống như là một người em gái.

Loại người như Từ Thanh Nhượng này vừa đẹp trai vừa là một phú nhị đại có tiền, vừa nhìn là biết một tay có tình trường già đời, anh ta sợ người độc thân nhiều năm như Hà Dũ sẽ bị thua trong tay của anh.

Anh ta nhẹ giọng trêu chọc: "Lúc trước Hà Dũ có nói qua, em ấy tìm bạn trai nhất định sẽ tìm người biết hút thuốc uống rượu, hai cái đều không phù hợp với anh, nhìn đi nhìn lại chẳng hiểu sao lại phù hợp với thẩm mĩ của em ấy được chứ."

Từ Thanh Nhượng không nói chuyện, xoay người bước xuống bậc thang.

Mãi cho đến khi bóng dáng anh biến mất trong màn đêm, Tiểu Trần mới lắc đầu rời đi.

Người này vừa nhìn đã biết không đáng tin cậy, vừa rồi một câu cũng không nói, không chỉ thái độ không tốt mà còn để cho một cô gái chắn rượu cho.

Đoán chừng chính là cái loại này vạn bụi hoa trung quá phiến diệp không dính thân* tra nam điển hình.

*Vạn bụi hoa trung quá phiến diệp không dính thân: không thật lòng yêu bất kì ai mà lăng nhăng với hết người này người khác, giống như con bướm bay giữa vườn hoa nhưng không dừng lại lâu ở bông nào để chẳng may bị dính phấn.

Bóng đêm tối đen như mực, Từ Thanh Nhượng từ một nhà cửa hàng tiện lợi đi ra.

Rạng sáng ở vùng ngoại thành, gió lạnh thổi qua làm khô ráo nhánh cây, phát ra thanh âm.

Không bật đèn trong phòng khách, tiếng đánh bật lửa vang nhỏ lại phá lệ rõ ràng.

Màu cam của ánh lửa cắt vỡ đêm tối, một người đàn ông vừa ho vừa hút thuốc.

Hô hấp bắt đầu dần dồn dập, anh lấy thuốc từ trong ngăn kéo, trực tiếp cắn nuốt vào.

Bởi vì nhẫn nại nên bàn tay hơi run rẩy, chai thuốc không kịp đóng nắp đã ngã trên mặt đất, viên thuốc màu trắng rơi đầy đất.

Bóng tối từ trước đến nay đều không quyến luyến ai.

Loại người ở trong bóng đêm như anh, làm gì có tư cách để người khác quyến luyến.

Tựa như đột nhiên thông suốt, Từ Thanh Nhượng dựa vào sô pha, giơ tay che mắt, ngón giữa thong thả rít điếu thuốc.

Hình xăm trên mu bàn tay hấp dẫn ánh mắt anh.

Màn đêm tối đen, ánh sáng mờ từ hình xăm tỏa ra.

Hàng mi run rẩy.

Anh biết cái hình xăm này không phải cho anh.

Ghen tuông dưới đáy lòng mọc rễ, vì cái gì Hà Dũ sẽ gọi anh là Quý Uyên, rõ ràng anh mới là người bị người kia chiếm lấy thân thể.

Khói bụi rơi xuống, anh giơ tay mơn trớn hình xăm, trong mắt mang theo mê luyến cực hạn, phảng phất như đây không chỉ đơn giản là một hình xăm, mà là người mà anh mơ thấy trong vô số đêm.

Chỉ có những cảnh kiều diễm ái muội trong mơ, cô mới hoàn toàn thuộc về anh.

Từ thân thể đến tâm hồn đều thuộc về anh.

Không cần lo lắng cô sẽ yêu người khác, càng không cần lo lắng cô sẽ bỏ anh rời đi.

-

Sau ngày hôm đó, thi thoảng Hà Dũ sẽ bị Tô Vi với chị Lưu đến hỏi thăm tin tức của Quý Uyên.

"Lần sau họp mặt nhớ rõ đem theo anh ấy." chị Lưu sờ sờ cái bụng ngày một lớn của mình, "Nghe nói trong lúc mang thai nhìn nhiều trai đẹp, sau này con trai lớn lên cũng sẽ đẹp trai."

Hà Dũ nhỏ xong thuốc nhỏ mắt rồi chớp chớp, nước thuốc chảy từ trong mắt lăn xuống mặt rồi đến khóe miệng.

Thật là khổ.

Cô rút tờ khăn giấy lau miệng: "Anh ấy thật sự không phải bạn trai em."

Hà Dũ cũng không biết mình đã giải thích bao nhiêu lần, nhưng bọn họ vẫn không tin.

Gần đây cô đã bị mấy người xung quanh này làm phiền đến chết, cô đâu ngốc đến mức đi yêu đương với em trai song sinh của học trò ba mình.

Như vậy không phải tìm đường chết sao?

Chờ đến khi ba đã biết, không chừng tháng sau ba sẽ làm luôn lễ kết hôn.

Cho dù không có, anh ấy cũng có thể tự mình làm một cái.

-

Gần tới Tết Âm Lịch, dù Hà Dũ không muốn về nhà cũng buộc phải về.

Cô đơn giản thu thập quần áo, thầm nghĩ đã về thì nhất định không dễ được thả ra, vì vậy đem nhiều thêm vài bộ quần áo.

Trên đường trở về cũng tiện đường mua cho ba mấy món lót dạ, xài hết tiền lương.

Hai tay áo trống trơn nhẹ người.

Cùng một nhân dân tệ tách ra dùng.

Cô ngồi trên taxi với ngàn vạn lần cảm khái, đã bao lâu cô mới có ngày giống hôm nay, nghèo túng quá.

Lại ảo tưởng, lúc nào cô chả nghèo như vậy.

Xem lúc nào có thể nhận dạy kèm cho học sinh tiểu học để kiếm thêm.

Lúc đang tưởng tượng đến tương lai sung sướng như thế, tài xế quay đầu lại nhìn cô: "Cô nương, tới rồi."

Hà Dũ phục hồi tinh thần, lấy tiền đưa hắn, nói cảm ơn rồi bước xuống xe.

Nghe giọng điệu của mẹ cô trong điện thoại ngày hôm qua, chắc hôm nay dì cả* sẽ tới.

*kinh nguyệt

Một người còn được, Hà Dũ miễn cưỡng ứng phó.

Tiểu Liên lại đây mở cửa, cô lấy rương đẩy mạnh đi, nhìn vào bên trong một đôi lại một đôi mắt ở phía sau.

Cô trầm mặc sau một lúc lâu, miễn cưỡng nở một nụ cười: "Con đột nhiên nhớ ra trong sở còn có chút việc."

Đi được hai bước, Hà Sâm trầm giọng kêu: "Lại đây."

Thấy chạy không thoát, Hà Dũ ngoan ngoãn quay trở về.

Cái rương đặt ở một bên, cô ngồi trên sô pha dưới cái nhìn chăm chú của một nhóm trưởng bối.

-

Hai giờ sau, Hà Dũ mới có thể chạt thoát từ mấy câu hỏi han ân cần chu đáo.

Cô nằm trên giường gọi điện thoại cho Bạch Du Du: "Cậu nói xem không phải lúc đó đã có kế hoạch hóa gia đình rồi sao, sao bà nội tớ lại đi ngược chiều gió sinh nhiều người như vậy, nếu lúc ấy tớ được sinh ra, tớ nhất định sẽ vì việc nước quên việc nhà mà cảnh báo cho bà ấy!"

Bạch Du Du còn ở phim trường, lúc này đang nghỉ ngơi giữa giờ: "Sao vậy, lại khuyên cậu từ bỏ khảo cổ đổi công việc để thuận tiện kết hôn sớm một chút?"

Hà Dũ từ trên giường ngồi dậy, hết than vãn về bà nội rồi lại bắt đầu phê bình ba cô: "Ba của tớ là một giáo sư đại học sao lại có tư tưởng cổ hủ như thế, tớ mới bao lớn đâu mà đã vội gã tớ ra ngoài, không phải tớ là con gái một sao, suốt đời không lấy chồng để bọn họ nuôi thật tốt. Hơn nữa khảo cổ có gì mà không tổ, đào đất để rèn luyện lực cánh tay, thân thể khỏe hơn!"

"Cũng không tránh khỏi, cậu cứ nhẫn nhịn đi, qua năm mới thì cậu sẽ tự do thôi."

"Còn cậu, năm nay tính ăn tết ở đoàn phim à?"

Bạch Du Du thở dài: "Có một cái tiệc tối ở đài truyền hình, dù sao cũng không về nhà được."

"Được, đến lúc đó kết thúc chị đây thỉnh cậu ăn một bữa tiệc hải sản lớn."

Bạch Du Du kinh ngạc: "Sao hào phóng thế?"

Hà Dũ vốn dĩ tiêu xài không phung phí, hơn nữa gần đây phải vay tiền thuê phòng, thời gian qua quá thê thảm.

Ba mẹ đau lòng cho cô, nói cho cô vay một khoản để thuê phòng, Hà Dũ không muốn.

Cô bắt đầu công tác kiếm tiền, không nói tới hiện tại không có năng lực nuôi bọn họ, thậm chí sinh hoạt phải mượn tiền của bọn họ, nhưng cô làm không được.

"Tớ nghèo chỉ đủ cho một cái miệng, mời khách thì không có khả năng mời khách, chỉ có thể dựa vào Chu Nhiên đã vào đời."

Bạch Du Du sảng khoái đồng ý: "Được."