Bệnh Tên Là Yêu

Chương 3: Là tôi




Edit: Yangda

Bạch Du Du cắn răng dìu hai người đang say như chết đi ra.

Cô gọi một chiếc Uber đến, rồi đứng chờ ở cửa quán bar.

Gió lạnh thổi vù vù, người bên cạnh cô mặc áo không dày lắm, dựa hẳn cả người lên cô.

"Cậu có biết con người làm sao để không bị thối rữa sau khi chết hàng ngàn năm không?"

Chu Nhiên kế bên nhanh chóng đáp: "Bởi vì những người đó lấy Bibimbap làm chất bảo quản!"

Hà Dũ cười run người, học giọng điệu của Lý Vân Long* khen: "Chu Nhiên, cậu thật con mẹ nó là một nhân tài!"

*Lý Vân Long (1910-1968): Đại tướng quân đội giải phóng nhân dân Trung Quốc. Nhân vật chính trong tiểu thuyết "Drawing Sword" chuyển thể thành phim truyền hình kể về một người lính cách mạng Lý Vân Long trong các giai đoạn lịch sử Chiến tranh Trung-Nhật, chiến tranh giải phóng, Chiến tranh Triều Tiên. (Nguồn: Baidu)

Chiếc xe màu trắng* đi lại, ấn loa.

*Didi Chuxing: "Vua gọi xe" của Trung Quốc, là một hãng kinh doanh dịch vụ đặt xe tương tự như Uber và Grab.

Bạch Du Du nhíu mày: "Được rồi, được rồi, lên xe đi."

Nói xong, cô dìu bọn họ lên xe.

Bởi vì nhà của Hà Dũ thuận đường nên Bạch Du Du quyết định đưa Hà Dũ về nhà trước rồi mới đưa Chu Nhiên về.

Xe chạy đến nhà Hà Dũ, Bạch Du Du đỡ cô xuống xe, cửa xe còn chưa kịp đóng lại, đột nhiên nhớ tới đây là nhà của ba mẹ Hà Dũ.

Sau khi tốt nghiệp cô đã dọn ra ngoài ở.

Nếu để ba của Hà Dũ nhìn thấy bộ dạng này của cô ấy......

Chắc cô ấy sẽ chết mất...

Bạch Du Du đang suy nghĩ có nên dìu cô vào trong xe lại hay không thì cửa nhà mở ra.

Hà Sâm từ bên trong đi ra, nhìn thấy hai cô, cau mày: "Cái con nhóc này......"

Ông chưa nói xong, thì Bạch Du Du bỗng cảm thấy bả vai nhẹ bẫng, trong nháy mắt, Hà Dũ đã chạy lên xe.

Cô hoảng hốt ngồi trong sẽ vẫy tay về phía Bạch Du Du: "Mau lên đây."

Bạch Du Du lễ phép chào hỏi Hà Sâm: "Chào chú Hà."

Không đợi ông mở miệng trả lời cô nàng lập tức lên xe ngồi.

Sau khi xe quay đầu đi, Hà Dũ thở phào nhẹ nhõm.

Bạch Du Du hỏi cô: "Không phải hồi nãy cậu say đến bất tỉnh nhân sự luôn sao?"

Cô nghiêm túc: "Đột nhiên tớ cảm nhận được hơi thở của thần chết, lập tức giật mình tỉnh dậy."

......

Sau khi về đến nhà, Hà Dũ qua loa tắm rửa rồi lên giường ngủ.

Ngày hôm sau, sau khi tỉnh rượu đầu cô đau như búa bổ.

Tới được viện nghiên cứu, cả người đều choáng váng, đầu nặng trịch.

Tô Vi đưa cho cô một bịch sữa đậu nành: "Xảy ra chuyện gì vậy, sao sắc mặt cậu khó coi thế?"

Cô thở dài, nằm lên bàn, trong miệng cắn bịch sữa đậu nành: "Đừng nói nữa."

Tô Vi nhíu mày: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

Hà Dũ ngồi thẳng người, tay trái cầm bịch sữa đậu nành, rồi than ngắn thở dài: "Ngày hôm qua tớ......"

Tô Vi khẩn trương, lo lắng cô thật sự xảy ra chuyện gì.

Không ngờ Hà Dũ nhếch miệng nở nụ cười: "Uống rất nhiều rượu."

Cô vừa nói vừa khua tay múa chân miêu tả lại.

Tô Vi bất đắc dĩ lắc đầu: "Con nhóc này."

Tiểu Trần đi lại vỗ vai cô: "Chị Lưu kêu chị đem bức tranh lần trước chị đi Tuần Bắc đưa cho chị ấy."

"Chị đưa cho chị ấy rồi mà."

Hà Dũ tìm kiếm trên bàn, "Sau khi đi về chị lập tức đưa bức tranh đó cho chị ấy, đâu dám giữ đến tận bây giờ."

Tiểu Trần lại gần cô, nhỏ giọng nói: "Chị nói xem đây có phải là mang thai một năm rồi bị ngốc ba năm không? Sau khi sinh con xong, đầu óc chị Lưu lập tức bị ngốc."

*孕傻 (baby brain): hiện tượng trí nhớ của một bà mẹ suy giảm và khả năng nhận thức suy giảm sau khi mang thai. Nó thường được gọi là "Mang thai một năm, ngốc ba năm". (Nguồn: Baidu)

Tiếng rống giận dữ từ sau lưng truyền tới, đã lâu rồi chị Lưu mới kêu tên đầy đủ của tiểu Trần.

Người trong viện lập tức yên lặng, nhưng cũng chỉ được hai giây.

Lập tức cười ầm lên như sấm.

Mặt Tiểu Trần có chút hồng.

Hà Dũ thật sự không hiểu nổi lúc đó ba của cô ấy suy nghĩ thể nào mà lại đặt cái tên như vậy.

Thật ra khi tách ra thì không cảm thấy gì, nhưng ghép lại với nhau thì nghe rất kì quái.

Trần Quy Đầu......

Cô không thể nhịn được nữa, phụt cười.

Tiểu Trần vội vàng đi chặn miệng những người gọi đầy đủ họ tên của cô, trong viện đùa giỡn ầm ầm.

Điện thoại bên cạnh ống đựng bút reo chuông lên.

Hà Dũ nhìn thoáng qua.

Không có tên.

Cô nhận máy.

"Ai vậy?"

Giọng nói khàn khàn của người đàn ông vang lên.

Dường như vô cùng mệt mỏi: "Là tôi."

"...... Ai?"

Anh dừng một chút, khẽ thở dài: "Cô Hà, lưu tên người khác là một thói quen tốt."

Giọng nói với cái xưng hô này......

Hà Dũ nhớ ra: "Anh Cố."

"Ừm, là tôi."

"Có việc gì sao?"

Bên kia im lặng một lát: "Là như vầy, tôi có thể làm phiền cô Hà giúp tôi một chuyện gấp được không?"

-

Sau khi lên xe, Hà Dũ mới bất giác nhận ra mình quên hỏi Cố Thần cần cô giúp chuyện gấp gì.

Toàn bộ đoạn đường Cố Thần rất nghiêm túc, khác hoàn toàn so với bình thường.

Chắc hẳn đây là một chuyện rất nghiêm trọng.

Hà Dũ không hỏi nhiều, tuy cô cũng không biết rốt cục là chuyện gì mà có thể nhờ cô giúp đỡ.

Nếu là giám định đồ cổ thì cô có thể giúp một chút.

Điểm đến hơi xa, hình như là ở ngoại thành.

Hà Dũ hạ cửa sổ xe xuống nhìn xung quanh, mọi thứ rất bình thường, ngoại trừ diện tích lớn một chút, cũng không có chỗ nào đặc biệt.

Có điều phong cảnh chỗ này rất đẹp, giá đất đai chắc cũng rất đắt.

Phong thuỷ cũng không tồi.

Hà Dũ bị bệnh nghề nghiệp, hơi nhạy cảm với phong thủy một chút.

Các gia đình giàu có vào thời xưa sau khi chết đều thích tìm một thầy phong thủy chọn một nơi có phong thuỷ tốt để chôn cất.

Cho nên bình thường chỗ nào có phong thủy tốt, thì chỉ cần đào lên, nói không chừng có thể đào ra được một cái mộ.

Cố Thần dừng xe ở kế bên, Hà Dũ tháo đai an toàn bước xuống xe: "Anh dẫn tôi tới đây làm gì?"

Cố Thần nhấn mật mã đẩy cửa đi vào: "Đi rồi sẽ biết."

Sau khi bước vào cô mới biết thế nào gọi là tốt gỗ hơn tốt nước sơn, bên trong trang trí theo kiểu hiện đại của châu Âu.

Làm cho người ta cảm thấy thật thoải mái.

Hình như chủ nhà không thích xịt nước hoa, hoàn toàn không có mùi của chất tạo hương, chỉ có hương thơm nhè nhẹ của tre.

Bên cạnh phòng khách có hai hướng thông ra bên ngoài hành lang dài, cô tò mò đi ra nhìn thoáng qua.

Ở đây còn có vườn hoa, ở giữa là một cái đài phun nước, phía sau toàn là tre cùng với nhiều loại cây hoa khác nhau, vừa nhìn là biết có người chăm sóc thường xuyên.

Cô nhắm mắt hưởng thụ hơi thở của thiên nhiên, đây chính là thiên đường.

Cố Thần ở trong nhà kêu cô: "Cô Hà, tôi có thể nhờ cô một việc được không?"

Hà Dũ xoay người đi vào: "Chuyện gì?"

Cố Thần nhìn cánh cửa phòng đang bị khóa trái, khuôn mặt buồn rầu nói: "Cô có thể ở lại đây một đêm được không?"

Hà Dũ giật mình, tưởng bản thân đã nghe lầm: "Cái gì?"

Cố Thần sắp xếp lại từ ngữ: "Là như thế này, Từ Thanh Nhượng, chắc cô cũng biết cậu ấy, là người ngày hôm qua cô đã gặp đó."

Hà Dũ gật đầu.

"Cậu ấy......" Cố Thần do dự thật lâu, "Gần đây trạng thái tinh thần của cậu ấy không ổn lắm, hôm nay lại nhốt mình ở trong phòng không chịu gặp ai, cho nên tôi có chút lo lắng."

Hà Dũ chớp chớp mắt, không nói chuyện.

"Cậu ấy cũng là học sinh của giáo sư Hà, hy vọng cô có thể nể tình mà giúp đỡ."

Giọng điệu gần như là đang cầu xin.

Từ Thanh Nhượng cũng đã nhốt mình trong phòng một lần, lúc đó Cố Thần còn ở nước ngoài, chờ đến khi anh trở về thì Từ Thanh Nhượng đang nằm trong phòng cấp cứu để rửa ruột.

Vì nhai hơn nửa chai thuốc ngủ.

Tuy rằng Hà Dũ không biết Từ Thanh Nhượng nhốt mình trong phòng không chịu ra với việc cô ngủ lại qua đêm có quan hệ gì, nhưng vẫn gật đầu.

Dù sao ngủ ở đâu cũng là ngủ.

Hơn nữa bọn họ là học sinh của ba cô, chắc sẽ không lừa cô.

Còn có thể kiếm được một đồng minh, gửi cho ba cô vài lí do chuyện xem mắt.

"Được."

Dường như không nghĩ tới cô dễ nói chuyện như vậy, Cố Thần thở phào nhẹ nhõm: "Cảm ơn."

Anh nới lỏng cà vạt, thần kinh căng chặt cũng thả lỏng một chút.

"Đúng rồi." Anh muốn nói lại thôi, "Tuy rằng có chút khó khăn, nhưng tôi mong cô Hà có thể thử một chút, làm cho cậu ấy ra khỏi phòng."

Tình trạng hiện tại của cậu ấy thật sự rất nguy hiểm.

Hà Dũ chẳng hiểu gì hết, nhưng vẫn gật đầu: "Để tôi thử xem."

"Thật sự rất cảm ơn cô."

Cố Thần cũng không biết vì sao mình lại đi tìm Hà Dũ, tuy Từ Thanh Nhượng không nói nhiều lắm, ngay cả khi ở cùng Cố Thần cũng không nói được mấy câu.

Hơn nữa cảm xúc của anh rất ít khi lộ ra ngoài, dường như anh sống lạnh nhạt đã quen, những yếu tố bên ngoài không thể tác động đến anh.

Dù ở bất cứ lúc nào, anh đều là một Từ Thanh Nhượng nhẹ nhàng thanh lịch.

Vốn dĩ Cố Thần không bao giờ đoán được anh nghĩ gì trong lòng.

Không hiểu sao, anh cảm thấy thái độ của Từ Thanh Nhượng đối với Hà Dũ rất khác.

Nói cụ thể khác chỗ nào thì anh không nói được.

Theo hiểu biết của anh về Từ Thanh Nhượng thì đây là lần đầu tiên cậu ấy như vậy.

Từ Thanh Nhượng không thích ở cùng với người khác, trừ anh là người thứ hai được bước vào căn nhà này thì bình thường chỉ có người dọn dẹp đến đây quét dọn.

Ngoại trừ thời gian dọn dẹp đó cũng không có bất cứ ai được đến đây.

Cố Thần cũng là đánh cược một lần.

Sau khi Cố Thần rời đi, Hà Dũ gõ cửa phòng Từ Thanh Nhượng: "Anh Từ, anh có ở trong phòng không?"

Không tiếng động.

Cô nhún vai, không gõ nữa, chắc anh đã ngủ rồi.

Vốn dĩ cô không ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, ví như vì sao Từ Thanh Nhượng muốn nhốt mình trong phòng, rồi vì sao Cố Thần muốn cô ngủ lại ở đây.

Cô cũng không biết.

Cô nhìn xung quanh một lần, bức tường của căn phòng bên ngoài bị thụt vào, bên trong là một tượng Phật lớn.

Trước mặt còn có mấy cây nhang tàn được một nửa, bên dưới toàn là tro nhang.

Chắc tượng Phật này đã ở đây một thời gian lâu.

Nhớ đến chuỗi Phật châu trên cổ tay của Từ Thanh Nhượng, thì ra anh tin Phật.

Cảnh tượng này khá nghiêm túc, bị một bức tượng Phật nhìn như thế, Hà Dũ không nhịn được lui về sau một bước, chắp hai tay trước ngực vái lạy.

Tiếng ho nhẹ truyến đến bên tai.

Hà Dũ ngẩng đầu.

Người đàn ông mặc một cái áo hoodie màu xám đậm, bên dưới là một cái quần đen dài.

Làm cho da anh càng thêm trắng.

Anh lấy tay che miệng ho vài cái.

Cuối cùng, anh thả tay xuống.

"Cần nhang không?"

Giọng nói có chút khàn khàn.

Đây là lần đầu tiên anh mở miệng nói chuyện với Hà Dũ.

Từ ngày hôm qua đến bây giờ.

Không hỏi cô tại sao lại ở đây mà lại hỏi cô có cần nhang không.

Hà Dũ lắc đầu: "Không cần."

Anh thấp giọng "Ừ." một tiếng, không nói nữa.

Gió bên ngoài có chút lớn, thời tiết mùa này vốn dĩ nắng mưa thất thường, thấy Từ Thanh Nhượng mặc ít quần áo, Hà Dũ không nhịn được, hỏi: "Anh có muốn vào trong không?"

Không biết anh đang nhìn cái gì đến thất thần, sau khi nghe cô nói mới dời mắt.

Sau một lúc lâu mới nói: "Ừ."

Sau khi đi vào, Từ Thanh Nhượng hỏi cô: "Uống cái gì?"

Hà Dũ không chọn: "Cái gì cũng được."

Từ Thanh Nhượng cầm một hộp trà, lời ít ý nhiều hỏi cô: "Trà?"

Hà Dũ gật đầu: "Được."

Anh có một khuôn mặt hiện đại, mắt đào hoa, mũi cao, môi mỏng, thậm chí đến cả quai hàm cũng hấp dẫn người khác.

Nhưng cử chỉ lại rất điềm đạm không phù hợp với tuổi của anh chút nào.

Văn nhã nho nhã*.

*斯文儒雅: nghĩa là mô tả một người với thái độ và hành động một cách nhẹ nhàng. (Nguồn: Baidu)

"Lần đầu tiên thấy người khác pha trà?"

Hà Dũ phục hồi tinh thần lại, dời tầm mắt khỏi bàn tay của anh.

"Ba tôi thường xuyên pha."

Anh gật đầu, như suy nghĩ gì đó, rửa sạch chén trà rồi đặt trước mặt cô.

"Còn em?" Anh khẽ ngước mắt, nhẹ giọng hỏi cô, "Em có thích không?"

Hà Dũ nhíu mày: "Tôi không thích lắm."

"Vậy em thích uống cái gì?"

Cô buột miệng thốt lên: "Rượu."

Từ Thanh Nhượng nhẹ giọng "Ừ." một tiếng, không nói nữa.

Anh rót đầy chén trà trước mắt cô.

Hà Dũ uống một hớp, rất thơm, lại còn rất mộc mạc.