Khởi La có thể cảm nhận rõ ràng thái độ thù địch của vị bá mẫu này. Nàng cũng không biết ân oán trước kia của người lớn, chẳng qua là cảm thấy vị bá mẫu này như là đến thị uy.
Triệu Nguyễn dời mắt, nhìn xung quanh rồi thuận miệng hỏi: "Có hài lòng với chỗ này không?"
Quách Nhã Tâm hiền thục nói: "Để đại tẩu nhọc lòng rồi, hết sức hài lòng."
Triệu Nguyễn nghiêng đầu, cười nhạt nói: "Ta không nhọc lòng, người nhọc lòng là Quốc Công gia. Nhưng mà trong phủ Quốc Công này nhiều phép tắc, các ngươi không có việc gì đừng tùy tiện đi lung tung. Lần này bảo các ngươi trở về ở là ý của mẫu thân. Gặp mặt nhị gia, bệnh của bà ấy cũng mau khỏe hơn."
Khởi La không thích cách nói chuyện của đại bá mẫu này, nhưng vừa mới đến không thể chống đối bà ta ngay lúc này, chỉ có thể bĩu môi. Nàng từng nghe Từ ma ma nói vị đại bá mẫu này là con gái Triệu Thái sư, tỷ tỷ của bà ta là Hoàng hậu, bối cảnh Triệu gia cũng vô cùng cao quý. Lúc trước Triệu Thái sư có công ủng hộ Hoàng thượng đăng cơ, cả nhà Triệu gia đều được trọng dụng.
Triệu Nguyễn nhìn thấy dáng vẻ mập mạp của Khởi La, tâm trạng không khỏi tốt hơn: "Con bé này là Khởi La à? Nghe nói lúc ở phủ Ứng Thiên, nhị gia cố ý mời Hứa tiên sinh đến dạy học, chắc hẳn học hành rất giỏi nhỉ?"
Quách Nhã Tâm vội vàng nói: "Đứa nhỏ này học hành chỉ bình thường, sợ rằng bôi nhọ tiếng tăm lẫy lừng của tiên sinh. Tất nhiên không thể nào sánh với mấy người A Bích."
Trên mặt Triệu Nguyễn có chút đắc ý: "Con gái không thích học hành cũng là bình thường. Chẳng qua phủ Quốc Công chúng ta gia giáo rất nghiêm, A Bích từ nhỏ lại thông minh, bây giờ đã đọc hiểu "Luận Ngữ" và "Mạnh Tử", nữ tiên sinh thường xuyên khen con bé."
Khởi La nhìn thấy dáng vẻ khoe khoang của Triệu Nguyễn thì nhớ lại chuyện kiếp trước mẹ kế cũng khen con gái của mình và chê bai nàng trước mặt người khác, không nhịn được thầm khinh thường.
Ninh Khê đứng ở bên cạnh, nhìn thấy vẻ khinh thường của Khởi La, lòng như gương sáng. Hai quyển sách này, đừng nói là tiểu thư, ngay cả nàng cũng có thể đọc thuộc lòng còn có thể giải thích, chẳng biết vì sao đại phu nhân đắc ý như vậy? Chắc là nữ tử tầm thường đọc những cái này đã ghê gớm lắm rồi?
Lúc này, một nha hoàn bước nhanh từ ngoài viện vào, ghé tai Triệu Nguyễn nói một hồi. Triệu Nguyễn lộ vẻ mặt vui mừng, lúc rời đi còn quay đầu lại căn dặn Quách Nhã Tâm: "Các ngươi ở lại đây, đừng tùy tiện đi lung tung. Nghe chưa?"
Quách Nhã Tâm gật đầu, một tốp người hầu vây quanh Triệu Nguyễn rời đi.
Chờ mọi người thu xếp ổn thỏa trong viện, Quách Nhã Tâm lại tự mình tới phòng bếp làm một bát canh, vừa đúng lúc Chu Minh Ngọc trở về. Ông c0i áo ngoài ra đưa cho Ngọc Trâm, nói với Quách Nhã Tâm: "Mẫu thân không có gì đáng ngại, chỉ là tức giận trong lòng thôi. Bây giờ Hoàng thượng đang nổi nóng, người ngoài nói gì cũng nghe không lọt. Ý mẫu thân là bố trí chức vụ cho ta trước tiên rồi sau đó lại nghĩ cách giúp đỡ đại ca. Đúng rồi, nàng đoán xem vừa rồi ta gặp người nào?"
Quách Nhã Tâm múc cho ông và Khởi La một bát canh, mỉm cười hỏi.
"Thế tử Lâm Huân của Dũng Quan hầu." Chu Minh Ngọc thở dài: "Lúc rời kinh gặp thấy hơi lớn thôi, bây giờ đã không nhận ra nổi rồi."
"Loảng xoảng" một tiếng, Khởi La không cầm chắc bát canh trong tay, nước canh đổ lên người.
Nàng vội vàng đứng dậy, giũ tay áo và váy. Ngọc Trâm, Từ ma ma và Ninh Khê tất cả đều vây tới, giúp nàng lau nước canh trên người.
Quách Nhã Tâm đi tới cầm tay của nàng, mu bàn tay ửng đỏ, không khỏi đau lòng nói: "Sao bất cẩn vậy con?"
Đầu ngón tay Khởi La khẽ run, cố gắng bình tĩnh nói: "Cha, mẹ, con có chút không khỏe, con về nghỉ ngơi trước."
Quách Nhã Tâm thấy vẻ mặt của nàng không đúng, nhưng cũng không truy hỏi ở trước mặt mọi người, chỉ căn dặn: "Ninh Khê, ngươi đi lấy thuốc mỡ bôi vết bỏng trong phòng bôi tay cho tiểu thư."
"Vâng." Ninh Khê vội vàng chạy đi lấy hòm thuốc.
Khởi La ngồi bên cửa sổ, ngước nhìn trăng sáng trong bầu trời đêm, trong lòng lẩm nhẩm cái tên Lâm Huân, hồi lâu vẫn chẳng thể bình tĩnh. Dũng Quan hầu của sau này, chẳng qua hắn không muốn nhắc tới chức tước bề thế thôi. Hắn văn có thể trị thế, võ có thể vệ quốc, sát phạt quyết đoán, chưa từng nương tay. Lúc nàng ch3t, hắn đã làm quan đến chức Khu Mật sứ Tây phủ, thống lĩnh quân sự cả nước, bách quan kính sợ, quyền lực khuynh đảo triều chính. Cùng với Lục Tể tướng có hiền danh, là hai đại quyền thần lúc ấy.
Nàng nên sớm nghĩ ra, với gia thế của Chu gia, kiếp này vẫn phải gặp hắn.
Lần đầu gặp hắn là mùa hè năm nàng tám tuổi ở kiếp trước. Hắn là Khu Mật trực học sĩ, Kinh Đông Tây Lộ đề xuất công việc hình ngục, qua huyện Hạ Ấp, bởi vì từng có quen biết với phụ thân, lại phải tra án nên tới nhà thăm hỏi.
Nhớ rõ ngày ấy, hắn mặc một cái áo dài màu xanh đen bình thường, đi giày mây màu đen, bước đi như có gió, ngũ quan sắc nét, trong mắt ngưng tụ sương tuyết, không giận tự uy. Nàng có chút rụt rè, đứng bên cạnh phụ thân không dám nhìn hắn, mãi tới khi phụ thân bảo nàng gọi hắn: "Lâm thúc."
"Ngươi từng đọc sách gì?" Giọng của hắn rất trầm, là loại trầm ổn mạnh mẽ, có dấu vết của năm tháng. Quanh người hắn còn có khí thế áp bức mạnh mẽ, làm cho không người nào có thể hít thở thông thuận.
Nàng ấp a ấp úng, không thể trả lời tốt. Phụ thân bảo vệ nói: "Lâm huynh, con gái không cần đọc nhiều sách."
Hắn lại lắc đầu: "Làm người lấy học hành làm đầu, học hành lấy đọc sách làm gốc. Ngươi nuôi con gái như vậy sai rồi."
Vì tiện phá án, hắn ở nhờ trong nhà nàng tròn hai tháng, tất cả nha hoàn trong nhà đều có tâm tư ngóng trông. Mặc dù hắn trầm mặc ít nói, trên người có sát khí cũng không thể ngăn cản những nha đầu ấy tranh nhau muốn hầu hạ bên cạnh hắn. Nàng thì có thể trốn xa bao nhiêu thì trốn xa bấy nhiêu. Nàng thích người khiêm tốn ôn hòa giống cha, không hề thích người mạnh mẽ như thế.
Có một ngày, bởi vì nàng lén đọc sách, không chăm sóc đệ đệ nhỏ tuổi chu đáo, bị mẹ kế nghiêm khắc răn dạy, một mình trốn ở trong góc khóc. Bỗng nhiên một bóng đen tiến tới, lúc nàng ngẩng đầu lên, hắn chìa lòng bàn tay đặt một chiếc khăn gấm màu đen ra. Nàng run rẩy nhận lấy cái khăn gấm ấy thì hắn quay người rời đi, không nhiều lời lấy một chữ.
Về sau, hắn thường xuyên gọi nàng tới viện hắn. Thỉnh thoảng có hắn ở đó, thỉnh thoảng không có hắn ở đó, cho dù có cũng hầu như không gặp được, nàng có thể thoải mái đọc sách ở thư phòng của hắn, không cần bận rộn chăm sóc đệ đệ, ngay cả mẹ kế cũng không dám có phê bình kín đáo gì. Có đôi khi trong thư phòng sẽ bày bánh ngọt rất ngon, hoặc là một bình trà thơm ngát. Hắn có một thị tỳ rất giỏi làm những thứ này.
Ba năm sau hắn thăng chức Đồng Tri Khu Mật viện, Kinh Đông Tây Lộ Vận Chuyển sứ, lại tới huyện Hạ Ấp thị sát. Bởi vì phủ của hắn sửa chữa nên hắn lại ở nhờ nhà của nàng. Nàng nhớ rõ mấy ngày ấy quan lớn quan nhỏ liên tục ra vào nhà, người người cảm thấy bất an.