Bệnh Nan Y
6.
Tôi và Tiêu Tắc Thanh cứ thế cắt đứt liên lạc. Không lâu sau đó, tôi nghe bạn bè nói anh ấy lập nghiệp thất bại, cũng xem như tôi mặt dày không sợ chết, sau khi ra khỏi ngân hàng tôi đã tìm được anh ấy, trông Tiêu Tắc Thanh thật sự không tốt, trong căn hộ nhỏ hẹp đều là bản vẽ bỏ đi của anh ấy.
Anh ấy nhìn thấy tôi, trên gương mặt chán nản hơi cười, “Cậu đến rồi.”
Tôi khẽ nhíu mày, “Cậu gặp chuyện gì vậy?”
Anh ấy xòe tay, “Nhưng cậu thấy đó, tôi bị lừa.”
Tôi đặt thẻ ở trước mặt anh ấy, nói, “Chỗ tôi có chút tiền, cậu cầm trước đi.”
“Cậu có ý gì?” Không biết tại sao, Tiêu Tắc Thanh bỗng nhiên tức giận, tôi đoán anh ấy không muốn nhận tiền của một tên đồng tính cho, vì thế tôi nói, “Không sao, cậu trả lại sau, tôi không vội.”
Tiêu Tắc Thanh vẫn rất tức giận, anh ấy không nhận tấm thẻ kia, hết cách, tôi đặt thẻ ở trên mặt bàn bên cạnh, tôi hít một hơi thật sâu, nói với anh ấy, “Tôi biết cậu ghét tôi thích cậu là ghê tởm, nhưng trước giờ tôi không cảm thấy thích cậu là chuyện đáng xấu hổ, lúc trước, bây giờ, và tương lai, tôi cũng vẫn thích cậu, cậu không chấp nhận tôi cũng được, nhưng tôi chỉ muốn làm những chuyện đủ khả năng cho cậu.”
“Cậu không thấy ti tiện à?” Tiêu Tắc Thanh bỗng nói.
Tôi ngây ngẩn cả người.
Tiêu Tắc Thanh đỏ mắt, “Tôi đã chửi cậu ghê tởm, cậu còn muốn đến gần tôi, cậu không cảm thấy cậu rất ti tiện à?”
“Có lẽ vậy.” Tôi tự giễu cười một tiếng, “Ai bảo tôi thích cậu.”
Tiêu Tắc Thanh nhìn tôi cực kỳ lâu, cũng không nói gì cả, có lẽ cho rằng tôi bị điên nhỉ?
7.
Mùi nước khử trùng của bệnh viện hơi khó ngửi, lúc tôi tỉnh lại Tiêu Tắc Thanh đang ở bên cạnh gọt táo cho tôi, sau khi thấy tôi tỉnh lại lập tức đặt quả táo xuống, hỏi tôi sao rồi.
Mắt Tiêu Tắc Thanh hơi ướt, giống như đã khóc, nhưng tôi cảm thấy khả năng không cao.
Lúc mở miệng giọng hơi khô, tôi hỏi, “Sao em lại ở đây?”
Tiêu Tắc Thanh đỡ tôi dậy, “Em ngất xỉu.”
Tôi nhớ lại tiễn Tiêu Tắc Thanh đi làm, đúng, không sai, tôi cũng không biết chuyện gì xảy ra, bất thình lình ngã xuống.
Tôi gật đầu nói, “Có lẽ là đột nhiên hơi chóng mặt, rồi ngã, không có chuyện gì lớn.”
Tiêu Tắc Thanh chợt hừ một tiếng, “Bệnh nan y xem như là chuyện nhỏ hả?”
Tôi sững sờ, nhìn thấy trên mặt Tiêu Tắc Thanh thoáng tức giận, “Anh, biết rồi?”
“Nếu anh vẫn không biết, em định để khi em chết đi biến thành tro cốt mới nói cho anh đúng không?”
Tôi không biết Tiêu Tắc Thanh lấy đâu ra cơn giận như thế, tôi chết đi chẳng phải anh nên vui vẻ sao?
Tiếp đó, tôi nghe thấy tiếng nghẹn ngào của Tiêu Tắc Thanh.
“Ninh Lãng, em ác quá, anh thực sự phục em, rõ ràng em nói em thích anh, nhưng em đã thế này rồi cũng chưa từng muốn nói cho anh, nếu như không phải hôm nay anh đưa em đến bệnh viện rồi biết, em còn muốn giấu bao lâu? Rốt cuộc em xem anh là gì hả?”
Nhìn điệu bộ của Tiêu Tắc Thanh, trong lòng tôi ngờ vực hơn, Tiêu Tắc Thanh rất kỳ lạ, tại sao anh ấy phải tức giận?
Anh ấy lại không thích tôi, tức giận gì chứ?
Đang nghĩ vậy, tôi đột nhiên cảm giác trong bụng dâng lên cơn buồn nôn, tôi che miệng, đi chân đất xuống giường, tôi quỳ rạp trong nhà vệ sinh, nôn trong bồn cầu, mắt cũng sắp ướt, trong miệng có vị chát, lại ngẩng đầu lên, tôi nhìn thấy một mảng đỏ thắm trong bồn cầu.
Tôi nôn ra máu.
Nói đến cũng lạ, nếu không phải mấy ngày nay đến bệnh viện kiểm tra, có lẽ tôi cũng không biết tôi lại sắp chết, thật sự không biết tôi có thể chống chọi hay là tôi có tài năng dị bẩm. Chỉ là vài ngày trước tôi bỗng nhiên có lúc khó thở, lúc nấu đồ ăn bị ngã suýt nữa làm đổ nồi thức ăn, tôi tưởng là chỉ thiếu máu đơn thuần nên đến bệnh viện lấy thuốc, lại không ngờ rằng vậy mà là thời kỳ cuối của bệnh nan y.
Bác sĩ nói đã đến thời kỳ cuối, rất khó chữa khỏi.
Lúc Tiêu Tắc Thanh nhìn thấy tôi nôn ra máu thì nhấn nút xả bồn cầu rất nhanh, nước máu đục ngầu theo vòng xoáy được nước trong thay thế, Tiêu Tắc Thanh lấy khăn giấy trong túi ra, lau miệng giúp tôi.
“Uống nước không? Cổ họng có đau không?” Tiêu Tắc Thanh nhìn tôi hỏi.
Lông mi hơi ướt, tôi không nhìn rõ Tiêu Tắc Thanh cho lắm, nhưng giọng của anh ấy có vẻ như thật sự lo lắng, tôi lắc đầu, lại gật đầu, “Em uống.”
Tiêu Tắc Thanh bế tôi đi ra, cơ thể tôi thực sự khó chịu, nghĩ rằng người mình thích sẽ bế mình, trong lòng tựa như một quả pháo hoa nhỏ muốn nổ tung, niềm vui rực rỡ nhiều màu sắc quanh quẩn trong ngực.
Tôi ôm chặt Tiêu Tắc Thanh, khẽ hôn lên nốt ruồi sau tai anh.
Cảm giác được cơ thể Tiêu Tắc Thanh hơi hơi run rẩy, tôi mặt dày cười lên.
Tiêu Tắc Thanh cũng không nói gì, nhưng sau khi anh ấy đặt tôi lên giường tôi thấy bên tai anh ấy đỏ lên.
Anh ấy xấu hổ.
8.
Không ai đoán trước được, nhưng lại nằm trong dự đoán, bệnh tình của tôi nặng thêm. Tuần thứ hai nằm viện, cơ thể của tôi ngày càng đau, nửa đêm cũng không dám trở mình, cơn đau cuốn sạch lấy tôi, ngày qua ngày tôi cảm thấy cuộc sống khó khăn. Một lần đau nhất tôi vào phòng phẫu thuật, nhìn những con dao phẫu thuật sắc bén chưa đi ra khỏi ổ bụng, tôi như đang chờ Tử Thần mang tôi đi.
Thật ra tôi không muốn đi chút nào, tôi rất thích Tiêu Tắc Thanh, tôi mới ở bên anh ấy bảy năm, tôi còn muốn kết hôn với anh, muốn biến thành hai ông già tóc bạc với anh, ở tuổi xế chiều trải qua khoảng thời gian cuối cùng dưới ánh hoàng hôn.
Nhưng mà, tôi có nghĩ đẹp thế nào đi nữa thì thế sự thất thường, đánh bại ảo tưởng của tôi chính là cái chết.
Sau khi ra khỏi phòng phẫu thuật tôi như dạo qua Quỷ Môn quan một lần, nằm ở trên giường không dám cử động. Hình như Tiêu Tắc Thanh nhận ra cơ thể tôi yếu đuối, chăm sóc tôi quá săn sóc, tôi muốn ăn gì anh ấy đều mua cho tôi, có thể nói là vô cùng chiều tôi. Tôi cũng có một khoảng thời gian thoải mái, nhưng đây là trước khi bố mẹ Tiêu Tắc Thanh đến.
Lúc tôi nằm viện được một tháng thì bố mẹ Tiêu Tắc Thanh đến, tôi đoán họ trộm tới đây, vì đúng lúc Tiêu Tắc Thanh đi ra ngoài mua cherry cho tôi. Tôi tưởng là Tiêu Tắc Thanh trở về, còn mừng rỡ nhảy xuống giường, nhưng không ngờ người đến nhà bố mẹ anh ấy.
Bố Tiêu không nói lời nào, đều là mẹ Tiêu đang nói.
Thật ra tôi biết mẹ Tiêu rất không thích tôi, dù thế nào tôi cũng là người sắp chết, lời nói của mẹ Tiêu ngày càng đâm vào tim tôi, từ tôi là đàn ông quyến rũ Tiêu Tắc Thanh đến cuối cùng là nghe nói cậu sắp chết rồi, sao cậu vẫn không thể buông tha cho Tiểu Thanh nhà chúng tôi chứ?
Tôi cùng lắm là thích một người, tại sao phải nói tôi thậm tệ như thế?
Tôi chưa bao giờ ép Tiêu Tắc Thanh thích tôi, anh ấy ở bên tôi là lựa chọn của anh ấy, tôi yêu anh ấy tám năm, tôi luôn luôn đặt mình vào hoàn cảnh của người khác nghĩ cho anh ấy. Cho dù anh ấy lừa tôi đi công tác trên thực tế là đi xem mắt, tôi cũng chưa từng trách anh, tôi biết anh ấy không thích tôi, nhưng cũng không có nghĩa là tôi thích anh ấy thì tôi nên hèn mọn vào trong bụi đất.
Tôi cũng là con người, tôi cũng có trái tim.
Tôi cũng biết đau mà.
“Tôi đã tìm được bạn gái cho Tiểu Thanh nhà chúng tôi rồi, tấm ảnh lần trước gửi cho cậu, cậu cũng thấy đấy, họ đều rất hài lòng, cho nên cậu trai à, cậu làm trễ nải Tiểu Thanh của chúng tôi tám năm, tôi không muốn cậu chậm trễ cả đời của nó.”
Cho nên cả đời của Tiêu Tắc Thanh là cả đời, cả đời của tôi chẳng là cái thá gì, cho dù chết, tôi cũng phải tặng người yêu của mình cho người khác ư?
Hừ, thật nực cười.
Tôi sắp chết rồi, không thể để cho tôi chết thanh thản à? Tôi chỉ muốn vui vẻ hạnh phúc một chút.
Lúc Tiêu Tắc Thanh trở về bố mẹ Tiêu đã rời đi, tôi dựa bên giường, tim hơi đau, lúc bố mẹ của anh ấy đi tôi suýt nữa lại ngất xỉu, đúng lúc có y tá đến thay thuốc nên tiêm cho tôi một mũi.
Tôi nhìn Tiêu Tắc Thanh cười một tiếng, “Anh về rồi?”
Tiêu Tắc Thanh gật đầu, đổ cherry trong túi thực phẩm ra bát thủy tinh rồi vào nhà vệ sinh rửa.
Cherry mùa này rất tươi, từng trái đỏ thắm, cắn trong miệng nước chảy ra xung quanh, chua chua ngọt ngọt, cực kỳ ngon.
Tôi tham ăn, Tiêu Tắc Thanh rửa nửa bát, tôi ăn sạch, nước đỏ chảy ra bên miệng, hơi ngọt.
Tôi nảy ra ý đồ xấu, Tiêu Tắc Thanh đang chia thuốc cho tôi, tôi gọi anh ấy một tiếng.
“Sao vậy?” Anh hỏi.
“Anh lại đây.” Tôi nói.
Anh ấy đi tới.
Tôi duỗi tay kéo cổ áo anh ấy, đầu gối quỳ lên giường, hôn lên môi anh.
Tôi và anh ấy trao nụ hôn vị cherry.
Tôi cảm thấy rất ngọt.
Tôi đoán Tiêu Tắc Thanh cũng cảm thấy vậy, bởi vì tôi thấy anh cười.
Tôi lại nghĩ đến câu nói của mẹ Tiêu, nhưng tôi cực kỳ ích kỷ, tôi muốn yên bình trải qua đoạn đường cuối cùng này, cho dù là lừa tôi.
Vì thế tôi nói, “Tiêu Tắc Thanh, anh đi cùng em hết đoạn đường này nhé? Không cần xa quá, chỉ cần kéo dài đến khi em chết là được.”
9.
Chết, tôi thực sự từng nghĩ đến nó trong hai mươi tám năm vội vàng của đời mình.
Hồi cấp ba bị bạn học phát hiện là đồng tính, tất cả mọi người coi tôi như kẻ thù, tôi bị cô lập ba năm.
Lên đại học sau khi mẹ tôi qua đời vì bệnh nặng, tôi phát hiện trên thế giới này không còn ai yêu tôi nữa.
Sau khi đi làm lần đầu tiên tỏ tình với Tiêu Tắc Thanh bị anh ấy từ chối bằng những lời lẽ ác ý, những khoảng thời gian này tôi đều từng nghĩ đến cái chết.
Nhưng cuối cùng tôi lại chết hằng hình thức bệnh tật.
Khi tỉnh lại lần nữa tôi nhìn thấy đôi mắt Tiêu Tắc Thanh đỏ bừng, anh ấy nói với tôi, tôi đã ngủ bốn ngày rồi, suýt nữa anh ấy cho rằng tôi không tỉnh lại nữa.
Tôi cũng không ý thức được tôi ngủ lâu đến vậy, trên người vẫn hơi đau, nhưng hình như không khó chịu lắm.
Ánh nắng bên ngoài rất đẹp, tôi chợt hứng thú, nói, “Chúng ta ra ngoài tắm nắng đi?”
Tiêu Tắc Thanh nhìn mặt trời bên ngoài, hơi lưỡng lự nhìn tôi, nhưng vẫn đồng ý.
Anh ấy cõng tôi đi xuống tầng, chúng tôi ngồi trên ghế dài của bệnh viện, ánh mặt trời chiếu sáng mặt tôi, Tiêu Tắc Thanh nói với tôi, em muốn kết hôn không?
Tôi hơi kinh ngạc nhìn anh ấy.
Anh ấy lấy trong túi ra một chiếc nhẫn.
Chiếc nhẫn không lớn, bên trên khảm một viên kim cương nhỏ, tô điểm lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Tôi nhìn Tiêu Tắc Thanh đeo chiếc nhẫn lên đầu ngón tay tôi, anh nói, “Tôi tự nguyện kết làm chồng chồng với Ninh Lãng, một đời một kiếp, suốt đời suốt kiếp, xin hỏi, anh Ninh Lãng, anh đồng ý không.”
Tôi bỗng nở nụ cười, tôi sắp khóc, vội vàng nói, “Em đồng ý.”
Tôi không biết Tiêu Tắc Thanh chuẩn bị chiếc nhẫn này lúc nào, là lâm thời nảy ra suy nghĩ hay là có chủ đích, cho dù như thế nào, tôi thật sự rất vui.
Nhưng mà, khi mặt trời lặn xuống, tôi lại bắt đầu buồn ngủ, trong lòng tôi có dự cảm không tốt, tôi cố sức nắm lấy tay Tiêu Tắc Thanh, nhưng tôi bỗng nhiên không có sức, tôi hơi lo lắng, Tiêu Tắc Thanh ôm chặt tôi, tôi nghe thấy anh ấy nghẹn ngào bên tai tôi.
Tiếng này đến tiếng kia.
Ninh Lãng, anh yêu em.
Cơ thể từ từ thả lỏng, ý thức của tôi đã trống rỗng, tôi không nhìn thấy gì cả, không cảm nhận được gì hết, tôi đột nhiên hiểu ra, tôi đã chết.
10.
Rõ ràng tôi đã đợi đến khi Tiêu Tắc Thanh tỏ tình, nhưng tôi đã chết.
Tôi vừa mới kết hôn, thì tôi đã chết.