Bệnh Mỹ Nhân Sư Tôn Nghìn Tầng Cạm Bẫy

Chương 81




Tình căn

"Ta có thể..." Đồ nhi của nàng khẽ nói một nửa, rồi lại chìm vào yên lặng.

"Có thể như nào?" Vân Thư Trần đối với nàng luôn kiên nhẫn, tay vẫn vuốt ve mái tóc đen mượt của nàng, mềm mại như lụa.

Nảng cảm giác thấy chân của Khanh nhi quấn lấy nàng, sau đó lại nghe người kia nói, "Ta vẫn thích được gần gũi với sư tôn như này."

Trong tâm trí của nàng, mình và Vân Thư Trần đã làm hòa với nhau, vấn đề dần dần có chút vượt khỏi tầm kiểm soát.

"Sư tôn, ta từng thấy hai nữ nhân cũng ôm nhau như thế này ở chốn thanh lâu."

Hô hấp của Vân Thư Trần dần trở nên bất ổn, giọng nói trong trẻo của cô nương kia lướt qua tai nàng, đầy nghi hoặc: "Đây là tình yêu mà sư tôn nói sao?"

Bên ngoài cửa sổ dần vang lên tiếng động, tí tách tí tách, một cơn mưa đêm lại đến.

Vân Thư Trần không nhìn rõ hình dáng nàng, nhưng lại nghe rõ tiếng tim mình đập.

Một nhịp, rồi lại một nhịp.

Thân thể của Khanh Chu Tuyết dán sát vào người nàng, Vân Thư Trần không nhìn, cũng không muốn suy nghĩ gì, nhưng lại không khống chế được mà đã cảm nhận được rất nhiều rồi.

Tay của nàng ngày thường đặt bên hông đồ nhi, bây giờ vô ý mà chậm chạp di chuyển xuống dưới, mơn trớn một bên thân thể của người kia. Phần lõm xuống ngay eo, lại di chuyển xuống thêm nữa liền gặp một nơi hơi cao hơn. Trong bóng đêm nàng chợt mở mắt ra, sau đó rút tay về rồi nhắm mắt lại.

Khanh Chu Tuyết động đậy, dường như cảm thấy có chút ngứa, nàng quyết đoán đưa cả người tiến sát lại gần hơn.

Nàng cụp mi xuống, khẽ nói, "Có lẽ là vậy, hoặc cũng có thể không phải."

Khanh Chu Tuyết chờ đợi lời nói tiếp theo của nàng.

Vân Thư Trần khẽ co ngón tay, nắm lấy một mảnh vải mỏng manh trên eo nàng.

"Sư tôn?" Nàng đợi một lúc lâu, nghe sư tôn không nói gì, một lúc sau mới dùng hơi thở nhẹ nhàng hỏi: "Người ngủ rồi sao?"

Làm sao có thể ngủ được?

Vân Thư Trần hít một hơi thật nhẹ, rồi thở ra thật nặng. Độc tố trong kinh mạch bị áp chế mạnh mẽ, đã gây ra một chút đau nhói khắp cơ thể, tuy rất nhẹ nhưng lan dần đến tận tim, cuối cùng biến thành một nỗi chua xót khó diễn tả thành lời.

"Không có," nàng cố gắng giữ giọng nói bình thản, "Tình và dục, tuy cùng một gốc nhưng không thể đánh đồng."

"Những chuyện như kia... dính lấy nhau, làm những việc trong thoại bản..." Nàng đưa tay kéo Khanh Chu Tuyết lên một chút, "Bỏ qua những thứ khác, chỉ có thể coi là dục mà thôi. Mỗi người một tính khác nhau, có người vì tình mà sinh dục, có người vì dục mà sinh tình. Cũng có người chẳng có chút tình cảm nào, chỉ đơn giản là theo đuổi niềm vui."

"Vậy ta đối với sư tôn, luôn muốn ở gần người." Khanh Chu Tuyết khẽ hòi, "Đây lại là loại nào?"

Bóng người bên cạnh khẽ động, Khanh Chu Tuyết bỗng cảm thấy tay mình bị nàng nắm lấy.

"Ta..."

Vân Thư Trần gãi vào lòng bàn tay của Khanh Chu Tuyết, nắm chặt.

"Cho phép ngươi thử một lần."

Thanh âm của nàng mang theo ý mời gọi, nhưng lời nói từng câu từng chữ rất bình thản, như thể được thốt ra từ trong gió mây nhàn nhạt, một ân huệ của bậc bề trên dành cho đệ tử quỳ gối bên dưới.

.....................

.....................

"Thì ra khát vọng của ngươi là vậy sao? Hửm?"

Ngoài cửa sổ loáng thoáng một tia chớp lóe lên, mà Khanh Chu Tuyết lúc này đã quên đi sợ hãi, nàng lặng lẽ cảm nhận đường cong mềm mại bên dưới.

Nương theo ánh sáng trong một chớp nhoáng này, nàng thấy rõ được đôi mắt mờ sương của Vân Thư Trần, mong manh xinh đẹp động lòng người.

Trong lòng nàng bỗng nhói lên một cái, cánh tay mềm nhũn không có lực, hết thảy đều bị sư tôn khống chế.

"Hay là muốn..." Vân Thư Trần lại một tay ôm nàng, mơn trớn eo và lưng của nàng, sau đó nhấn vào ngực nàng, "Là như thế này?"

Ngực nàng bị một ngón tay chống vào, sư tôn dù không dùng lực, nhưng lại làm cho nàng cảm giác như bị một sợi dây leo quấn vào, hít thở khó khăn.

Không thở nổi.

Cảm giác lạ lẫm mà quen thuộc bị gợi lên.

"Ngày ấy tại huyễn cảnh trong buổi thí luyện..." Nàng mơ màng nhìn Vân Thư Trần, "Trong giấc mộng, cũng là cảm giác như này."

"Sao?"

Vân Thư Trần kinh ngạc trong chớp mắt, cúi mặt xuống, gương mặt trở nên bỏng rát, nàng lại... nàng lại mơ ra cảnh tượng như bây giờ sao? Cũng may lúc ấy nàng không hỏi đồ nhi quá sát sao, nếu không nha đầu này nhất định sẽ nói toạc ra, ban ngày ban mặt như vậy thì có chút xấu hổ.

Trong lòng nàng không thể tránh khỏi tò mò, tay đặt ở sau lưng Khanh Chu Tuyết, ẩn ý hỏi, "Vậy lúc ngươi ở trong mộng, cùng với ảo ảnh kia đã làm ra sự tình như nào?"

"Giống như hiện giờ vậy." Khanh Chu Tuyết lại kề sát gần, đan các ngón tay vào nhau, tìm đến môi nàng, khẽ chạm nhẹ một chút, "Sau đó, là như này."

Hô hấp của Vân Thư Trần dồn dập, trong lòng như tan chảy, sau đó lại muốn cười lên. Lần này nàng hôn quá mức cẩn thận, từng li từng tí như sợ nếu hôn mạnh quá, có thể khiến cho bản thân mình nát ra sao?

Tiểu nha đầu không có can đảm.

Quả nhiên ở trong huyễn cảnh cũng không làm ra được đại sự gì.

Nàng nhịn không được đè người kia xuống dưới.

.....................

.....................

.....................

.....................

.....................

.....................

.....................

Khanh Chu Tuyết thích cảm giác này, ngày ấy sau khi nhảy xuống vực, lần đầu tiên được sư tôn ôm về Hạc Y Phong, nàng dường như cũng gối đầu vào nơi này, mơ hồ mùi hương quen thuộc, khiến nàng nhớ lại chút ấm áp xa xưa.

Nhưng giờ đây không chỉ dừng lại ở đó, trong lòng nàng có một nơi bắt đầu dồn dập nhảy lên, từng nhịp từng nhịp, đập đến đau nhói.

.....................

.....................

.....................

.....................

.....................

.....................

.....................

.....................

.....................

.....................

.....................

.....................

.....................

.....................

Trái tim của Khanh Chu Tuyết đập đến nhức nhối, lúc nàng ngửa đầu lên, hô hấp đã hoàn toàn rối loạn.

Tiếng mưa ngoài cửa sổ không biết đã ngừng từ lúc nào, ánh trăng xuyên qua mây đen, chiếu lên cửa sổ một mảng trắng lạnh lẽo.

Vân Thư Trần vô thức vuốt ve sau lưng Khanh Chu Tuyết, trong lúc gối chăn hỗn loạn, nàng nhìn qua ánh trăng mông lung, nhẹ giọng hỏi, "Hiện tại đã biết chưa? Tình của Khanh nhi, là có liên hệ với ta không?"

Khanh Chu Tuyết không hề nhúc nhích, cứ yên lặng tựa vào nàng như vậy, "Sư tôn, ta nghe người khác và trong thoại bản nhắc đến chữ này, có khi vui, có khi buồn, có khi sóng gió bão bùng, có khi lại đau xót khó tả."

"Nhưng ta không hiểu." Nàng gối đầu lên vai người kia, như có điều suy nghĩ, "Không biết vui đến mức nào, cũng không buồn đến vậy. Nhưng ta thích được ở bên người, như vậy ta thấy rất an tâm."

Thân thể Vân Thư Trần bỗng cứng đờ, nàng im lặng siết chặt tay, sóng tình trong cơ thể lửng lơ, hô hấp rối loạn, suy nghĩ cũng vậy.

Nếu nàng chỉ muốn cảm thấy an tâm, thì cảm giác này dường như kém xa những gì Vân Thư Trần nghĩ có thể đạt được. Một đứa trẻ nép vào vòng tay mẹ, có thể gọi là an tâm; đứng cạnh bằng hữu mà mình tin tưởng, cũng có thể gọi là an tâm.

Vân Thư Trần khẽ nhíu mày, quay đầu đi, vô cớ rời xa nàng một chút. Nhịp tim Khanh Chu Tuyết cuối cùng cũng ổn định lại, hơi thở đều đặn, như sắp ngủ.

... Tại sao?

Nàng ngẩn ngơ nằm trên giường, bỗng nhiên cảm giác mới vừa rối ý loạn tình mê, thân mật vuốt ve an ủi, toàn bộ đều biến thành một cảnh tượng buồn cười. Nàng có đang miễn cưỡng người kia không?

Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu, có lẽ Khanh nhi không phải là không biết gì, mà là căn bản không thích nàng, lại vì nàng là người thân cận, nên chỉ có thể dùng lời nói này để từ chối khéo? Liệu sau này nàng có thích người khác không?

Lúc nhỏ nàng không phải nói thích sư tôn sao, chẳng phải nàng muốn ở lại Hạc Y Phong mãi sao?

Và... tại sao người mình muốn giữ lại, chưa bao giờ nắm giữ được?

Ban đêm vốn dĩ dễ suy nghĩ nhiều, đặc biệt là khi nằm xuống, hai người chen chúc nhau, hơi ấm mang theo một chút đờ đẫn. Suy nghĩ của Vân Thư Trần lan man khá xa, lại nhớ về một số chuyện cũ, ngón tay dần dần siết chặt, trong tâm trạng phức tạp, một tia tủi thân lặng lẽ nảy sinh, sau đó chuyển thành lạnh lùng.

Nàng nghĩ rất nhiều, những ý nghĩ cứ lần lượt xuất hiện, rõ ràng là những suy đoán rất vô lý, nhưng lại không thể ngăn bản thân suy đoán như vậy. Nàng cũng không biết từ khi nào tính chiếm hữu của mình đối với đồ đệ trước mặt lại lớn đến mức này --- nàng dần dần không thể chấp nhận, không thể chấp nhận khả năng người đó sẽ rời đi.

Bất kể là khả năng gì.

Về việc nàng lãnh đạm, trước đây Vân Thư Trần không để tâm lắm, chỉ cho rằng nàng tu luyện Băng linh căn, sống khép kín, ít giao tiếp với người khác nên không có nhiều cảm xúc. Nhưng đối với mình... sao lại như vậy?

Bây giờ xem ra, nàng nhất định phải làm rõ chuyện này.

Khanh Chu Tuyết chợt cảm thấy sư tôn như mệt mỏi, bàn tay nàng dần buông lỏng, không ôm lấy nàng nữa mà trở mình. Một lát sau, dường như có chút phiền não, lại trở mình lần nữa.

"Vừa rồi... ta có nói sai gì không?" Nàng chớp chớp mắt, nghi hoặc nhìn Vân Thư Trần. Không hiểu rõ, nên dựa vào trực giác để thăm dò cảm xúc của nàng.

Trực giác của Khanh Chu Tuyết luôn rất chính xác, đặc biệt là khi cảm nhận cảm xúc của Vân Thư Trần. Có lẽ vì nàng ngày thường không cần phải quan tâm đến quá nhiều cung bậc cảm xúc, nên khi tập trung, nàng có thể gạt bỏ đi nhiều phiền nhiễu.


Vân Thư Trần khẽ nhíu mày, trằn trọc khó ngủ, nhưng vẫn phải kiên nhẫn đáp lại bằng giọng lạnh nhạt: "Không có gì. Ngủ sớm đi."

Khanh Chu Tuyết mở mắt ra, nhìn bóng dáng nàng trong bóng tối, nhìn hồi lâu mà nàng vẫn không quay lại gần mình.

Không biết vì sao, sư tôn đột nhiên lạnh nhạt như vậy.

***

Hôm nay không phải ngày nhận thuốc. Nhưng Vân Thư Trần vẫn đến Linh Tố Phong một chuyến.

Linh Tố Phong vẫn như mọi năm, cây cỏ xanh tươi. Những ngọn núi hình dáng mạnh mẽ, cao vút trong mây. Nhìn từ xa, cả ngọn núi xanh mướt. Điều này là do có rất nhiều linh dược được trồng trên núi và được chăm sóc cẩn thận. Đây có lẽ là bảo bối trong lòng chủ nhân của ngọn núi, không ai dám chậm trễ.

Chỉ là hôm nay bớt đi vài phần yên tĩnh.

Cảnh tượng như vậy thật khiến người ta ngạc nhiên. Nhìn từ trên cao xuống, có vài bóng người nhỏ như hạt gạo đang tụ tập trước phòng thuốc của y tiên, ồn ào không biết vì chuyện gì.

Bạch Tô là đại sư tỷ, cùng với mấy tiểu đệ tử khác ngăn cản mấy người kia. Ban đầu, họ nói chuyện ôn hòa nhưng không thành công. Cuối cùng, người ngoài kia cố chấp xông vào, nàng thậm chí phải rút kiếm phòng thân.

Vân Thư Trần bước xuống khỏi mây mù, chầm chậm tiến lại.

"Linh bảo, tài vật gì cũng có thể," một thiếu niên suýt quỳ xuống trước Bạch Tô, nước mắt đầm đìa, "Xin người hãy cho chúng ta vào, gặp mặt Liễu y tiên một lần, cứu lấy huynh trưởng của ta!"

Dù lời nói tha thiết, lại quỳ xuống dập đầu mấy cái, Bạch Tô chỉ thở dài, lắc đầu chậm rãi, đỡ người dậy, nhìn thẳng vào mắt người kia nói:

"Ngươi về đi."

"Sư tôn ta từ nhiều năm trước đã lập ra quy củ, không tiếp nhận và chữa trị cho con cháu đệ tử của tứ đại gia tộc tu tiên là Liễu, Trần, Từ, Cố. Kể cả những người làm đệ tử như chúng ta, một khi đã kế thừa y bát của người, cũng không được phép phá vỡ lệ cũ này."

Bạch Tô đáp lễ với họ, "Bao nhiêu năm qua, biết bao nhiêu đệ tử tứ đại gia tộc đến cầu thuốc, nhưng sư tôn chưa từng phá lệ. Các vị ở đây càng lâu, càng không tốt cho vị tiểu huynh đệ kia, chi bằng nghĩ cách khác?"

"Đều là đồng liêu trong giới tu đạo, Liễu Tầm Cần cũng xuất thân từ danh môn, nàng ta có xứng đáng với dòng họ Liễu không?"

Một nam nhân trung niên mắt đỏ hoe, siết chặt nắm đấm, quay lại nhìn thiếu niên mặt mày tái mét đang được khiêng đi, cuối cùng không nhịn được mà quát lên, "Còn cách nào khác nữa --- nếu không phải Cửu Chuyển Hồi Hồn Thảo này đã tuyệt tích ở những nơi khác, chỉ còn lại ở Linh Tố Phong thuộc Thái Sơ Cảnh! Chúng ta có cần phải ba quỳ chín lạy trước cửa nhà nàng ta như thế không! Kẻ vô tâm với mạng người như vậy, sao xứng đáng với danh hiệu Y Tiên chứ?"

"Thái Sơ Cảnh bây giờ là nơi nào rồi?"

Nghe một lúc, Vân Thư Trần đại khái đã hiểu đầu đuôi câu chuyện. Nàng bước tới, khẽ cười, "Bản tọa mắt có hơi kém, đây nào có phong thái danh môn, rõ là ba bốn gã nhà quê đến trước mặt sủa inh ỏi. Bạch Tô tiểu sư điệt, ngươi chớ nhầm lẫn, lỡ hại mạng người ta thì không tốt."

Bạch Tô ngẩn ra, mấy tiểu sư muội bên cạnh nàng không nhịn được phì cười: "Vân sư thúc nói đúng lắm."

Nghe vậy, mấy người kia tức đến đỏ mặt tía tai, càng giống chó điên gặp ai cắn nấy. Tất cả cùng nhìn Vân Thư Trần từ trên xuống dưới, hình như có người nhận ra nàng là trưởng lão, nên chỉ múa mép, chứ không ai thật sự ra tay.

Bạch Tô và những người khác cũng thở phào nhẹ nhõm. Ban đầu, cuộc xung đột này đã trở nên rất lớn, hai bên đều căng thẳng. Khi Vân Thư Trần đến, mặc dù họ mắng chửi thậm tệ hơn, nhưng dường như không có ý định xông vào nữa.

Sau khi nói xong, Vân Thư Trần không quay đầu lại, cũng không có thời gian tranh cãi với đám kia, bỏ lại những lời mắng nhiếc sau lưng. Nàng nhẹ nhàng bước vào kết giới xung quanh phòng thuốc.

Liễu Tầm Cần thần sắc bình tĩnh, ánh mắt không rời khỏi ngọn lửa nhỏ trong lò đan, hết sức tập trung. Ngọn lửa trong khe hở nhỏ gần như đã tĩnh lại. Nhìn lâu, trong mắt nàng cũng hiện lên một điểm sáng nhỏ như vậy.

Khi luyện đan, lửa rất quan trọng, thỉnh thoảng cần phải xem qua. Tuy nhiên, lò này gần như đã được luyện xong, có thể ngửi thấy mùi thơm nhạt và mùi khét từ việc đốt các loại thảo mộc, loại bỏ cặn bã của chúng.

Nàng cảm nhận được kết giới có chút động tĩnh, biết là Vân Thư Trần đến, cũng không quay đầu lại.

Vân Thư Trần và nàng là sư tỷ muội nhiều năm, vốn hiểu rõ tính tình của nàng, nên không quấy rầy.

Khi ngọn lửa cháy tàn, Liễu Tầm Cần mới dời ánh mắt, quay đầu nói, "Có chuyện gì?"

"Mấy kẻ bên ngoài kia, ồn ào quá, đến tận đây còn nghe thấy. Ta thấy ngươi luyện đan vẫn cứ ung dung," Vân Thư Trần cong môi cười, "Ngươi chẳng thấy phiền chút nào sao?"

"Chẳng đến mức." Nàng lấy tẩu thuốc ra rít một hơi, đôi môi mỏng khẽ mở, hương thơm nhàn nhạt của thảo dược theo làn khói trắng bay ra, "Mấy năm trước chửi bới có khi còn khó nghe hơn. Mấy năm nay hình như chẳng có gì sáng tạo nữa. Đợi lát mệt rồi, đuổi thẳng ra là được."

"Thực ra... đến bây giờ," Vân Thư Trần nghe những lời Bạch Tô vừa nói, khẽ thở dài, "Người còn canh cánh trong lòng về cái chết của sư nương cũng chỉ còn ta và ngươi."

"Không hẳn là canh cánh trong lòng." Liễu Tầm Cần vẫn bình thản, "Chỉ là năm đó đã lập ra quy củ này, không cần thay đổi."

Nàng nhìn Vân Thư Trần, dường như có chút ngạc nhiên về thời điểm nàng đến.

Vân Thư Trần không giống như Việt Trường Ca kia, lúc nào cũng thích chạy ra ngoài, nàng ta xưa nay vô sự bất đăng tam bảo điện.*

(Vô sự bất đăng tam bảo điện: Ý nói là không có việc sẽ không thấy mặt.)

"Những chuyện cũ đã qua rồi, nhắc lại cũng chẳng có ý nghĩa gì." Liễu Tầm Cần hỏi lại lần nữa, "Ngươi đến đây có việc gì?"

"Vì đồ nhi." Vân Thư Trần trầm mặc một lát, rồi nhắc đến Khanh Chu Tuyết.

Chính kẻ đó đã khiến nàng đêm qua suy nghĩ vẩn vơ, mãi không thể chợp mắt được, mà sáng hôm sau tỉnh dậy, thấy tên kia lại như không có chuyện gì xảy ra, Vân Thư Trần nhìn mà thấy bực bội trong lòng.

"Khanh Chu Tuyết?" Liễu Tầm Cần hỏi, "Thể chất của nàng đặc biệt như vậy, hơn xa người thường, có thể mắc bệnh gì?"

"Không phải bệnh."

"Cô nương ngốc kia, chắc là mỗi năm đều mất nửa bát máu ở đây, phải không?"

Vân Thư Trần cười, "Ngươi còn bảo nàng đừng nói cho ta biết? Chỉ tiếc là nàng còn trẻ, không giỏi diễn lắm."

"Sư tỷ muốn nghiên cứu thì cứ việc." Nàng liếc nhìn Liễu Tầm Cần, "Chỉ cần vẫn đảm bảo nàng sống khỏe mạnh, chuyện này ta sao có thể ngăn cản ngươi."

Liễu Tầm Cần ho nhẹ một tiếng, "Ừm."

"Nàng dường như bẩm sinh có chút lãnh đạm về mặt tình cảm." Quay trở lại chủ đề chính, Vân Thư Trần hơi cau mày, "Ban đầu ta nghĩ có lẽ là do Băng linh căn, nhưng nghĩ kỹ lại, tu vi của nàng hiện tại cũng không cao lắm, còn lâu mới bị linh căn ảnh hưởng đến tâm tính. Chuyện này, không biết sư tỷ có manh mối gì không? Là do thiên tính, hay là...."

"Không phải thiên tính."

Không ngờ Liễu Tầm Cần trầm ngâm một lát, đáp rất nhanh, "Tình căn của nàng không toàn vẹn, cho nên mới như vậy."

Lúc này đến lượt Vân Thư Trần ngẩn người tại chỗ, "Tình căn không toàn vẹn? Sao năm đó ngươi chưa từng nói với ta?"

"Ngươi không hỏi." Liễu Tầm Cần nhìn nàng một cách khó hiểu, "Huống chi chuyện này đối với việc tu đạo mà nói, cũng không tính là trở ngại quá lớn."

"..."

Đôi mắt của một y tu luôn nhìn thấu được sâu hơn người thường, không chỉ là vẻ ngoài mà còn là các cơ quan nội tạng, thậm chí cả từng mảnh xương. Chỉ cần tu vi đủ cao và muốn tìm hiểu, nàng còn có thể nhìn thấy cả đan điền, thức hải và cả tình căn - nơi điều khiển thất tình lục dục.

Vân Thư Trần chưa bao giờ nghĩ đến điều này.

Tình căn không toàn vẹn.

Vậy những lời của Khanh Nhi không phải là giả.

Hóa ra, nàng thật sự... thật sự có khiếm khuyết.

Trong lòng Vân Thư Trần dâng lên một nỗi lạnh lẽo, nàng đột nhiên nắm lấy cổ tay Liễu Tầm Cần, "Đã khiếm khuyết đến mức nào rồi, còn cách nào để chữa trị không?"

----------

Editor có lời muốn nói:

Chap 80 và 81 sẽ hơi khác so với bản quicktrans, vì mình check raw thấy tác giả có sửa lại đôi chỗ, có thể là do Tấn Giang nên những đoạn ... trong bản raw hoàn toàn đã bị giản lược. Mình so sánh giữa hai bản và edit giữ lại những đoạn H nửa vời của bản quicktrans và vẫn thêm vào những đoạn được tác giả sửa lại.