Bệnh Mỹ Nhân Sư Tôn Nghìn Tầng Cạm Bẫy

Chương 102




Sư tôn, người đồng ý rồi sao?

Hành động xông lên đột ngột của Khanh Chu Tuyết đã cắt đứt đường lui của hai người, khiến họ không còn đường tránh né.

Vân Thư Trần trừ trước đến giờ luôn luôn thận trọng, dường như là một thói quen mang ra từ trong bụng mẹ, làm gì cũng luôn để lại cho mình một vài đường lui. Nhưng bây giờ, trước mặt đồ nhi quyết đoán của mình, dường như tất cả đều không còn tác dụng.

Đầu nàng có đau không? Đương nhiên là có.

Nhưng có thích không?

Thực ra là mang theo một chút bí ẩn, có sự thỏa mãn và an nhiên không nói nên lời, giống như có chuyện lớn gì đã được giải quyết hoàn toàn.

Nghe nói các trưởng lão đã lần lượt xuất quan, Thái Sơ Cảnh cũng đang từng bước đi vào quỹ đạo, như một cơn gió Đông đến, cành cây trơ trụi dần dần đâm chồi nảy lộc.

Việt Trường Ca tỉnh dậy khá sớm, rõ ràng nàng bị thương không nhẹ. Nhưng nghe Việt trưởng lão nói người có tuổi rồi thì đừng nên cứ đóng cửa mãi trong động phủ, không ai trò chuyện, suốt ngày đối diện với bức tường, sẽ có nguy cơ trở nên ngớ ngẩn.

Nàng dành vài ngày trên Hoàng Chung Phong, thỉnh thoảng ghé qua Hạc Y Phong ngồi một chút. Còn lý do tại sao không đến Linh Tố Phong ---

"Đó là một người rất bận rộn." Nàng nhấp ngụm trà ngon nhất của Hạc Y Phong, thở dài hài lòng, "Ta không dám tùy tiện chọc giận người kia."

Uống xong trà, nàng đưa tay ra trước mặt Vân Thư Trần, "Vẫn không nhìn thấy gì à?"

"Gần như vậy." Vân Thư Trần nhắm mắt lại, ánh sáng trước mặt chập chờn khiến mắt nàng đau nhức.

"Vậy thì có thể yên tâm hái lá trà của ngươi rồi." Việt trưởng lão cười không chút lương tâm, tay nâng ấm trà lên, dòng nước nhỏ như một cây cầu rót vào, đầy tràn miệng chén.

Khi nàng ngậm nửa ngụm trà trong miệng, Vân Thư Trần bỗng mỉm cười. Sau đó đổi tư thế, khóe miệng vẫn mang theo nụ cười mờ nhạt.

Việt Trường Ca kinh ngạc nhìn xuống tách trà, nàng ta vui vẻ như vậy là vì sao? Nữ nhân này chẳng lẽ đố kỵ với sắc đẹp của nàng, cuối cùng đã hạ độc vào tách trà.

"Trường Ca." Vân Thư Trần đột nhiên gọi nàng bằng giọng nói dịu dàng.

Ngón tay của Việt Trường Ca run rẩy, nàng đột nhiên nhớ lại ngữ điệu của Vân Thư Trần lần gần đây nhất khi nói chuyện với nàng như vậy, đó là vào năm trăm năm trước khi họ gặp nhau lần đầu tiên, dưới sự khách sáo là nụ cười giả tạo --- Vân Thư Trần đích thực là nữ nhân càng độc ác càng dịu dàng.

Thiên đố hồng nhan*! Ả ta quả nhiên muốn ra tay với nàng!

(Thiên đố hồng nhan: Trời ghen ghét người đẹp.)

"Ta có lẽ sẽ hợp tịch* với nàng."

(Hợp tịch: Kết hôn.)

Việt Trường Ca suýt phun hết nửa ngụm trà trong miệng.

Nàng sững sờ một lúc, sau đó cười phá lên, "Ta đã biết sẽ có ngày này --- sớm muộn gì ngươi cũng sẽ làm cho đồ đệ ngây thơ trong sáng của ngươi nhúng chàm."

Sau đó, nàng lẩm bẩm, "Sao lại vậy, trong truyện của ta hai người còn đang dây dưa không rõ ràng. Sao trong chớp mắt, lại muốn hợp tịch rồi."

Hai chữ "nhúng chàm" khiến trái tim Vân Thư Trần đột nhiên đập nhanh hơn, nàng cảm thấy tai mình hơi nóng lên, rồi đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn, nhíu mày, "Truyện gì?"

"Tất nhiên là thoại bản về sư đồ mà lần trước ngươi bảo ta sửa."

"Việc này có liên quan gì đến ta và nàng?"

Việt Trường Ca che miệng, thẹn thùng nói, "Không phải là sợ ngài thấy không đủ kích thích, ta nghĩ hoặc là không làm, còn nếu làm thì làm cho tới, trực tiếp đổi tên nhân vật thành tên của hai vị nha."

Vân Thư Trần khẽ ho một tiếng, không muốn dây dưa thêm về chuyện này. Nàng quay đầu đi, "Vòng tuyển chọn thứ ba của Khanh nhi và những người khác còn chưa kết thúc, đã xảy ra chuyện này. Chưởng môn bên kia tính an bài thế nào?"

"Tất nhiên là tiểu đồ nhi của ngươi thắng."

Vân Thư Trần nếu có chút ngượng ngùng, liền sẽ lơ đãng chuyển chủ đề. Việt Trường Ca nhạy bén nhận ra điểm này, khẽ tặc lưỡi một tiếng, giả vờ như không biết, "Nếu không phải sư huynh gọi dừng cứu người, lúc đồ nhi ngươi phá cảnh, thần trí hỗn loạn mà đâm ra một kiếm kia, mấy tiểu tử đó chắc chắn sẽ bị đánh bay ra ngoài."

"Ừm." Vân Thư Trần nhấp một ngụm trà, "Chỉ là lúc luận võ mà phá cảnh chưa từng có tiền lệ, trận này cuối cùng không đấu xong, e là sẽ có người nói ra nói vào."

"Yên tâm." Việt Trường Ca cười nói, "Thực lực của các nàng ai cũng thấy rõ, chưởng môn và các vị trưởng lão đâu phải người mù. Tất cả đệ tử nội môn có mặt đều thấy rõ ràng. Bản thân Tiêu sư điệt cũng nói mình không bằng sư muội --- đó cũng là chuyện tốt, nghe chưởng môn nói dạo này hắn chăm chỉ luyện kiếm hơn hẳn."

"Vậy là danh sách tham dự đại hội Vấn Tiên đã được quyết định rồi sao." Vân Thư Trần khẽ thở dài, ngón tay mân mê vành chiếc tách trà tinh xảo.

Tiểu đồ đệ của nàng đã giành được cơ duyên này, vốn là điều đáng mừng, nhưng dường như Vân Thư Trần còn nhiều điều phải suy nghĩ hơn.

"Sư tôn, sư thúc?"

Khanh Chu Tuyết cùng Nguyễn Minh Châu và những người khác vừa bị chưởng môn gọi lên chủ phong, nghe chưởng môn dài dòng mãi về đại hội Vấn Tiên. Cuối cùng mới được thả về.

Vừa quay về ngọn núi, Khanh Chu Tuyết đã thấy Vân Thư Trần chau mày, tay cầm chén trà, dường như đang suy nghĩ điều gì đó. Bên cạnh, Việt sư thúc đang nói chuyện phiếm với nàng.

Khanh Chu Tuyết chào hỏi Việt Trường Ca, sau đó yên lặng ngồi xuống bên cạnh sư tôn, nhìn nàng một lúc, rồi đưa tay vuốt lên mi tâm đang nhíu lại của nàng.

Cố gắng xoa dịu.

Giữa mày bị chạm nhẹ, Vân Thư Trần như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, "Hửm? Sao vậy?"

"Liễu sư thúc nói người cần an thần tĩnh dưỡng." Khanh Chu Tuyết buông tay, "Dù là vì chuyện gì, sư tôn cũng đừng lo lắng quá."

Việt Trường Ca nhìn thấy cảnh này ở đối diện, nhìn đến ê răng, uống mấy ngụm trà cũng không thể át đi cảm giác này, nàng khẽ xì một tiếng, rồi đột nhiên thở dài, cuối cùng nói, "Các ngươi cứ tình tứ đi, bản tọa sẽ không ở đây làm phiền nữa."

Nàng khá tự giác bấm thủ quyết, biến mất ngay tại chỗ.

"Chưởng môn tìm ngươi có chuyện gì?"

"Không có chuyện gì lớn. Hắn nói còn nhiều năm nữa mới đến đại hội Vấn Tiên, tu vi của ta... Sớm muộn gì cũng sẽ trở lại, chỉ cần đạo tâm còn, không cần nản lòng."

"Ừm." Vân Thư Trần vô thức dựa vào người Khanh Chu Tuyết một chút, dịu dàng nói, "Vài năm trước đồ nhi từng hỏi ta, vì sao vị kiếm tiên kia không còn cầm kiếm, mà chỉ bán kiếm, từ đó ẩn cư nơi phố thị."

"Sư tôn lúc đó nói không phải ai cũng có dũng khí làm lại từ đầu, đúng không?"

"Đúng vậy. Điều này đặc biệt rõ ràng đối với những tu tiên đại năng giả." Vân Thư Trần nhắm mắt lại, "Bị đày xuống làm bụi đất từ đỉnh cao của con đường tu tiên, người khác có thể nói nhẹ nhàng về tư vị đó, có lẽ chỉ có người tự mình nếm trải mới hiểu được sự khó chịu trong đó, vì vậy... cảm thấy mất mát là điều bình thường, không cần phải lo lắng."

"Ta không sao." Khanh Chu Tuyết không để tâm, "Luyện kiếm và tu luyện vốn không phải để tranh cao thấp, chỉ cần cố gắng hết sức là được."

Vân Thư Trần cười, "Nếu ai cũng giống như ngươi, không tranh giành gì cả, thì thiên hạ đã thái bình từ lâu rồi... Nhưng như vậy cũng tốt."

"Rất tốt." Nàng thở dài.

"Sao có thể không tranh giành gì chứ?" Khanh Chu Tuyết lại lắc đầu, "Ta rất muốn có bảo vật của đại hội Vấn Tiên, Giáng Tâm Liên."

"Được rồi, nói với ngươi điều này là vì sợ ngươi sẽ cảm thấy mâu thuẫn khi được chọn vào đại hội Vấn Tiên nhưng lại đột nhiên mất đi tu vi. Nhưng bây giờ xem ra, lão đầu tử đó dường như đã nhanh hơn ta một bước."

Vân Thư Trần khẽ hừ một tiếng, dường như có chút không vui. "Hắn có nhiều đồ đệ như vậy, không đi quan tâm từng người, lại quan tâm mật thiết đến mầm non duy nhất của ta. Tính toán này thật là quá rõ ràng."

Những điều sư tôn để tâm dường như ngày càng trở nên vi diệu.

"... Có lẽ bởi vì, ta là kiếm tu?"

"Đó chẳng phải cũng do chính ngươi lựa chọn sao?" Vân Thư Trần nhướng mày cười, hiếm khi lại cùng nàng làm nũng một phen, "Đồ nhi thông minh như vậy, học gì mà chẳng được. Ngươi nhập làm môn hạ của ta, lại không tu luyện trận pháp, chẳng phải là đang đối nghịch với ta sao? Hửm?"

Khanh Chu Tuyết nhận ra tay Vân Thư Trần có chút lạnh, nàng nắm lấy, ủ hồi lâu cũng chẳng thấy ấm lên, bèn lại nhớ tới lời Liễu Tầm Cần, thương thế của sư tôn hiển nhiên vẫn còn đó --- dù mấy ngày nay trời ấm áp che lấp đi phần nào, nhưng mầm tai họa vẫn chưa được giải quyết triệt để.

Nàng không khỏi có chút thất thần, đáp ngay, "... Sư tôn truyền thụ công pháp cho ta, dẫn dắt ta tu hành, đã là quá đủ rồi."

Khanh Chu Tuyết không nói gì nữa, dường như nàng đang lật trang sách. Một lúc lâu sau, Vân Thư Trần lại nghe thấy nàng nhẹ nhàng lật thêm một trang.

Cùng với một tiếng thở dài rất nhẹ.

Vân Thư Trần có chút hiếu kỳ, "Đang xem gì vậy?"

Khanh Chu Tuyết đóng sách lại, liếc nhìn bìa, bình tĩnh nói: "Đây là 《Hợp Hoan Yếu Thuật》 do giáo chủ đời thứ hai mươi ba của Hợp Hoan Giáo viết. Hiện nay đã được phê duyệt và bổ sung nhiều lần, những gì còn lưu truyền lại đều là những bí quyết tinh túy nhất. Liễu sư thúc nói rằng cuốn sách này có cách dùng từ chính xác và nghiêm túc, phương pháp giảng dạy đi từ bề ngoài đến chiều sâu bên trong, và có rất nhiều chứng minh thực tế, không phải là lời nói suông, là một cuốn sách thực sự hay. Nàng cho ta mượn cuốn sách này để nghiên cứu về thuật song tu, bảo ta nên ít đọc thoại bản, suy đoán lung tung."

"..."

Nếu bây giờ Vân Thư Trần có thể nhìn thấy, nàng sẽ nhận ra tiểu đồ nhi của mình vì muốn hiểu được những điều huyền diệu trong đó, đã chép lại một bản khác bằng tay, để sau khi trả sách vẫn có thể thường xuyên xem lại.

Vừa rồi cũng không phải là tiếng lật sách --- chính xác mà nói, là tiếng lật giấy. Là Khanh Chu Tuyết đang sắp xếp lại những tờ giấy do chính mình chép tay.

"Sư tôn." Nàng dừng một chút, "Nếu người thật sự không muốn, ta nghĩ chỉ cần hiểu rõ cơ chế của song tu, có thể nghĩ ra cách khác không cần song tu thật sự mà vẫn đạt được mục đích."

Thực ra nếu có, Liễu Tầm Cần chắc đã nói cho nàng biết từ lâu rồi, cũng sẽ không kéo dài đến tình cảnh như bây giờ.

Đồ nhi nàng... thật sự đã vì chuyện này mà nghĩ nát óc.

"Không cần phiền phức như vậy." Vân Thư Trần xoa xoa mặt nàng, thấp giọng nói, "Ngươi cứ nghiên cứu thuật song tu là được."

"..."

Ý này là sao? Khanh Chu Tuyết nhất thời chưa kịp phản ứng lại, nàng không chắc chắn mà hỏi ngược lại một tiếng.

"Cứ nhìn vào ngày hôm đó mà xem, ngươi rõ ràng chỉ biết một mà không biết hai, tự làm mình đau mà cũng không biết. Về thuật này, ngươi còn phải... bỏ công sức ra nghiên cứu thật kỹ."

Khi Vân Thư Trần nói ra lời này, mặt cuối cùng vẫn đỏ lên một thoáng, nàng thật sự không thể làm được --- giống như Liễu Tầm Cần nghiêm mặt cùng Khanh Chu Tuyết nghiêm túc thảo luận chuyện này.

Nàng đứng dậy, đỡ lấy vai đồ nhi, nhẹ nhàng vòng ra sau lưng, thân mình hơi nghiêng về phía trước.

Mái tóc dài buông xuống che đi gương mặt nóng bừng.

Chỉ cần không bị nàng nhìn ra manh mối ---

Tựa hồ có thể che giấu trong lồng ngực, vật kia vừa muốn cự tuyệt vừa muốn chào đón, ngo ngoe rục rịch.

Khanh Chu Tuyết hơi ngẩng đầu lên, Vân Thư Trần ghé vào tai nàng, thân mật như đang thì thầm.

"Nếu thật sự không hiểu, ngươi hãy đến hỏi ta." Giọng nói của nữ nhân lại hạ xuống một cách mê hoặc, đuôi giọng mang theo sự quyến luyến, "Ta mới là sư tôn của ngươi, không cho phép hỏi người khác, ngay cả Liễu Tầm Cần cũng không được."

Khanh Chu Tuyết ngồi tại chỗ, cau mày nghiền ngẫm lời này thật lâu, khẽ chớp mắt. Trong sự hàm súc của Vân Thư Trần chứa đựng sự uyển chuyển, trong sự uyển chuyển lại quấn quýt ngàn vòng, nhưng tất cả đều chỉ hướng về một phương hướng.

Sư tôn, người đây là đồng ý rồi sao?