Bệnh Mỹ Nhân Sư Tôn Nghìn Tầng Cạm Bẫy

Chương 100




Sư tôn, người cưới ta được không?

"Sư thúc, vậy chứng bệnh này nên giải quyết như thế nào?"

Khi Khanh Chu Tuyết hỏi như vậy, Liễu Tầm Cần nhìn nàng một cái có phần phức tạp, "Ngươi theo ta lại đây."

"Bệnh tình của ta, vẫn không thể để ta nghe sao." Vân Thư Trần ngồi một bên, nhắm mắt lại, nửa người dựa vào bàn, một tay chống cằm.

Liễu Tầm Cần nói, "Đã sớm nói với ngươi rồi. Nếu ngươi muốn nghe lại một lần nữa, đương nhiên có thể."

Thế là Khanh Chu Tuyết ngồi bên cạnh Vân Thư Trần, Liễu Tầm Cần đối diện hai người bọn họ. Nàng cúi đầu suy nghĩ một chút, rồi nói về cách chữa trị căn bệnh này.

Cách tiếp cận của Liễu trưởng lão rất sâu sắc, dẫn chứng nhiều tài liệu, bắt đầu từ việc giải thích cách bệnh do hàn khí tác động lên cơ thể. Khanh Chu Tuyết không phải là một y tu, chưa bao giờ nghe nói về những cơ chế này, nhưng nàng rất tập trung ghi nhớ từng lời, bất kể có hữu ích hay không.

Khanh Chu Tuyết luôn là một học sinh giỏi, có thể thấy được điều này qua việc nàng luôn đứng đầu trong các kỳ thi nội môn hàng năm. Sau khi nghe khoảng một nén nhang, nàng đã có thể đặt ra một số câu hỏi, chẳng hạn như "Ý nghĩa của câu 'Hàn quyết thủ túc dương minh, thiếu âm ư túc, giai lưu chi' trong sách « Linh Khu » là gì?", "Khi điều trị cho sư tôn, có cần phải cân nhắc đến bốn mùa hay không?".

Liễu Tầm Cần rõ ràng đã nghiên cứu rất nhiều về những căn bệnh hiếm gặp này, nhưng vì đây là lần đầu tiên thử nghiệm, vẫn cần kiểm chứng, nàng không dễ dàng nói với người khác, để tránh gây hiểu lầm cho các tiểu bối.

Nhưng rõ ràng là bây giờ nàng đã đưa Khanh Chu Tuyết vào toàn bộ "Cuộc thử nghiệm", vì vậy nàng không ngần ngại đàm luận với Khanh Chu Tuyết.

Vân Thư Trần hơi buồn chán khi nghe hai người họ nói về y thuật liên quan đến mình trong một thời gian dài. Cũng không biết liệu Liễu Tầm Cầm nữ nhân kia thực sự muốn cứu nàng hay chỉ đơn giản là để thỏa mãn sự nghiên cứu tò mò kỳ lạ của chính mình.

Xét theo sự hiểu biết rõ giữa sư tỷ muội các nàng trong nhiều năm, rõ ràng là vế sau có vẻ chiếm ưu thế.

"Tốt hơn là sử dụng Băng linh căn, để dẫn khí lạnh ra ngoài. Về lý do tại sao Hỏa linh căn không thích hợp, ta cũng đã thử trước đó." Liễu Tầm Cầm trầm ngâm một lúc, nàng để Khanh Chu Tuyết đóng băng một chiếc lá, sau đó từ từ hướng dẫn luồng khí lạnh tách ra, chiếc lá vẫn tươi như mới. Sau đó, nàng nhặt chiếc lá thứ hai đã bị đóng băng, nhấc ấm trà đang được hâm nóng bằng lửa nhỏ bên cạnh lên và nhanh chóng lướt qua ngọn lửa.

Rõ ràng là chiếc lá vừa lạnh vừa nóng, mặc dù băng giá đã tan nhưng nó vẫn có phần héo rũ.

"Hơn nữa, bản chất của lửa là vô hình và không ổn định, vì vậy trong quá trình song tu, khó có thể kiểm soát chính xác. Cơ thể của nàng ta rất yếu, không thể mắc một sai lầm nào, vì vậy tốt hơn là nên sử dụng Băng linh căn ổn định và chuyên biệt hơn."

Khanh Châu Tuyết gật đầu nghiêm nghị, "Vâng."

Liễu trưởng dường như rất hài lòng với vị đệ tử tạm thời đang chăm chú lắng nghe này.

Vân Thư Trần ở bên cạnh khẽ ngáp một cái.

Đến khi các nàng bắt đầu nghiêm túc thảo luận về thuật song tu, vẻ mặt mệt mỏi của Vân Thư Trần cuối cùng cũng có chút dao động.

Dùng song tu để chữa bệnh quả thực là một phương pháp ít người biết, nếu nhìn vào giới tu tiên, trong số những y tu có tiếng tăm, rất ít người có thể công khai đàm luận về điều này.

Liễu trưởng lão không phải là người bình thường, Khanh Chu Tuyết dường như cũng không phải là người bình thường. Hai người ngày thường trầm mặc ít nói, lại còn cách nhau một thế hệ, vậy mà lại vô cùng tâm đầu ý hợp, nghiêm túc thảo luận về thuật song tu. Đương nhiên, chủ yếu là Liễu Tầm Cần đang dặn dò tỉ mỉ Khanh Chu Tuyết.

Thật là kỳ lạ.

Tình huống này có vẻ hơi xấu hổ, Vân Thư Trần một lần nữa mừng thầm vì bản thân không cần phải chứng kiến cảnh tượng này, nếu không chắc chắn sẽ nhấp nhổm như ngồi bàn chông.

Mặc dù bây giờ cũng không khác là bao.

Mặt trời đã ngả về phía Tây, hai người các nàng mới trở về Hạc Y Phong. Trước đó, lôi kiếp đã ảnh hưởng đến toàn bộ Thái Sơ Cảnh, khiến thiên hôn địa ám, A Cẩm sợ hãi không biết trốn đi đâu, mãi đến hôm nay mới thấy bóng dáng của nó.

Nói chính xác hơn, vừa về đến nhà đã thấy một vài món ăn nhỏ. Cháo cá rau xanh hầm lửa nhỏ, một loại bánh bao có màu xanh như lá cỏ, được bày biện ngay ngắn.

Sau bữa tối như thường lệ, Khanh Chu Tuyết dường như có chút im lặng.

Mặc dù nàng thường ngày cũng không nói nhiều, nhưng đó chỉ có thể coi là yên tĩnh. Sự im lặng này --- Vân Thư Trần nhạy bén nhận ra nàng đang chất chứa tâm sự, chỉ là cảm giác muốn nói lại thôi.

"Muốn nói gì?"

Nàng không để ý đến thìa cháo Khanh Chu Tuyết đưa tới miệng, trực tiếp hỏi.

Cổ tay Khanh Chu Tuyết lơ lửng giữa không trung, dừng một chút, cuối cùng lại đặt thìa trở lại bát cháo, "Bệnh của sư tôn... ta là Băng linh căn, vừa hay phù hợp."

"Không nhất định phù hợp thì phải dùng, đúng không?" Vân Thư Trần thản nhiên nói.

"Nhưng sư tôn bị thương, trong thân thể còn có độc." Khanh Chu Tuyết cau mày, rót cho nàng một chén trà, "Liễu sư thúc nói không thể trì hoãn thêm nữa."

"Ừm."

Vân Thư Trần cầm chén trà, cảm nhận hơi nóng phả lên mặt. "Vậy hôm nay đồ nhi học được gì?"

"Song tu."

Nàng từng chữ từng chữ thốt ra, cùng với tiếng chén trà đặt lại xuống bàn phát ra một tiếng giòn tan rất nhỏ.

"Giấy đến tay mới biết nông cạn." Vân Thư Trần lập tức buông chén trà, đổi sang chống cằm, nửa cười nửa không, "Ngươi muốn thử không?"

Trước mặt truyền đến một trận động tĩnh, nàng đưa tay sờ soạng về phía trước, rất nhanh chạm đến một mảnh vải mềm mại như khói nhẹ. Vân Thư Trần nắm lấy vạt áo của Khanh Chu Tuyết, kéo người lại gần một chút, khẽ thở dài, "Ngươi có phải quên hiện tại ngươi đã vỡ Kim Đan rồi không? Sư tôn tuy bị trọng thương, nhưng cảnh giới vẫn còn. Cùng ta tu luyện, đan điền của ngươi có thể chịu được nhiều linh lực như vậy sao? Nếu ta không cẩn thận, ngươi sẽ bạo thể mà chết."

Đây quả thật là một trở ngại trước khi trị bệnh cho sư tôn. Nghĩ đến đây, Khanh Chu Tuyết lại không cho là vậy, "Không sao, sư tôn làm sao lại không cẩn thận được."

Sự tin tưởng rõ ràng của nàng khiến Vân Thư Trần nhất thời im bặt, không biết nói gì cho phải. Nàng ngồi tại chỗ, cầm chén trà lên nhấp từng ngụm nhỏ, tay áo dài buông xuống che khuất nửa khuôn mặt.

Im lặng hồi lâu.

Khanh Chu Tuyết cũng nhìn nàng một lúc lâu, rất quen thuộc với những biểu cảm nhỏ nhặt của sư tôn

Nàng dừng một chút, "Sư tôn không muốn như vậy sao?"

"Đương nhiên là không muốn."

Giằng co hồi lâu, Vân Thư Trần cuối cùng cũng nói ra lời trong lòng, ngay cả động tác đặt chén trà xuống cũng hơi mạnh, nước trà trong chén bắn ra vài giọt nhỏ.

"Nếu như người chỉ vì muốn trị khỏi bệnh cho ta."

Nàng đứng dậy, vịn vào ghế.

Khanh Chu Tuyết theo thói quen muốn đưa tay ra đỡ, nhưng bị nàng nhẹ nhàng đẩy ra, "Ta rõ ràng cách bài trí trong Hạc Y Phong, không thật sự cần người đỡ."

Khanh Chu Tuyết sững sờ tại chỗ, nhìn bóng dáng mảnh mai của nữ nhân từng bước đi vào trong nhà. Nàng đi quả thật rất vững vàng, dường như đang đo đạc khoảng cách trong lòng, đứng yên trước cửa phòng, đưa một tay ra sờ soạng một lúc, rồi vịn chắc khung cửa, nhấc chân bước vào.


Nàng nhìn chằm chằm bóng lưng của sư tôn, đáy lòng bỗng nhiên nhói đau.

Mãi đến nhiều năm sau, Khanh Chu Tuyết mới hiểu được nỗi đau lòng này là vì sao --- Vân Thư Trần nên là người như vậy, có thể yếu đuối trước mặt nàng, có thể cúi đầu yêu nàng, nhưng sự kiêu ngạo trong cốt tủy sẽ không bao giờ bị vấy bẩn vì bất kỳ ai.

Nhưng độc của sư tôn phải làm sao?

Lông mày Chu Tuyết càng lúc càng nhíu chặt, nàng chợt nhớ tới lúc trước Vân Thư Trần lúc trò chuyện về thoại bản đã nói với nàng --- "Bởi vì... đó là tình cảm ái mộ, ở nhân gian sẽ thành thân, ở tu tiên giới sẽ kết làm đạo lữ, không phải tình thân hữu ái gì cả. Nói như vậy, ngươi đã hiểu chưa?"

Thành thân. Đạo lữ.

Hai từ này chập chờn trong đầu nàng một lúc.

***

Trong ký ức của Khanh Chu Tuyết luôn có một màn màu đỏ, đó là lần nàng đến Thái Sơ trấn mua gạo cho nạn dân trong vùng. Lúc đó, bên ngoài loạn lạc, nhưng Thái Sơ trấn vẫn yên bình. Nàng đi trên đường, đột nhiên nghe thấy tiếng động lạ sau lưng, quay đầu lại nhìn ---

Một thiếu niên lang tràn đầy sức sống, mang vân ủng* màu đen, cưỡi ngựa đỏ, ngực cài hoa đỏ thắm.

(Vân ủng: Giày có hoa văn hình mây.)

Đằng sau có mấy người khiêng kiệu hoa, bên trong có một cô nương mặc y phục đỏ lén vén một góc rèm, sau đó buông rèm xuống, kiệu hoa trong tiếng trống kèn, giữa trời đất huyên náo dần dần khuất xa.

Trong đám đông đang xem náo nhiệt, Khanh Chu Tuyết vô tình nghe được vài chuyện phiếm, nào là tiểu thư nhà này xuất giá, nào là công tử nhà kia thành thân.

Đây là lần đầu tiên nàng được chứng kiến nghi lễ thành thân, và nàng nhớ rất rõ. Tuy không biết việc kết thành đạo lữ trong tu tiên giới có quy tắc riêng hay không, nhưng đại khái cũng hẳn là tương tự.

Khanh Chu Tuyết đi tới tiệm may, hỏi lão bản nương ở đây, loại y phục màu đỏ tương đối tinh xảo phức tạp kia, ở đây có bán không?

Lão bản nương bị nàng khoa tay múa chân làm cho ngơ ngác hồi lâu mới hiểu ra là nàng đang ám chỉ chiếc áo cưới. Lập tức vỗ tay, cười nói, "Thật đúng là trùng hợp, tú nương* của ta vừa gấp rút hoàn thành một cái, vốn là để cho người khác. Ai ngờ hai nhà hình như đã xảy ra đại sự gì đó, hôn sự này thế mà không thành."

(Tú nương: Thợ may, thợ thêu.)

Lão bản nương vốn nghĩ là món đồ này sẽ không bán được, không ngờ lại có một cô nương không ngại xui xẻo đến mua.

Lão bản nương là người thật thà, không nỡ lấy của Khanh Chu Tuyết quá nhiều ngân phiếu, còn tặng kèm cả bộ trang sức.

Thanh Sương kiếm bay ngàn dặm một ngày, Khanh Chu Tuyết nán lại dưới núi một lúc, khi về đến đỉnh núi thì trời đã tối đen như mực.

Khanh Chu Tuyết trước tiên trở về căn phòng cũ của mình, lôi chiếc áo cưới ra loay hoay hồi lâu, nhưng vì nó quá phức tạp, một người thật khó mặc vào. Nàng dứt khoát không thắt đai lưng, khoác hờ hững lên người.

Hình như cũng không tệ.

Những món trang sức đeo trên đầu cũng khá nặng, Khanh Chu Tuyết miễn cưỡng cài được vài món trước gương, có vài món không biết dùng thế nào nên đành từ bỏ.

Vân Thư Trần nằm tựa trên giường, đang nhắm mắt dưỡng thần, tiện thể vận chuyển linh lực khắp cơ thể để chữa thương.

Đột nhiên nàng nghe thấy tiếng cửa phòng bị đẩy ra, sau đó có thứ gì đó... leng keng đi vào.

"Khanh nhi?"

Chỉ nghe thấy cô nương kia bước chân lảo đảo, khá vướng víu đi tới, dường như mặc một chiếc váy dài chấm đất, trên người hình như đeo ngọc thạch gì đó, theo động tác va vào nhau, phát ra âm thanh như hạt châu lớn nhỏ rơi xuống mâm ngọc.

Vân Thư Trần có chút ngạc nhiên ngồi thẳng người, nhất thời nàng khó có thể xác định đó có phải là Khanh Chu Tuyết hay không --- dù sao thì đồ nhi của nàng ngày thường phải luyện kiếm, trong tủ quần áo không có loại trường bào vướng víu có thể kéo lê trên mặt đất.

Nàng cảm thấy bên giường có người ngồi, hơi lún xuống. Nàng không khỏi chạm vào, quả thật là đồ nhi, điểm này không sai.

Chỉ là nàng sờ thấy trên trâm cài tóc của Khanh Chu Tuyết có ngọc điêu khắc hơi cắt tay, dường như cài là đồ trang sức bằng vàng, tay lại trượt xuống, trên bề mặt vải như có chỉ vàng thêu hoa văn phức tạp gì đó, Vân Thư Trần cẩn thận sờ sờ, giống như hình chim Phượng Hoàng đang vỗ cánh, xuyên qua bụi hoa mẫu đơn.

Y phục mới Khanh nhi mua? Có lẽ nàng đã nghĩ sai, trừ khi xuất giá, ai lại thêu Phượng Hoàng trên y phục.

Cũng chính vào lúc này, Khanh nhi của nàng đã nói một câu bằng giọng trong trẻo, khiến Vân Thư Trần ngay lập tức sững sờ tại chỗ ---

"Sư tôn, người cưới ta được không?"