Bệnh Mỹ Nhân Không Làm Thế Thân

Chương 201




Thẩm Úc dùng ngón tay thăm dò vải dệt, sau đó y phát hiện đây là loại vải nửa trong suốt, lần trước sợi lụa đỏ kia rất dài, hơn nữa còn được làm nên từ nhiều lớp cho nên y không phát hiện điểm này.

Khó trách Thương Quân Lẫm lại nói y chỉ có thể mặc cho mình hắn xem.

Chỉ có một lớp vải nên lúc sờ lên lại càng mềm mại hơn, như là những đám mây chồng lên nhau, có thể đụng vào nhưng lúc nắm lấy thì lại chẳng có cảm giác gì cả.

Người của Cục Thượng Y để lại quần áo rồi rời đi, loại quần áo nửa trong suốt như thế này thì đương nhiên Thương Quân Lẫm sẽ không cho Thẩm Úc mặc nó ở trước mặt nhiều người như vậy.

"A Úc, buổi tối thử mặc cho trầm xem có được không?" Thương Quân Lẫm ôm lấy Thẩm Úc từ phía sau rồi ghé sát vào tai y và khẽ hỏi.

Giọng nói của người đàn ông rất trầm thấp nên đã mang đến một cảm giác quyến rũ rất khó tả, hơi thở ấm áp cứ thế mà phả lên vành tai của Thẩm Úc.

Vành tai dần dần ửng đỏ, như là một loại quả nào đó đã chín mọng, dụ dỗ người ta hái lấy.

Thương Quân Lẫm vươn lưỡi ra rồi nhẹ nhàng lướt qua vành tai.

Cơ thể của Thẩm Úc lập tức run rẩy, ngay cả giọng nói cũng mang chút âm rung: "Bệ hạ..."

Vành tai được ngậm ở trong khoang miệng vừa nóng vừa ướt, răng nanh cũng theo đó mà nhẹ nhàng nghiền qua quả mọng đã chín rục kia, dường như là đang từ từ gặm nhấm thịt quả đầy đặn.

Thẩm Úc nắm chặt quần áo trong tay, bộ đồ màu đen như mực với hoa văn phức tạp lập tức xuất hiện thêm vài nếp uốn trong thoáng chốc.

Vành tai được buông ra, việc mút hôn bắt đầu dời xuống gáy, đó cũng là nơi người đàn ông thích nhất và thường xuyên được xem là địa điểm trọng yếu.

Thẩm Úc không thể tránh nổi cho nên cũng chỉ có thể để mặc người đàn ông bắt nạt mình.

Cũng may người đàn ông không tính làm tới cùng mà chỉ ôm lấy y và gặm mút, để lại khá nhiều dấu vết mà thôi.

Thẩm Úc thử sờ lên gáy, cảm giác vừa rồi vẫn còn đọng lại ở trên đó nên dù chỉ nhẹ nhàng đụng vào một cái thôi thì cũng đã có thể tạo nên từng đợt rùng mình.

Thẩm Úc từ bỏ và rụt tay về, y cảm thấy gần đây chắc là y không thể đi gặp người khác được rồi.

"Sao bệ hạ cứ luôn thích để lại dấu vết ở trên người ta vậy?" Thẩm Úc oán giận, "Như vậy thì nếu muốn đi đâu thì sẽ lại phải nghĩ cách che đi tiếp."

Mùa đông thì còn ổn, dù sao thì lúc Thẩm Úc ra ngoài cũng sẽ phải mặc quần áo rất dày và khoác thêm áo choàng để chống lạnh, mà sau khi đã mặc vào rồi thì cũng sẽ không bị người khác nhìn thấy nữa.

Thương Quân Lẫm nhìn những dấu vết mà mình đã để lại, trên gương mặt của hắn xuất hiện vẻ say mê, nếu không phải vì Thẩm Úc không cho thì hắn còn muốn để lại dấu vết của mình ở trên người y trong mỗi thời khắc.

"A Úc cũng có thể để lại dấu vết trên người trẫm." Trong giọng điệu của Thương Quân Lẫm tràn đầy vẻ ham muốn, giọng nói của hắn cũng trầm thấp hơn bình thường rất nhiều.

Thẩm Úc thật sự không có đủ khả năng để chống trả lại giọng nói bày bởi vì hầu hết những lúc y nghe thấy loại âm thanh này thì y đều đang ở trên giường, lâu dần thì nó cũng dễ dàng trở thành thứ có thể gợi nên ham muốn bên trong y.

Trong thân thể truyền đến sự xao động, Thẩm Úc cầm lấy cái chén một bên và "ừng ực" uống hết một chén nước lạnh.

"Đó là chén của trẫm." Thương Quân Lẫm chậm rãi nói.

"Ta không ngại dùng chung một chén nước với bệ hạ, chẳng lẽ bệ hạ chê ta sao?" Sau khi trong lòng đã khôi phục lại sự bình tĩnh rồi thì Thẩm Úc cũng không còn để người khác ép vào tình thế bị động.

"Trẫm có chê hay không chẳng phải A Úc là người hiểu rõ hơn ai hết hay sao!" Thương Quân Lẫm nhìn Thẩm Úc với ánh mắt sâu xa.

Như là mang cả lửa và muốn đốt lên cái người mà hắn đang nhìn chằm chằm kia.

Thẩm Úc bị hắn nhìn đến nỗi đứng ngồi không yên, y đi qua che mắt của Thương Quân Lẫm lại rồi nói: "Ta biết bệ hạ không chê, chẳng phải bệ hạ muốn ta thử mặc quần áo cho người xem hay sao, chờ lúc nào ta có hứng thì sẽ mặc cho bệ hạ xem."

Đương nhiên Thương Quân Lẫm sẽ không chê y, Thẩm Úc hiểu rõ điều này hơn ai hết, dù sao thì có rất nhiều chuyện từ trước đến nay y vẫn chưa làm cho Thương Quân Lẫm nhưng Thương Quân Lẫm lại có thể làm cho y mà không hề có bất cứ gánh nặng tâm lý nào.

Đương nhiên nếu sau khi làm xong những chuyện đó mà Thương Quân Lẫm không đòi hôn y thì lại càng tốt hơn nữa.

Tuy rằng mỗi lần hắn đều sẽ nghe theo yêu cầu mãnh liệt của Thẩm Úc mà đi súc miệng, sau đó thì mới được hôn y.

Nghĩ đến chuyện này thì mặt của Thẩm Úc lại càng nóng hơn.

Màu đỏ chậm rãi nở rộ ở trên làn da trắng như tuyết, như đoá hoa đào vừa nở trong xuân, đẹp không sao tả xiết.

Đầu lưỡi của Thương Quân Lẫm nhẹ nhàng lướt qua hàm trên, hắn cảm thấy lẽ ra mình không nên dễ dàng buông tha như thế.

Mắt thấy không khí càng ngày càng kiều diễm hơn, Thẩm Úc cũng không muốn vượt qua cả buổi chiều và buổi tối ở trên giường cho nên cũng đã nghĩ cách để tách đề tài ra.

"Bệ hạ có chút thông tin nào về lực lượng mà tiên đế đã để lại hay không?"

Hành quyết Việt Vương và Tằng thái phó là bởi vì bọn họ biết mình đã chẳng thể hỏi thêm chút thông tin hữu ích nào từ cả hai, nếu đã vô dụng rồi thì cũng chẳng nhất thiết phải giữ lại nữa.

Nếu không phải vì e ngại lực lượng tiên đế đã để lại thì sao Thương Quân Lẫm có thể để mặc Việt Vương nhảy nhót lâu như vậy chứ.

"Đã tra được phần nào, ngoại trừ những lực lượng đã bị Cố Hoài trừ khử ra thì Tuân Triều cũng đã phát hiện hai mươi ngàn binh lính ở khu vực lân cận đất phòng cả Việt Vương, sau khi điều tra thì phát hiện hai mươi ngàn binh này không hề liên quan gì đến Tằng thái phó và Việt Vương."

"Nếu Tằng thái phó không nói sai thì ngoại trừ hai mươi ngàn người này ra thì vẫn còn hai trăm ba mươi ngàn người vẫn đang chưa rõ tung tích."

Hai trăm ba mươi ngàn, bất kể là xét theo mặt nào thì đó cũng chẳng phải là một con số nhỏ.

"Còn nữa, nếu trong tay tiên để cũng đã có đủ binh mã rồi thì vì sao sau đó lại trơ mắt nhìn Bắc Mạc xâm chiếm Đại Hoàn và cướp lãnh thổ Đại Hoàn đi chứ?"

Thân là một hoàng đế thì cho dù là ngu ngốc đi chăng nữa thì cũng không thể cam tâm tình nguyện trở thành một vị vua đã để mất hước, ai cũng muốn mình lưu danh sử sách nhưng chẳng ai muốn sau khi mình chết đi vẫn phải đeo trên lưng tiếng xấu muôn đời cả.

"Có lẽ trong tay tiên đế cũng không có nhiều lính như vậy, ông ta nói như thế là vì muốn khiến Tằng thái phó cảm thấy e ngại mà thôi, hoặc cũng có thể là Tằng thái phó đang cố ý nói dối để che khuất tầm mắt của chúng ta, khiến trẫm cảm thấy e ngại."

Thương Quân Lẫm đưa ra một số khả năng trong trường hợp đó.

Thẩm Úc suy nghĩ một chút, y cũng cảm thấy khá có lý, những gì Tằng thái phó nói có bao nhiêu phần là thật và bao nhiêu phần là giả thì cũng chỉ có ông ta biết được mà thôi.

"Những thứ khác thì sao, Tằng thái phó đã được giữ đống tiền tài mà tiên đế đã để lại mà, bệ hạ có tìm thấy không?"

"Đã tìm được rồi nhưng mà Tằng thái phó đã dùng hết hơn một nửa rồi, còn lại thì trẫm cũng đã sai người lấy về, coi như là trẫm cũng đã biết được vì sao lúc trẫm lên ngôi thì kho bạc lại trống rỗng như thế, hóa ra là vì đã bị người ta đưa đi hết rồi."

Thẩm Úc ngẩn ngơ: "Những thứ đó đều thuộc về quốc khố sao?"

"Có rất nhiều thứ được chế tạo riêng ra cho hoàng gia, sau khi thượng thư bộ Hộ kiểm kê lại thì cũng đã bảo với trẫm là có khá nhiều thứ trong số đó cũng nằm trong danh sách những thứ đã từng có ở trong kho bạc nhưng lại biến mất một cách khó hiểu."

"Bệ hạ..." Thẩm Úc biết quá trình Thương Quân Lẫm lên ngôi gập ghềnh hơn những gì nhìn thấy ở bên ngoài rất nhiều nhưng lại không ngờ tiên đế lại có thể làm đến mức này, ngay cả những thứ trong kho bạc cũng bị ông ta chuyển đi hết.

Việc tiên đế lúc về già đã phô trương lãng phí có phải là vì muốn yểm trợ thay cho quá trình này hay không?

Nhìn thấy sự lo lắng ở trong mắt của Thẩm Úc, Thương Quân Lẫm khẽ thở dài rồi ôm y vào trong lòng ngực: "Trẫm không sao đâu, trẫm vẫn cảm thấy việc ông ta làm ra những chuyện này cũng sẽ chẳng có gì nằm ngoài dự định cả, ông ta có sắp xếp nhiều hơn thì cuối cùng vẫn sẽ bị chúng ta phá giải mà thôi. A Úc sẽ giúp trẫm mà, đúng không?"

Thẩm Úc nằm ở trong lòng ngực của người đàn ông cũng khẽ gật đầu.

Ở nơi Thẩm Úc không thể nhìn thấy, Thương Quân Lẫm đã khẽ nở một nụ cười, A Úc của hắn luôn là một người dễ mềm lòng nhưng mà hắn sẽ chẳng thèm để ý tới việc tiên đế đã làm những gì, hắn chỉ để ý đến A Úc của hắn mà thôi, nếu A Úc có thể mềm lòng vì biết những chuyện tiên đế đã làm với hắn thì sẽ càng giảm bớt khả năng y rời khỏi hắn, như thế thì quá tốt rồi.

Bởi vì vẫn còn chưa tìm được một nửa còn lại cho nên tạm thời chuyện này vẫn chưa được công bố, đồ mà Tằng thái phó cũng không ít, mỗi một thứ Thương Quân Lẫm đều sai những viên quan có năng lực chuyên môn để phụ trách, rồi sau khi xác định được những điều đó là thật thì nên xử lý như thế nào thì cũng sẽ xử lý như thế đó.

Sau khi Cố Hoài hoàn thành nhiệm vụ thì đã trở lại kinh thành, tuy rằng chức quan của hắn cũng không tăng lên nhưng triều đình đã ra mặt để ban phủ tướng quân cho hắn, nó cũng tọa lạc ở con đường phồn hoa nhất trong kinh thành, mà chủ nhân trước đó của tòa phủ này cũng chính là nhà họ Lâm đã từng hiển hách một thời.

Nhà họ Lâm đã nắm giữ vị trí tướng quân trong nhiều đời, nếu không phải vì tiên đế tin vào những lời nịnh bợ và gièm pha của gian thần thì nhà họ Lâm cũng đã không rơi vào kết quả thê thảm như vậy.

Sau khi nhà họ Lâm thua trận thì binh lực của Đại Hoàn đã giảm xuống rất nhiều, không còn ai có đủ khả năng để chống lại ngoại xâm mà lúc đối mặt với bọn chúng thì triều đình cũng chẳng làm gì cả và cũng chẳng thể làm gì.

"Chúc mừng Cố tướng quân."

Sau khi hạ triều thì các đại thần cũng có lòng giữ quan hệ tốt với Cố Hoài, một người đang rất được chú ý, trải qua những chuyện này thì chỉ cần là người có mắt thì sẽ dễ dàng nhận ra tương lai của Cố Hoài cũng sẽ rất đáng mong chờ.

Làm quan ở trong triều thì nếu bỏ qua những chuyện khác thì thái độ của bệ hạ đã nắm một vai trò khá mấu chốt, việc Thương Quân Lẫm muốn bồi dưỡng Cố Hoài đã được hắn biểu hiện một cách rõ ràng rồi, hơn nữa Cố Hoài còn là quan võ cho nên cũng chẳng ảnh hưởng gì nhiều đến quyền lợi của quan văn, cũng vì vậy cho nên các đại thần cũng không ngại giữ vững quan hệ tốt với Cố Hoài.

Sau khi chào hỏi sơ qua thì Cố Hoài cũng tạm biệt các vị đại thần, sau khi rời khỏi hoàng cung thì hắn cũng nhảy lên ngựa và phóng đi, nhưng mà mục tiêu hắn đang tiến đến cũng chẳng phải tòa phủ hắn đã được ban mà là phủ của Cố thái y.

Hôm nay Cố thái y không có việc gì phải làm cả cho nên cũng đang phơi thảo dược ở trong sân, vừa thấy Cố Hoài đang mặc đồ quan và tiến vào thì y đã ngẩn người.

"Ca ca, đệ đã về rồi đây."

"Loảng xoảng" một tiếng, giỏ thuốc trong tay cũng rơi xuống mặt đất.

Cố Hoài tiến vào rồi cứ thế mà tự nhiên ngồi xổm xuống và nhặt đống dược liệu ở trên mặt đất lên: "Sao ca ca lại bất cẩn như vậy chứ?"

Cố thái y ngơ ngác nhìn thiếu niên đang ngồi xổm xuống ở trên mặt đất, à không, hiện tại gọi hắn là thiếu niên thì cũng đã không còn đúng nữa rồi, hơn nửa năm không gặp nhưng Cố Hoài đã rất khác so với lúc hắn còn chưa rời đi.

Gương mặt hay dáng vẻ cũng đều trở nên kiên nghị hơn, mặt mày rất có khí thế đè ép, trông cũng trưởng thành hơn rất nhiều, nét ngây ngô trên gương mặt hắn đã hoàn toàn biến mất, Cố Hoài của hiện tại đã mang lại cảm giác của một người đàn ông trưởng thành.

Chứ không còn là thiếu niên cứ dính lấy hắn và làm nũng giống như trước kia.

Cố thái y tập trung trở lại và cũng ngồi xổm xuống theo: "Ta tự làm được."

Động tác trên tay của Cố Hoài khẽ khựng lại: "Ca ca không cần đệ nữa hay sao?"

"Sao có thể?"

"Thế vì sao ca ca lại đối xử xa lạ với đệ như vậy chứ?"

"Có hơi không quen, đệ thay đổi quá nhiều, lúc đệ trở về kinh thành thì ta cũng đi nhìn thử, suýt nữa thì ta đã không nhận ra đệ nữa rồi, Hoài Hoài à, đệ đã trưởng thành rồi."

Cố Hoài đang cảm thấy rất vui: "Lúc ấy đệ cũng nhìn thấy ca ca nhưng mà lúc ấy không tiện nói chuyện với huynh lắm, ca ca à, sau này đệ đã có thể bảo vệ được huynh rồi."

"Ca ca à, đệ không muốn ở lại phủ tướng quân, ở đó chẳng có ai cả, quá cô quạnh, đệ có thể tiếp tục ở lại nơi này hay không?" Sau khi nhặt hết dược liệu thì Cố Hoài nhẹ nhàng hỏi.

"Nơi này cũng là nhà của đệ, đệ muốn ở lại thì đương nhiên là cũng được rồi."

Lúc thiếu niên vẫn còn ở lại, bên tai vẫn không ngừng xuất hiện tiếng người ríu rít thì cũng không thấy sao nhưng sau khi người đã rời đi thì Cố thái y mới chợt nhận ra ở một mình thì sẽ cô quạnh đến nhường nào, hiện tại lại nghe Cố Hoài bảo là muốn ở lại thì y cũng thấy rất vui.

Có viên quan muốn giữ quan hệ tốt với Cố Hoài tới phủ tướng quân để thăm hỏi thì phát hiện Cố Hoài không ở phủ tướng quân, sau khi biết hắn vẫn ở lại cái nơi mà hắn đã từng ở với huynh trưởng thì cũng không khỏi cảm thán quả thật là tình huynh đệ đầy sâu sắc.

Trong triều cơ bản là không có cái gọi là bí mật, chỉ sau mấy ngày thì Thương Quân Lẫm cũng đã nhận được tin tức này.

"Cái tên nhóc Cố Hoài kia cũng thật là, trẫm đã ban phủ tướng quân cho hắn mà hắn lại chẳng chịu ở, cứ đòi đến chỗ Cố thái y để ở với Cố thái y, nếu không phải trước đó hắn tự mở miệng xin lại toà nhà này thì trẫm cũng đã nghi ngờ có phải hắn không hài lòng với tòa nhà mà trẫm đã ban hay không rồi."

"Hắn tự xin phủ của nhà họ Lâm hay sao? Ta còn nghĩ là bệ hạ đã tùy tiện ban cho hắn cơ." Thẩm Úc rất ngạc nhiên.

"Tình hình của nhà họ Lâm khá đặc biệt cho nên trẫm cũng giữ nguyên toà phủ đó cho đến bây giờ, thật ra trẫm cũng định giữ nó lại mãi mãi chứ cũng không định ban nó cho ai." Đối với nhà họ Lâm thì Thương Quân Lẫm vẫn giữ lại một phần tình cảm rất khác biệt.

Thẩm Úc thử nhớ lại, tìm ra những tin tức về nhà họ Lâm, lúc nhà họ Lâm chưa suy tàn thì danh tiếng cũng rất hiển hách, lần đầu tiên Thương Quân Lẫm tòng quân hình như là cũng trở thành cấp dưới của nhà họ Lâm.

"Vì sao bệ hạ lại đổi ý và ban tặng toà nhà kia vậy?" Thẩm Úc nghĩ đến một khả năng nào đó, "Cố Hoài liên quan đến nhà họ Lâm hay sao?"