Bệnh Kiều Thật Phiền
"Kiều..."
Từ trong mơ có một giọng nam trầm ấm hét lên.
Trong một biển hoa hồng đỏ rực, một người đàn ông cao lớn không nhìn rõ mặt chậm rãi bước tới, đưa cành hồng trong tay ra.
"Anh đến muộn..."
Cảnh trong mơ dần trở nên mờ ảo, chỉ còn lại hương hoa hồng nồng đậm.
Cùng lúc đó, người thanh niên đang ngủ trong quan tài ma cà rồng mở mắt tỉnh dậy, tầm nhìn mờ mịt, xung quanh chỉ ngửi thấy mùi thơm của hoa hồng, nhất thời không phân biệt được là mơ hoặc thực tế.
Dưới thân có một lớp cánh hồng mỏng, người thanh niên cởi trần nằm trong quan tài, không biết trong đầu nghĩ gì.
Trong phòng không còn ai, rèm cửa mỏng bị gió thổi tung lên, hương hoa hồng từ cửa sổ bay vào, phút sau bức màn lại rơi xuống như cũ, che kín cửa sổ.
Mặc áo khoác, người thanh niên bước tới, mở rèm cửa ra, trong sân có thể nhìn thấy một vườn hồng rộng lớn.
Bãi cỏ của sân được dát một lớp vàng mỏng, dù ở trong phòng rất lạnh vẫn có thể cảm nhận được hơi ấm bên ngoài.
"Thích không?" Vưu đột nhiên xuất hiện ở phía sau người thanh niên, theo thói quen từ phía sau ôm lấy eo của anh, gối lên sườn cổ xoa nhẹ eo, nhìn về phía hoa viên trong sân. "Đều là của con."
Vưu duỗi tay, nhổ bông hồng gần cửa sổ "Hoa hồng rất hợp với con."
Kiều Dịch cầm lấy bông hồng, ngay lập tức, một giọng nói lóe lên trong tâm trí anh.
"Hoa hồng rất hợp với anh."
Trong trí nhớ, dường như ai đó đã nói điều tương tự.
Chỉ là anh không nhớ được dáng vẻ của người đó.
Vưu ôm chặt người trong tay, hỏi "Con có biết tại sao ta đặt tên cho con là Kiều Dịch không?"
Người thanh niên lắc đầu.
"Nó có nghĩa là ánh nắng." Vưu cởi găng tay của mình đeo vào tay của người thanh niên.
"Ma cà rồng không bao giờ có thể đến gần ánh mặt trời." Vưu kéo tay của anh ra khỏi bóng tối, đưa bàn tay đã được đeo găng tay của anh tiếp xúc với ánh nắng
Nhiệt lượng được truyền đến lòng bàn tay thông qua găng tay, cơ thể lạnh lẽo dần trở nên ấm áp.
"Nhưng ta có thể đến gần con." Vưu cúi đầu ghé vào tai anh, nói "Con là ánh nắng của ta."
Mang lại sự an toàn, cũng mang lại sự nguy hiểm.
"Cha." Kiều Dịch hơi xoay người, nắm lấy ống tay áo của Vưu muốn nói điều gì đó, áo khoác trên người trượt xuống dưới chân, thân thể không quần áo bày ra trước mặt người đàn ông.
Nhìn người thanh niên không quần áo ở trong lòng, Vưu khẽ cười "Tại sao còn chưa mặc quần áo."
Vưu nhặt áo khoác lên người anh, khi hắn cúi người, chóp mũi vô tình cọ vào tóc của người thanh niên.
Mùi thơm hoa hồng trên người thanh niên truyền đến, Vưu dừng động tác, đôi mắt thâm thúy nổi lên màu đỏ sẫm, sau đó rất nhanh liền trở lại bình thường.
Vưu giúp anh buộc dây cổ áo, nói nhỏ "Lần sau nhớ mặc quần áo vào nhé."
"Nếu không thì..." Vưu cố ý kéo dài từ cuối, môi dán lên tai của anh "Ta sẽ không nhịn được..."
"Cha?" Người thanh niên có chút bối rối, hơi ngẩng đầu nhìn người đàn ông.
Vưu chạm vào mặt anh, cúi xuống hôn thêm lần nữa.
"Sẽ không nhịn được mà làm như thế này..."
Giọng nói càng ngày càng nhỏ.
Bất tri bất giác, nụ hôn sâu càng ngày càng mãnh liệt, Kiều Dịch ngoan ngoãn ngẩng đầu, áo khoác trên người không biết từ lúc nào lại trượt xuống chân.
Sau khu nụ hôn vừa kết thúc, Kiều Dịch gối lên vai người đàn ông nhắm mắt.
"Thật ngoan." Vưu xoa đầu người thanh niên, bế người trong lòng, đặt lên giường.
Người thanh niên thuận theo nằm xuống, nhìn chăm chú vào người đàn ông.
Vưu dán vào tai anh "Nhắm mắt lại đi, ta sẽ thưởng cho con."
"Thưởng?"
Trong mắt người thanh niên có chút nghi hoặc. . Đam Mỹ H Văn
Vưu cười nhẹ, híp hai mắt lại, con ngươi đen nguyên bản đã hoàn toàn chuyển sang màu đỏ sẫm.
"Đó là một... Phần thưởng rất đặc biệt."