Lạc Sơ quay đầu nhìn Tiêu Tường, không để lộ ra bất kỳ cảm xúc nào: "Có chuyện gì?"
"Lạc Sơ tôn giả, đứa bé này là lam hoàng dị đồng, chính là tai tinh từ trên trời giáng xuống."
"Vậy thì sao?"
Tiêu Tường không ngờ Lạc Sơ lại nói như vậy, vẻ mặt tối sầm, nhưng vẫn cố hạ giọng nói: "Ngài nhận hắn làm đồ đệ chỉ e là không tốt cho lắm."
"Ta chỉ cần nó làm đồ đệ của ta thôi."
Lời lẽ đanh thép sắc bén.
"Lạc phong chủ! Người đàng hoàng không nói chuyện mờ ám, các ma tôn đời trước đều là lam hoàng dị đồng, chuyện này tất cả mọi người đều biết rõ, ta chỉ vì Vân Thượng tiên phủ loại bỏ tai họa thôi. Nhưng còn tôn giả ngài, không những tha cho nó còn nhận nó làm đồ đệ, rốt cuộc có ý đồ gì?"
"Đúng đó, Lạc Sơ, đứa nhỏ này không thể giữ lại, thả y xuống núi, không lấy mạng y đã là nhân từ lắm rồi, thật đáng tiếc một thân toàn linh căn lại trở nên vô dụng."
Chu Thiên Âm phụ hoạ nói, cô ta vẫn luôn ngứa mắt Lạc Sơ luôn cao cao tại thượng, không để ai vào mắt.
Lạc Sơ cảm giác được người trong lòng khẽ run lên, ôm cô càng thêm chặt.
Cô lạnh lùng nói với Tiêu Tường: "Đây là chuyện của Thanh Nhã Phong bọn ta, từ khi nào đến lượt người ngoài nhúng tay vào?"
"Lạc Sơ tôn giả định bao che cho nó sao, nếu một ngày nào đó nó mang đến tai hoạ cho Vân Thượng tiên phủ, thậm chí là hoạ sát thân, tôn giả định sẽ xử lý thế nào?"
Lạc Sơ cười lạnh: "Chỉ một đứa bé lam hoàng dị đồng có thể làm Tiêu phong chủ lo lắng bất an đến mức này, có phải phong chủ đã quá tin vào những lời đồn nhảm nhí rồi không?"
"Cô!"
"Được rồi, mọi người đừng nói thêm gì nữa, chuyện này cứ để sư muội tự quyết định đi." Người tốt bụng Vân Tâm Nhất dịu giọng nói.
"Chưởng môn thật thiên vị, lúc nào cũng dung túng cho Lạc tôn giả, sau này làm sao khiến mọi người nể phục?"
Mọi người đều nói những người quá tự kiêu sẽ làm người khác buồn, ghen ghét làm người ta thêm đau đầu.
Người này là minh chứng tốt nhất cho câu nói này.
Chu Thiên Âm luôn thấy những đồ liên quan đến mình luôn là tốt nhất, nhưng vì sao sư tỷ cô ta lại là Lạc Sơ chứ.
Từ nhỏ tới lớn, dù là vẻ bề ngoài, tư chất hay tu vi, Chu Thiên Âm đều không thể sánh bằng Lạc Sơ, tới mức sau này Lạc Sơ thích thứ gì, Chu Thiên Âm liền cướp cái đó. Cướp đan dược, cướp ngọc bội, cướp pháp khí…cướp đồ đệ, cướp đàn ông.
Lúc Lạc Sơ đọc sách, không cảm thấy ghét cô ta, nhưng giờ cô xuyên sách lại trở thành đối thủ một mất một còn với cô ta, haiz, sau này còn phải đau đầu nhiều.
"Các vị phong chủ cứ bình tĩnh đừng nóng nảy, giờ ta có một cách vẹn cả đôi đường luôn."
Nam Nguyệt phong chủ vẫn ngồi đó cảm giác cực thấp bé từ từ đứng dậy, xoay vòng phật châu trong tay, chậm rãi nói.
"Mờ Tô phong chủ nói." Vân Tâm Nhất nhìn Tô Bất Ngôn như nhìn cứu tinh.
"Việc đã đến nước này chi bằng tiến hành nghi thức lấy máu tiêu tai."
"Sao có thể làm như vậy, nó chỉ là đứa trẻ không có chút tu vi." Vân Tâm Nhất nhíu mày, không đồng ý với đề nghị này.
[Nhiệm vụ chính tuyến 2: tự mình tiến hành nghi thức lấy máu tiêu tai cho Liễu Thành Chi.]
Lạc Sơ: ??? Rõ ràng trong sách không hề nhắc tới tình huống này mà?!
Trong sách Lạc Sơ tôn giả vì để nhận Liễu Thành Chi làm đồ đệ, không ngại vì Chu Thiên Âm và Tiêu Tường phản đối mà ra tay đánh nhau với hai người họ, đánh Chu Thiên Âm và Tiêu Tường đến mức trọng thương, từ đó Thanh Nhã Phong, Huyền Dục Phong và Trường Xuân Phong triệt để cạch mặt.
Dù ta không có tu vi thâm hậu như nguyên chủ để dùng vũ lực đánh nhau, nhưng ta có thể đấu võ mồm được không?
Ép nhân viên phải tăng ca, hệ thống mi thật quá đáng!
"Chùi ui, ngày này càng ngày càng có có hy vọng." Mèo cam đi đến bên chân Lạc Sơ, cười xấu xa trên nỗi đau của người khác.
"Câm mồm."
"Vạn vật đều đều có linh tính, đứa trẻ này cũng vậy, chi bằng thông qua cách này tiêu trừ ma oán và hiểm họa trong cơ thể. Dùng điều này để mọi người yên lòng, cũng cho Chu phong chủ, Tiêu phong chủ một lời giải thích thỏa đáng. Nếu đứa bé này có thể sống sót, thì đó là ý trời, Lạc Sơ tôn giả liền nhận y làm đồ đệ, có được không?"
Ông thật là một con heo nái mặc quần áo mà—— sao có thể nói ra lời này được vậy chứ.
Lạc Sơ nhìn đứa bé đáng thương trong lòng mình, cuối cùng vẫn có hơi không nỡ. Những kẻ này luôn lấy danh nghĩa để thừa cơ ức hϊếp người vô tội, đôi lúc còn đáng ghét hơn những tên tiểu nhân bỉ ổi.
"Con…con đồng ý, con muốn được tiên nhân giữ lại bên cạnh."
Khi cậu bé nói chuyện với cô liền trở nên ngượng ngùng, nhưng đôi mắt to tròn vẫn dán chặt trên người cô, chỉ một khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng Lạc Sơ lại cảm thấy y có thể nhìn xuyên thấu qua thân thể cô, thấy được linh hồn cô.
Lạc Sơ do dự, bên trong điện lặng ngắt không một tiếng động, một lúc lâu mới truyền đến tiếng của cô.
"Lấy máu tiêu tai cũng được, nhưng phải để bản tôn tự mình làm." Lạc Sơ nói, dùng ánh mắt như băng lạnh nhìn về phía Tiêu Tường, "...có điều từ nay về sau, nếu trong tiên môn còn có kẻ dám lấy chuyện lam hoàng dị đồng ra làm nhục đồ nhi nhà ta, đó chính là công khai đánh vào mặt ta, thách thức uy nghiêm của ta! Bản tôn tuyệt đối sẽ không bỏ qua."
Mèo cam nghe xong, trốn ở một góc nhẹ nhàng vỗ tay: "Diễn tốt lắm, đáng khen."
Lấy máu tiêu tai nói thẳng ra để từng giọt máu chảy vào trong một một cái phễu, rạch cổ tay để máu chảy từng giọt ra, vết thương mới vừa đông lại, lại tiếp tục cắt vảy lặp đi lặp lại đến hết ba canh giờ.
Vì số ba là số dương, tượng trưng cho may mắn.
"Ngươi nói coi y có chết không?"
"Nghi thức lấy máu này thường chỉ tiến hành với những vị tiên giả có tu vi cao, đệ tử mới mà Lạc Sơ tôn giả vừa thu nhận cũng chỉ là một người trần mắt thịt, hơn nữa vẫn chỉ là đứa trẻ vừa tròn mười bốn tuổi, chắc sẽ không sống qua hôm nay đâu."
"Ta cũng thấy vậy, y cũng rất đáng thương."
"Có gì mà phải thương xót, y là tai tinh trời giáng, chúng ta không trực tiếp gϊếŧ chết y đã là rộng lượng lắm rồi. Ai biết sau này y có mang tới tai hoạ cho Vân Thượng tiên phủ không?"
Các đệ tử ở bên dưới đều xì xào bàn tán, bọn chúng cho rằng Liễu Thành Chi bị như vậy là đáng đời, sợ là không sống nổi qua hôm nay.