Bệnh Không Nặng, Thật Đấy

Chương 10




【 Bối cảnh phó bản:

Vương quốc Emon nổi tiếng là quốc gia tôn sùng Thánh Giáo Estikvia, thờ phụng nữ thần trinh khiết – Althemy. Giáo chủ và Thánh Nữ thông qua tế lễ nghiệm chứng đều sẽ đạt được khả năng sử dụng ma thuật Thánh Quang ở quy mô rộng lớn.

Tuy nhiên, một tuần trước đó, Thánh Nữ đương nhiệm bỗng dưng không thể sử dụng Thánh Quang Thuật. Điều này nói rõ nàng đã mất đi sự chấp thuận của nữ thần, Thánh Điện vì vậy mà diễn ra một quá trình rối loạn trước khi đưa ra quyết định tái tuyển Thánh Nữ. 】

【 Tiểu sử NPC:

Astha là một nữ tư tế cao cấp của Thánh Điện, đặc biệt ngưỡng mộ Thánh Nữ. Dù bản thân tin rằng chuyện Thánh Nữ chắc chắn có uẩn khúc, nhưng nàng chưa có quyền hạn tham gia vào việc điều tra. Là một tư tế cấp cao, nàng cùng năm người khác là ứng cử viên cho vị trí Thánh Nữ. 】

Mộc Tử Yên xem xong thông tin về bối cảnh và tiểu sử, lặng đi vài giây để xác định những gì bản thân nên thể hiện ra ngoài. Nàng lần này như cũ xuất hiện trong một căn phòng chỉ có riêng bản thân, Mộc Tử Yên xuống giường, đi đến bên chiếc bàn duy nhất trong phòng.

Thân thể này cao không kém bản thân nàng bao nhiêu, nhưng cảm giác độ mềm dẻo của cơ bắp và nhạy bén của giác quan hơi khác. Mộc Tử Yên cầm lấy chiếc gương nhỏ trên bàn, nhìn thấy một mỹ nhân tóc hạt dẻ bên trong.

Khuôn mặt có nét phương tây nhưng giống với một người con lai hơn, nàng không biết tả thế nào, đối với người không có văn hóa cao như nàng thì một chữ "đẹp" là đủ. Trả gương về vị trí cũ, nàng bắt đầu lục lọi các ngăn kéo.

Ngăn kéo bên trái đặt bút chì, giấy vẽ các thứ, Mộc Tử Yên tìm thấy được một vật hữu dụng bên trong, liền nhét nó vào đai lưng bên dưới áo choàng. Ngăn kéo bên phải có một quyển nhật ký, một chiếc vòng cổ với mặt dây là một chiếc nhẫn.

Mộc Tử Yên cầm lấy chiếc vòng, không đeo nó vào cổ mà là sờ lấy chiếc boot cổ cao dưới chân. Bên trong kẹp nhiều thứ thật đó, ra là do nó mà nàng cảm thấy chân hơi nặng.

Trong giày không có chỗ cho vòng cổ, Mộc Tử Yên chỉ có thể miễn cưỡng buộc nó vào đai lưng. Làm xong nàng mới bắt đầu đọc nhật ký, một quyển dày nhưng thực chất chỉ có không đến 10 trang có nội dung.

Qua nhật ký, ngoài việc biết được Astha vào Thánh Điện từ năm 12 tuổi, đến nay đã 6 năm, Mộc Tử Yên quan tâm đến cách miêu tả, hay nói đúng hơn là thái độ của Astha với các ứng cử viên khác. Xác định bản thân không quên những điều cần để ý trong nhật ký, nàng trả nó về vị trí cũ.

【 Phó bản: Bên Dưới Ánh Sáng

Phân loại: Cá nhân

Phẩm cấp: Tuyến

Player: 6

Điều kiện thông quan: Diễn xong kịch bản của chính mình 】

Mộc Tử Yên nghe được hệ thống thông báo, hiểu là Player đã vào phó bản, nhưng mà nàng có một chút vấn đề không hiểu. Bác sĩ Lý ở phó bản trước bảo là phó bản kiến tạo sẽ có tiếp dẫn, nhưng phó bản này không có ai đến tìm nàng cả.

Như vậy... Phó bản này là phó bản địa vực? Hay là bác sĩ Lý ngay từ đầu đã lừa dối nàng? Nàng muốn hỏi Akrin, nhưng vào phó bản thì không thể nhắn tin, đối phương bây giờ cũng không biết ở phương trời nào, vào vai gì rồi.

「 Giáo chủ bảo để chuẩn bị cho việc tuyển chọn, ngày mai chúng ta phải học phần sau của Truyền Quang Ca. Vào lúc 8 giờ, tại đại điện... 」

Mộc Tử Yên nhớ đến trang cuối cùng của nhật ký, sau thời gian và địa điểm là một bản đồ chỉ dẫn đơn giản nàng có thể hiểu, nó có tính là tiếp dẫn không? Cơ mà... hiện tại là mấy giờ rồi? Mộc Tử Yên nhìn quanh phòng, không có đồng hồ.

Mà giờ nào cũng được, là một tư tế gương mẫu, phải nhanh chân lên kẻo trễ. Mộc Tử Yên mở cửa phòng đi ra ngoài hành lang, nơi này rất yên tĩnh và sáng sủa, ánh sáng vàng chiếu xuyên qua khung cửa sổ, mạ một tầng hoàng kim lên sàn nhà.

"Đi thôi, chúng ta chỉ đường cho ngươi." (💧)

"Chỉ có ích về chuyện này." (🐍)

"Ngậm miệng." (💧)

Theo hành lang đi về hướng đông, Mộc Tử Yên gặp vài tư tế khác, bọn họ đều hướng về nàng cúi đầu chào hỏi. Mộc Tử Yên khẽ mỉm cười gật đầu, bước chân không có một chút tạm dừng nào.

Đến đại điện, người canh cửa là hai thanh niên trẻ mặc giáp, tư thái nghiêm trang. Bọn họ tất nhiên quen biết, hay nói đúng hơn là quen mặt của Astha, vì vậy không đợi Mộc Tử Yên ra tiếng liền mở cửa cho nàng.

"Cảm tạ." Mộc Tử Yên nói xong mới bước chân vào đại điện.

Bên trong đại điện rất rộng, ở giữa nhất là tượng nữ thần khổng lồ. Đối phương mặc váy liền chéo vai kéo dài khuất cả bàn chân, trên lưng có ba đôi cánh. Tay nghề của thợ điêu khắc rất tinh tế, từng chi tiết đều rất đẹp, rất hoàn mỹ, đến mức nếu không phải làm bằng đá, Mộc Tử Yên còn tưởng là thật cơ.

"Astha, vẫn say mê nữ thần như trước nhỉ?"

Mộc Tử Yên xoay người, ánh mắt nhanh chóng bắt giữ nốt ruồi nhỏ trên mũi của người nói chuyện, từ đó đoán được thân phận của đối phương. Cũng mặc một bộ y phục giống nàng, tuổi tác chỉ lớn hơn một hai tuổi, giữ trên môi một nụ cười hiền lành như chị cả trong nhà, đây là tư tế trưởng, Velita.

"Nguyện ánh sáng của nữ thần chiếu khắp thế gian, tư tế trưởng, buổi sáng tốt lành." Mộc Tử Yên trên mặt cười, cơ thể lại làm lễ chào đặc biệt tiêu chuẩn.

Nhật ký tuy chỉ có 10 trang, nhưng những gì cần thiết đều được liệt kê bên trong, Mộc Tử Yên ghi nhớ rất chú tâm. Velita hiển nhiên không thể bắt lỗi gì từ hành động của nàng, chỉ có thể cười làm lễ đáp lại.

"Không hổ danh tư tế chăm chỉ nhất Thánh Điện, Astha luôn là người đầu tiên đến nơi đấy." Velita tiếp tục bắt chuyện.

"Là mọi người coi trọng, Astha chỉ làm những gì nên làm." Mộc Tử Yên cùng người này nói chuyện, nhưng trong lòng vẫn rất cảnh giác, bởi vì tư tế trưởng cũng nằm trong danh sách ứng cử viên mà.

"Khiêm tốn thật nhỉ... Người được giáo chủ khen ngợi có khác."

"Nàng là NPC? Vẫn là Player? Hay là dị?" (🎵)

"Không chừng là Akrin tỷ tỷ." (☀️)

"Không nhé! Tuyệt đối không!" (🔴)

"Cái đó không quan trọng—" (🎵)

"Quan trọng! Darling dù có nói châm chọc cũng không đáng ghét như này đâu~" (🔴)

"Đừng có gọi tùy tiện như thế, cái đồ lẳng lơ mất não!" (🪶)

Mộc Tử Yên vẫn giữ nguyên điệu bộ, có vẻ như không hề bị sự ồn ào trong tư tưởng quấy rối. Nàng cùng Velita cứ đối diện với nhau như thế, không nói một lời cho đến khi có người từ bên ngoài đi vào đại điện.

"Ta không đến trễ chứ?"

Người vừa tiến vào tất nhiên cũng mặc trang phục nữ tu, mái tóc nâu thắt bím kéo ra phía trước ngực, chính là chi nhánh trong cái kiểu tóc mà ai có người đó tất nhiên là vai phụ chết sớm ấy. Mộc Tử Yên không đáp lời, ngược lại trông Velita có vẻ rất vui mừng khi thấy người mới, giao cho nàng ta đi.

"Eris, đến đúng lúc lắm, không trễ." Velita như Mộc Tử Yên nghĩ, hào hứng tiến lên nắm lấy tay Eris.

"Vậy thì tốt rồi." Eris thở phào nhẹ nhõm.

"Astha, vẫn như cũ nhỉ?" Eris lúc này mới quay sang Mộc Tử Yên, nhưng thay vì chào buổi sáng thì lại hỏi một câu hơi khó hiểu.

"Ý của ngươi là sao, Eris?" Mộc Tử Yên nhíu mày, thần thái nghi hoặc, trong lòng lại hiểu ý của Astha là gì khi viết rằng “cảm giác Eris không thích ta lắm”.

"Ồ, đừng hiểu lầm. Ý ta là ngươi đến sớm thật đấy, gương mẫu như trước." Eris khẽ cười, giải thích.

"Chính xác. Eris chỉ là không giỏi bày tỏ, Astha cũng hiểu mà." Velita cười nhìn Mộc Tử Yên, ánh mắt tràn đầy thâm ý, như đang dò xét thứ gì.

"Tuy ta có thể bao dung, nhưng xin hãy thành thực và thẳng thắn nhất khi đứng trước nữ thần." Mộc Tử Yên thả lỏng, quay hướng về tượng đá, chấp hai tay như cầu nguyện.

Ánh sáng rơi vào những lọn tóc nâu nằm im trên bả vai nàng, lấp lánh, mê ảo đến lạ. Nàng tựa như một tín đồ được thần lựa chọn, ít nhất bề ngoài là thế, bên trong thì... loạn.

"Gì mà ẩn ý tới lui, có miệng còn không phải để nói sao?!" (🪶)

"Đúng vậy! Phải thông cảm cho kẻ ngốc nữa chứ~" (🔴)

"Này! Ngươi đang ám chỉ ta à?!!" (🪶)

"Im! Im! Xác định xem bên kia là vai gì đã!!" (🎵)

"Không xác định được..." (☀️)

"Không quan trọng, chú tâm vào vai diễn của bản thân là được. Giao cho ngươi, Nhược Lan." (💧)

"Yên tâm." (🌺)

Sau khi trả lời trong lòng, Mộc Tử Yên, lúc này là Mộc Nhược Lan khống chế quay đầu nhìn lại cửa. Lại tiếp tục có người đến, lần này có hai người, trang phục không có gì đáng nói, chỉ có thể miêu tả ngoại hình một cách đơn sơ.

Người đi phía trước cũng có một đầu tóc vàng như Velita, cắt ngắn ngang vai, mắt là màu xanh nổi bật. Người phía sau có mái tóc đen dài, khi nhìn sang Mộc Nhược Lan thì ánh mắt bỗng sáng lên, vượt qua người đi trước chạy đến trước mặt nàng.

"Buổi sáng tốt lành, Astha."

"Ngươi cũng vậy, Laris." Mộc Nhược Lan tuy không biết người này, nhưng các bản thân khác tất nhiên có người nhận ra thái độ tích cực này, cho nàng biết tên.

"Đừng quên lễ nghi, Laris." Người có mái tóc vàng nhỏ giọng nhắc nhở Laris.

"A!" Laris lúc này như trong mộng mới tỉnh, vội vàng nghiêm trang hướng về phía Velita chào hỏi.

"Nguyện ánh sáng của nữ thần chiếu khắp thế gian. Buổi sáng tốt lành, mọi người."

Không chỉ hai người Laris, Velita và Eris cũng phải làm lễ. Dù Mộc Tử Yên cảm thấy làm trễ như thế chẳng có ích gì nhưng Mộc Nhược Lan điều khiển cơ thể không để ý điều đó, cho nên trong lòng chẳng ai lên tiếng khơi chuyện làm gì.

"Ra vẻ!" (🐍)

"Xin đừng nói Nhược Lan tỷ tỷ như vậy mà." (🌱)

"Ta không có nói Lan Lan!!" (🐍)

"X-Xin lỗi! Trách ta... là ta hiểu lầm ý của ngươi." (🌱)

"Trà xanh! Cút! Cút!" (🐍)

Mộc Nhược Lan tỏ vẻ, nàng không để ý, nói thật đấy, chỉ là tay hơi ngứa. Rất may trong đầu ồn ào xuất hiện đột ngột nhưng biến mất cũng nhanh, nàng quay lại chú ý bốn người kia.

"Chăm sóc cho Laris, Marie hẳn đã rất vất vả." Velita quan tâm nhìn thiếu nữ tóc vàng.

"Cùng là tư tế với nhau, chăm sóc nhau là chuyện nên làm, sao có thể nói vất vả chứ?" Marie mỉm cười, nhìn sang Laris, ánh mắt trìu mến.

"Chậc, chậc."

Mộc Nhược Lan nhìn sang bên cạnh, Eris không biết khi nào đã đi đến bên cạnh nàng, còn liên tục tặc lưỡi. Mộc Nhược Lan hơi nhíu mày, ánh mắt nghi hoặc nhìn Eris, tỏ vẻ như không hiểu hành động của nàng.

"Một phòng năm người, đúng là kiểu nào cũng có." Eris lẩm bẩm, sau đó lại tự giác tránh xa Mộc Nhược Lan.

"Đã đến giờ. Những ai đến trễ sẽ mất đi tư cách ứng cử viên."

Giọng đàn ông già nua vang lên trong phòng, mọi ánh mắt lập tức chuyển sang phía âm thanh. Không biết từ bao giờ, từ chỗ nào, một ông lão mặc áo bào trắng đã xuất hiện trong phòng.

Hắn có khuôn mặt của người già, bình thường, vô cùng bình thường, đến mức chỉ cần quay mặt đi không nhìn lập tức sẽ không nhớ nổi. Mộc Nhược Lan biết, đây chính là giáo chủ, hắn càng biểu hiện bình thường, nàng lại càng cảm thấy bất thường.

Nên nhớ rõ, cho dù là Quỷ dị, khi không hiện chân thân thì vẫn mang đặc điểm của con người. Con người thì không thể nào đi lại mà không phát ra âm thanh, không nói tiếng bước chân, tiếng quần áo ma sát mới là thứ không thể che giấu được.

"Shita đến trễ." Laris nhìn cánh cửa đóng kín, thì thầm.

Ứng cử viên có sáu người, không tính Mộc Nhược Lan thì Player có thể có tối đa năm người. Tuy nhiên, không thể nào cả nhóm Player được phân chia vào vai giống nhau, nàng suy đoán là chia đều giữa Player và NPC.

Người đến trễ này nàng đoán là Player, không loại bỏ trường hợp NPC đi theo cốt truyện, nhưng nàng cảm giác suy đoán của mình khả thi hơn. Theo đó, nếu nàng đoán đúng, vậy trong bốn người khác còn có hai Player.

"Nếu đã đến đông đủ, vậy bắt đầu thôi. Đi theo ta." Giáo chủ nói xong liền xoay người, đi ở đầu.

"Không phải ở đây?" Laris ngạc nhiên hỏi, nhưng tất nhiên không phải hỏi giáo chủ.

"Giáo chủ có mục đích của ngài, đi thôi, đừng rơi ở sau." Mộc Nhược Lan quay đầu đáp, tiếp đó vội vàng đuổi theo giáo chủ.

Bốn người còn lại cũng đuổi kịp, Mộc Nhược Lan lúc này mới hơi chậm bước chân, đi phía sau Velita một chút. Eris phát hiện hành động của nàng, rõ ràng có hừ một tiếng, nhưng không ai để tâm đến, mọi người đều có suy nghĩ riêng.

Giáo chủ dẫn bọn họ đi vào một hành lang xa lạ, khi tiến vào bên trong, mọi âm thanh dường như đều bị hút mất, không chỉ tiếng giày, tiếng hít thở cũng nghe không thấy. Xuyên qua hành lang, nhóm người đi đến một khu vườn, hoa nở rất đẹp, nhưng mọi người chỉ chú ý nữ nhân ở trong vườn, tay chân bị xiềng xích trói chặt.

***

Viết âm thanh trong đầu, tác giả vậy mà cũng bị loạn phân biệt không được ai với ai, cho nên dùng ký hiệu để đánh dấu. Sẽ sửa ở các chương trước cho đồng bộ.

P/s: Chạy đồ án nên đã ra chương chậm nay còn sẽ càng chậm hơn