Bệnh Công Chúa

Chương 6




"Lương Thời Dư."

"Gì?"

Tần Tri Niệm nắm dây an toàn nói, "Tôi không muốn ăn bò bít tết, tôi muốn ăn mì cơ."

"Hả?" Lương Thời Dư quay sang nhìn cậu, kỳ quái hỏi, "Sao thế? Hai món này một trời một vực luôn đấy."

"Chỉ muốn ăn mì thôi." Tần Tri Niệm khăng khăng nói.

Lương Thời Dư dừng lại ở chỗ đèn đỏ, "Tần Tri Niệm, không cần tiết kiệm tiền cho tôi đâu, mời cậu ăn một bữa tôi vẫn trả nổi mà."

"Không cần đâu." Tần Tri Niệm dựa lưng vào ghế rồi quay mặt nhìn ra cửa sổ, "Lương Thời Dư, mời tôi ăn mì đi."

Hôm nay là sinh nhật cậu, nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy nên ăn mì, cậu tự biết thân biết phận nên chẳng bao giờ mơ tưởng xa vời, bò bít tết với gan ngỗng gì chứ, quên đi thôi, hơn nữa sinh nhật năm nay có người bên cạnh là tốt lắm rồi.

"Tần Tri Niệm?" Lương Thời Dư gọi cậu, ngập ngừng hỏi, "Hôm nay là sinh nhật cậu à?"

Tần Tri Niệm không ngờ Lương Thời Dư đoán ra nên mặt hơi đỏ lên, ngồi im không trả lời, sau đó lại sợ Lương Thời Dư dẫn mình đi ăn bò bít tết thật nên đành phải nói, "Ừ."

Lương Thời Dư cảm thấy hôm nay Tần Tri Niệm hơi lạ, vẻ mặt đầy tủi thân, không yếu đuối cũng không đanh đá mà hết sức tội nghiệp.

"Cậu vẫn nhớ chỗ tôi ở chứ?" Tần Tri Niệm nói, "Đầu khu phố có tiệm mì, tôi muốn ăn ở đó."

"Ừ."

Sinh nhật Tần Tri Niệm là lớn nhất, chiều ý cậu vậy.

Lái xe hơn nửa tiếng, đường chật đến nỗi chỗ đậu xe cũng không có, đang giờ tan tầm nên đông nghịt, Lương Thời Dư quay tới quay lui mới tìm được chỗ đậu, Tần Tri Niệm dẫn anh tới tiệm mì.

Tần Tri Niệm chưa kịp mở miệng thì Lương Thời Dư đã gọi chủ quán, "Chủ quán, cho tô mì trường thọ đặc biệt đi, đừng làm đứt nhé."

Chủ quán nhìn anh như đang nhìn bệnh nhân tâm thần, gắt gỏng nói, "Không có không có, mì nào cũng như nhau hết."

"Lương Thời Dư, cậu làm gì vậy?" Tần Tri Niệm kéo anh, "Đừng rộn."

Giờ này rất đông khách, người đến quán mì tồi tàn này đều là tài xế hoặc thợ hồ đến ăn cho đỡ mất công, chủ quán còn lâu mới bỏ thời gian ra làm một tô mì trường thọ.

Tay Lương Thời Dư rất nóng, khi áp vào mu bàn tay Tần Tri Niệm, cậu vội vã rụt tay lại như bị bỏng rồi cúi đầu xuống, không hiểu sao tai mình cũng nóng ran, sao lại nóng thế chứ?

"Xin lỗi chủ quán, hôm nay bạn tôi chỉ muốn ăn mì trường thọ nên anh làm giùm nhé, mì sợi dài thật dài ấy, bao nhiêu tiền cũng được."

Lương Thời Dư lục túi một hồi không thấy ví tiền nên lấy điện thoại ra quét mã QR trong tiệm, chuyển cho người ta 500 tệ. (~1,7 triệu)

Chuông báo chuyển khoản rất lớn, chuông báo năm trăm tệ càng lớn hơn.

"Làm phiền chủ quán, nếu không đủ tôi sẽ chuyển thêm."

"Này! Lương Thời Dư!" Tần Tri Niệm sốt ruột nắm lấy tay anh, "Cậu làm gì vậy! Sao trả nhiều thế hả!"

Cậu muốn bảo chủ quán trả tiền lại nhưng bị Lương Thời Dư ngăn cản, chủ quán hăng hái đi làm mì cho cậu.

Tần Tri Niệm bị anh chọc tức phát khóc, hai mắt đỏ hoe, không thèm để ý Lương Thời Dư.

"Sao vậy, mì trường thọ phải dài mới được chứ, loại bình thường không đủ trường thọ đâu."

Tần Tri Niệm làm ngơ anh, ngồi một mình cầm khăn lau bàn, đầu ngón tay bị cậu chà trắng bệch.

"Đừng giận nữa." Lương Thời Dư ngồi cạnh dỗ dành, "Dù có ăn mì thì công chúa cũng phải ăn loại đắt nhất chứ đúng không? Nếu không đâu xứng với thân phận của cậu."

Tần Tri Niệm sụt sịt nói, "Tôi không phải công chúa."

"Phải mà."

"Không phải."

"Tần Tri Niệm." Lương Thời Dư hạ giọng, "Sao cậu làm đủ chỗ vậy? Chắc cậu cũng ra trường rồi, tìm một công việc ổn định đâu có gì khó, cậu nợ bao nhiêu thế?"

Nợ bao nhiêu? Tần Tri Niệm chẳng có khái niệm gì, tóm lại là rất nhiều, mỗi ngày mở mắt nhắm mắt đều lo kiếm tiền, kiếm được bao nhiêu trả nợ bấy nhiêu, chỉ chừa lại chút đỉnh cho mình, cậu đã quen rồi.

"Phải làm vậy mới kiếm tiền nhanh."

"Bao nhiêu? Để tôi trả cho."

Tần Tri Niệm kỳ quái nhìn anh, "Sao cậu phải trả giùm tôi?"

Sau đó lại bắt đầu giận dỗi, cảm thấy Lương Thời Dư xem thường mình, nghi ngờ năng lực của mình, "Tôi tự trả được, không cần cậu giúp."

"Khách sáo với tôi làm gì?"

"Chúng ta đâu có quen biết, sao không cần khách sáo chứ?"

"......"

Lương Thời Dư nổi cáu, "Tôi vừa bỏ ra 500 tệ mua mì cho cậu mà cậu đối xử với tôi thế à."

"Tôi đã bảo không cần rồi mà." Tần Tri Niệm không hề cảm kích.

"Không cần thật à?"

Tần Tri Niệm cúi đầu, Lương Thời Dư có thể nhìn thấy đỉnh đầu mềm mại và sống mũi cao vút của cậu.

"Không cần."

"Được." Lương Thời Dư đứng dậy, "Tùy cậu, tôi đi đây."

Lương Thời Dư vừa đi thì chủ quán bưng tô mì năm trăm tệ ra, trên mặt rắc hành lá nhưng không có ngò, hai mắt Tần Tri Niệm cay xè, cậu siết chặt tay làm khớp xương nhô lên, sau đó cầm đũa bắt đầu ăn từ từ.

Trước khi đến đây còn nghĩ sinh nhật năm nay có người bên cạnh, kết quả vẫn chỉ một mình, lần đầu tiên Tần Tri Niệm cảm thấy mình thật đáng ghét, phụ lòng tốt của người ta, làm người ta tức giận bỏ đi.

Đáng đời không ai thích mình.