Bệnh Công Chúa

Chương 2




Lần thứ hai Lương Thời Dư gặp Tần Tri Niệm là ở quán bar.

Dương Trạm đòi dẫn anh đi chơi, rủ theo đám bạn rồi đặt một bàn riêng, Lương Thời Dư cũng không muốn đi lắm, hồi ở nước ngoài anh thường xuyên đi bar, cả đám hết uống rượu lại nhảy disco, thực sự chẳng có gì thú vị cả, nhưng Dương Trạm nhiệt tình quá nên anh không tiện từ chối, cuối cùng vẫn đi.

Người đưa menu cho anh chính là Tần Tri Niệm, cậu mặc sơmi trắng, vạt áo nhét vào lưng quần tây đen tôn lên vòng eo thon thả, Lương Thời Dư ngước mắt lên, ánh đèn sặc sỡ trong quán bar rọi vào mặt Tần Tri Niệm, vừa thanh tú vừa xinh đẹp, chỉ là cậu đã gầy rộc hẳn đi, cằm cũng trở nên nhọn hoắt.

Vừa thấy Lương Thời Dư, hai mắt Tần Tri Niệm mở to, Lương Thời Dư chưa kịp nói gì thì cậu đã hừ một tiếng rồi ném menu rượu cho anh, lạnh lùng hỏi, "Uống gì?"

Trong lòng Lương Thời Dư bực bội, mình chưa nổi cáu mà người này đã tỏ thái độ trước rồi, nhìn quyển menu bị Tần Tri Niệm ném vào ngực, nhớ lại hôm đó ở trạm xe buýt mình tốt bụng đưa khăn tay cho cậu băng bó vết thương cũng bị ném như vậy, Lương Thời Dư lập tức nóng máu, quyết định hôm nay phải cho Tần Tri Niệm một bài học.

"Đổi người khác đi." Lương Thời Dư hất cằm, trả lại menu rồi bảo Tần Tri Niệm, "Kêu quản lý của cậu tới đây."

Tần Tri Niệm đứng thẳng lên, "Kêu anh ta làm gì? Cậu có gọi món không thì bảo?"

"Tôi muốn khiếu nại cậu với anh ta, thái độ tiếp khách thật quá tệ."

Lương Thời Dư ngồi dựa vào ghế da liếc mắt nhìn cậu, Tần Tri Niệm sững sờ, Lương Thời Dư hỏi, "Cậu gặp khách nào cũng tỏ thái độ này sao?"

"Có ai khiếu nại cậu chưa? Nếu chưa thì hôm nay tôi phải khiếu nại cậu."

"Cậu!" Tần Tri Niệm siết chặt nắm đấm, vẫn không chịu cúi đầu, "Tôi chọc gì cậu hả?"

Lương Thời Dư gằn từng chữ, "Cứ nhìn cậu là tôi lại thấy khó chịu."

Lúc này Dương Trạm đi tới, quán bar hết sức ồn ào, hắn gọi Lương Thời Dư, "Thời Dư, tụi mình kêu mấy em gái tới uống chung nhé, cậu muốn uống gì, hôm nay tớ khao."

"Thôi khỏi." Lương Thời Dư nhìn chằm chằm Tần Tri Niệm đứng cạnh, "Tôi cho cậu hai lựa chọn, một là uống rượu với bọn tôi, hai là gọi quản lý của cậu tới."

Dương Trạm nheo mắt nhìn nhân viên phục vụ mặc sơ mi trắng kia, tuy quán bar tối lờ mờ nhưng hắn vẫn nhìn ra dáng người thanh mảnh của cậu, khí chất cũng rất tốt, hắn cảm thấy khá quen nên "ê" một tiếng, hồi lâu sau mới vỗ tay nói, "Đây không phải công chúa sao?"

Trong lòng Tần Tri Niệm đang bực nên nói chuyện không hề dễ nghe, "Mắc gì tôi phải uống rượu với cậu? Cậu tưởng mình là ai?"

Vốn dĩ cậu định nói "cậu là cái thá gì", nhưng lời ra đến khóe miệng lại thôi.

Dương Trạm ngồi cạnh Lương Thời Dư xem kịch, nghe anh không mặn không nhạt nói, "Được thôi, Dương Trạm, tìm quản lý của cậu ta tới đây."

"OK." Dương Trạm lập tức đứng dậy, "Tớ đi liền."

"Này!" Tần Tri Niệm cuống lên, trên mặt lộ rõ vẻ bối rối, thấy Lương Thời Dư quyết tâm gây phiền phức cho mình thì nghiến răng nói, "Được, tôi uống với cậu."

Tần Tri Niệm chưa từng uống rượu mà chỉ uống bia, cậu cảm thấy thứ này quá đắng quá chát, chắc rượu cũng chẳng khá hơn bao nhiêu, càng không hiểu tại sao có người thích uống rượu, khi bàn trước mặt bày đầy ly rượu, Tần Tri Niệm hơi nao núng nhưng không để lộ ra ngoài, Lương Thời Dư chỉ vào ly rượu rồi bảo Tần Tri Niệm, "Uống hết chỗ này thì tôi sẽ không khiếu nại mà còn cho cậu tiền boa nữa, mỗi ly một ngàn."

Tần Tri Niệm quay sang trừng anh, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, "Cậu... Cậu có ý gì hả, cậu xem tôi là loại người nào thế!"

Lương Thời Dư nhíu mày không trả lời, Dương Trạm bên cạnh mở miệng, "Công chúa, chẳng phải cậu đang làm thuê sao? Có cơ hội kiếm tiền mà không thèm à?"

"Cậu câm miệng cho tôi!" Tần Tri Niệm tức giận nói, "Cậu có tư cách gì nói chuyện với tôi hả!"

"Tôi có tư cách gì à?" Dương Trạm cười khẩy, "Tôi là khách, cậu là tiếp viên, cậu nói thử xem?"

Tần Tri Niệm tức đến nỗi lồng ngực phập phồng mạnh, dưới ánh đèn Lương Thời Dư có thể nhìn thấy chóp mũi cậu rịn mồ hôi, hàng mi dài run nhẹ, Tần Tri Niệm bưng ly rượu lên rồi xoay người lại, gương mặt bị ánh sáng rực rỡ chiếu vào vừa lạnh lùng vừa diễm lệ.

"Uống xong cậu đừng có làm phiền tôi nữa đấy."

Lương Thời Dư gật đầu rồi hất cằm ra hiệu cho cậu uống, Tần Tri Niệm mím môi, sau đó ngửa đầu uống cạn ly rượu.

Chất lỏng cay nồng kích thích cổ họng, trong nháy mắt thiêu đốt dạ dày, Tần Tri Niệm ho sặc sụa, Lương Thời Dư chẳng có phản ứng gì, Tần Tri Niệm nhíu mày, tay trái lơ đãng xoa bụng, sau đó bưng ly thứ hai lên nín thở uống cạn.

Khi cậu uống ly thứ ba, Lương Thời Dư cản lại, "Đủ rồi."

Tần Tri Niệm che miệng ho khan, không hiểu sao Lương Thời Dư cảm thấy tiếng ho của cậu vô cùng chói tai trong quán bar ầm ĩ, Tần Tri Niệm phớt lờ anh rồi uống hết ly này đến ly khác, Lương Thời Dư đi tới giành lấy ly rượu, trong giọng nói lộ rõ vẻ tức giận, cũng chẳng biết là giận mình hay giận Tần Tri Niệm.

"Điên à? Tôi nói đừng uống nữa!"

"Biến đi!"

Tần Tri Niệm đẩy mạnh anh ra, Lương Thời Dư trông thấy mắt cậu long lanh nước, Tần Tri Niệm nhìn anh, giọng nói hơi dịu đi, "Tôi uống xong rồi, cậu không khiếu nại tôi nữa đấy chứ?"

Tim Lương Thời Dư nhói lên, không rõ đây là cảm xúc gì, vốn dĩ anh chỉ muốn cho Tần Tri Niệm một bài học, lẽ ra giờ phải hả hê lắm mới đúng, mẹ nó sao càng khó chịu hơn thế này.

Tần Tri Niệm bỏ đi, Lương Thời Dư thở dài, cảm thấy mình thật trẻ con, cứ phải so đo với Tần Tri Niệm làm gì, nhưng ngẫm lại rõ ràng là Tần Tri Niệm so đo với anh mới đúng, thái độ tệ hại như thể anh là kẻ xấu phạm tội ác tày trời vậy.

"Thời Dư, đi thôi, mặc kệ cậu ta." Dương Trạm khoác vai anh nói, "Tần Tri Niệm vốn là thế mà, tụi mình uống tiếp đi."

"Có phải tớ quá đáng lắm không?"

"Hả?" Dương Trạm khó hiểu, "Quá đáng? Quá đáng gì cơ?"

"Lúc nãy tớ đã ép cậu ấy uống rượu."

"Chẳng phải cậu ta muốn uống sao? Ai bảo kênh kiệu hống hách." Dương Trạm an ủi anh, "Nếu khiếu nại thì thể nào cậu ta cũng bị đuổi việc, uống chút rượu cho êm chuyện, vậy là tốt với cậu ta lắm rồi."

Lương Thời Dư chẳng còn lòng dạ nào uống rượu, trong đầu cứ hiện ra đôi mắt đẫm nước nhưng đầy vẻ cứng cỏi của Tần Tri Niệm.

"Thời Dư, tại cậu tốt bụng quá thôi, đừng để ý, sau khi nhà Tần Tri Niệm phá sản, cậu ta không chịu đổi tính mà vẫn như xưa, bố mẹ chết hết, không ai quản nên cậu ta đắc tội nhiều người lắm."

"Cậu nói cái gì?" Lương Thời Dư quay sang nhìn chằm chằm Dương Trạm, "Lặp lại lần nữa xem?"

"Đừng để ý?"

"Cậu nói bố mẹ cậu ấy chết hết à?"

Dương Trạm giật mình gật đầu, "Đúng vậy, hai vợ chồng phá sản nhảy lầu, chỉ còn lại mình Tần Tri Niệm thôi."

Lương Thời Dư chợt hiểu ra tại sao đêm đó Tần Tri Niệm đột nhiên nổi giận tháo khăn tay mình băng bó cho cậu, cũng hiểu tại sao cậu nhìn mình bằng đôi mắt đỏ hoe.

Anh tự trách mình nói ra những lời không nên nói.

"Mẹ kiếp sao cậu không nói sớm!"

Dương Trạm ngơ ngác nhìn Lương Thời Dư chạy ra ngoài, thấy anh biến mất thì lẩm bẩm, "Cậu cũng có hỏi tớ đâu."