Bên Trái Có Cậu

Chương 23




Vì để thuận tiện trong việc quét sàn, ghế được đặt lên trên bàn, trên sàn nhà rải rác vỏ kẹo, cục giấy vo tròn.

“Quét lớp, lau bảng thôi. Mai hẳn đi đổ rác.”

“Ờ.”

Hoài Bảo dừng động tác quét lớp khi nhìn thấy ở ngoài hành lang vẫn có người đứng ở đó. Cậu đặt chổi sang một bên, nhích người ngó qua cửa sổ kính.

“Ủa? Nhìn ai giống giống Hiên vậy ta?”

Đến khi nhìn thấy nửa sườn mặt ló dần sau cửa kính, cậu ồ lên, nhoẻn miệng cười cợt.

“Hiên hả? Đợi ai đấy.”

Nghe thấy Bảo gọi mình, Hiên xoay người, cười dịu dàng.

“Đợi Duy đi ăn cơm.”

“Dữ vậy trời? Vậy mà lúc học toán trêu có một tí đã cọc cằn rồi, thì ra là hẹn hò bí mật.” Bảo hồ hứng nói.

Vẻ mặt của cậu lộ rõ sự khó chịu trước lời trêu chọc của Hoài Bảo. Cậu gấp gọn khăn lau bảng đặt trên bàn, trải lại khăn bàn nghiêm chỉnh. Tuy vẻ mặt khó chịu, nhưng giọng nói vẫn đều đều như cũ.

“Nói linh tinh gì vậy? Làm nhanh còn về nữa.”

“À, phải rồi. Tao có việc phải về trước, tao quét được hai dãy rồi, hai dãy còn lại nhờ mày nhé. Lần sau tao trực bù.” Bảo nhìn đồng hồ treo tường, nói qua loa.

“Sao nãy mày bảo không bận gì?”

“Giờ tao mới nhớ ra.” Bảo xốc balo lên vai, đi ra tới cửa thì vươn tay vỗ vai Vĩnh Hiên. Động tác nhanh đến mức đại não chưa kịp xử lý thông tin, sau đó nghe giọng cậu ấy rót vào tai.

“Việc còn lại nhường mày đấy.”

“Hả?”

Nói xong, Bảo nháy mắt, nở nụ cười tinh nghịch, hai tay ôm lấy bá cổ vừa đi vừa hát. Tới khi bóng dáng khuất dần sau góc cầu thang, Vĩnh Hiên mới thu tầm mắt, nhìn vào phòng học. Khoảnh khắc tầm mắt giao nhau, cô nở nụ cười ngọt ngào, vẫy tay chào cậu.

“Không về nhà ăn cơm?”

“Ừm, không về. Muốn đi ăn cơm trưa cùng cậu.”

Không phải là “muốn đi ăn cơm căng - tin” mà là “muốn đi ăn cơm cùng cậu”. Lời vừa dứt, cậu cảm nhận được sự đắng chát lan nhẹ ở đầu lưỡi, vội rũ mắt nhìn xuống sàn, khó khăn lắm mới mở miệng.

“Tùy.”

(...)

“Món mì xào này ngon nè, cậu muốn thử không?” Hiên đẩy đĩa mì xào lại gần Duy, cười xởi lởi.

“Không cần, tôi ăn đĩa cơm này là đã no rồi.”

“Không ăn hối hận đó, mì xào ngon lắm ớ!”

Cảnh Duy nâng mắt nhìn cô gái trước mắt, thở dài một hơi, cúi người gắp thịt luộc chấm nước mắm.

“Đúng là con nít.”

“Cậu nói ai con nít?”

“Lại chẳng phải con nít à?”

“Gớm, sinh trước người ta 11 tháng 9 ngày mà tưởng gì không á!”

“Có vẻ như cậu đã tìm hiểu tôi kỹ càng nhỉ? Sở thích của cậu điều tra thông tin người khác à? Việc điều tra thông tin người khác là phạm pháp và tôi nói trước là tôi có thể kiện bất cứ lúc nào đấy.”

Vĩnh Hiên nói xong mới phát hiện bản thân nói hớ, mấp máy môi một lúc, mắt dáo dác nhìn trái phải.

“Tên cậu nằm chình ình trên danh sách nên tớ nhớ thôi. Làm gì đến mức mà cậu dùng từ điều tra thông tin luôn vậy, nghe như kẻ bám đuôi.”

“Vậy cậu nhớ Bảo sinh ngày mấy không?”

“À…ừm.”

“Cái này…tớ không rõ.”

“Quả nhiên…”

“Cậu biết rõ tôi như vậy. Thế cậu biết gia cảnh nhà tôi như thế nào không?”

“Nếu cậu biết rõ gia cảnh của tôi, chắc chắn sẽ vội bỏ chạy lấy người rồi.”

Cảnh Duy thầm nghĩ.

Trước khi những chuyện tồi tệ ập đến, cậu phải đẩy cô gái này rời xa cậu, dập tắt những mộng tưởng về chuyện tương lai của hai người. Cậu không dám khẳng định tương lai của cậu sẽ đi đến đâu, không thể để người cậu thích khổ theo cậu được.

“Duy!”

“Duy!”

Thấy Duy vô hồn nhìn vào một khoảng không gian vô định gần ba phút. Vĩnh Hiên hỏi han.



“Cậu không khỏe à?” Vĩnh Hiên rướn người, vươn tay muốn sờ trán, cậu né sang một bên, trả lời.

“Không có.”

“Thật không?”

“Tôi nói dối cậu làm gì?” Cảnh Duy xoáy sâu vào đôi mắt đen, nghiêm túc vạch rõ mối quan hệ.

“Ừm, tớ tạm tin.”

“Mà này, chủ nhật cậu rảnh không? Tớ dư hai vé xem phim mà không biết rủ ai cả.”

“Rủ Oanh kìa.”

“Nhưng Oanh bận rồi, Bảo cũng vậy.”

“Chẳng lẽ cậu không có nỗi một người bạn khác để rủ đi chơi? Tại sao nhất thiết phải rủ tôi đi chứ.” Cậu bê khay nhôm đựng cơm đứng dậy, không buồn để ý đến biểu cảm của cô.

“Được, tớ nói thẳng vậy. Tớ muốn đi cùng cậu.”

Giọng nói rõ ràng, mạch lạc của cô như sợi dây thừng quấn chặt chân cậu, buộc cậu phải nhìn gương mặt thiếu nữ. Sống lưng cứng đờ vài giây, đôi lông mày nhíu chặt lại, cậu thả bẵng một câu.

“Tôi đã nói là không được.”

“Thế tuần sau đi nhé? Không thì thi học kỳ xong đi cũng được.”

“Đã nói không là không. Tôi đang nói Tiếng Việt chứ có phải tiếng Đài hay tiếng Thái đâu, mà cậu vẫn cố tình không hiểu.”

Bầu không khí như ngưng đọng trong vài giây ngắn ngủi, tất thảy mọi người trong nhà ăn đều như hướng mắt về phía người con trai đang lớn giọng. Ánh mắt bọn họ phấn khởi khi xem được kịch, có lẽ bọn họ nghĩ rằng Hiên đang tỏ tình nên mới có biểu cảm như thế.

“Kìa, đó có phải là Hiên 10A2 không?”

“Uầy, là Hiên thật kìa. Còn người đó là ai vậy, nhìn vừa quen quen mà cũng lạ.”

“Chịu, tao chẳng biết. Nhưng hình như Hiên bị từ chối rồi.”

Tiếng nói chuyện của những nữ sinh ngồi cách Duy hai bàn cứ thế lọt vào tai cậu không sót một chữ nào. Duy di dời tầm mắt, khóa chặt hình ảnh những nữ sinh ngồi chỗ đó. Đôi mắt không quá lạnh nhạt nhưng tràn đầy cảm giác áp bức vô hình, xoáy sâu vào người bọn họ. Một cảm giác lành lạnh làm những sợi lông tơ trên người dựng đứng lên.

“Người đó nhìn bọn mình à…”

“Không đâu…bọn mình đâu có nói to đến mức đó. Nhưng mà nhìn sợ quá đi, giả bộ nhìn sang góc tường rồi nhìn chỗ khác đi. Chứ cứ đà này tao sợ quá.”

Ba cô gái nọ không dám đối mắt với Duy, vừa chạm mắt đã nhìn sang chỗ khác rồi cúi đầu ăn ngấu nghiến phần cơm dư lại.

“Ừm. Cậu không đi được thì thôi, tớ cũng không ép cậu mà.”

(...)

Giữa tháng 12, do ảnh hưởng của bão đổ bộ vào đất liền, thành phố A chịu ảnh hưởng gây mưa to lớn kéo dài trong cả một tuần, cùng với ảnh hưởng của gió mùa Đông Bắc làm thời tiết luôn ở mức 15 độ.

“Hôm nay để bác tài đón đi, chứ đi xe buýt như thế mẹ thấy không tiện. À, sau này cũng đừng đi xe buýt nữa, mẹ nghe tin nhiều vụ cướp giật xảy ra trên xe rồi.”

“Vâng.”

Trên sân trường.

Chiếc móc khóa hình con cá nóc đung đưa trong gió theo chuyển động bước chân của Hiên. Bước chân thoáng khựng lại khi nhìn thấy cửa phòng học bị khóa, đúng lúc này tiếng bước chân quen thuộc dồn dã tới.

“Em tới lâu chưa?”

“Dạ cũng vừa mới đến.”

Thầy Tú rút chìa khóa trong chùm chìa khóa đút vào ổ khóa, cạch một tiếng rồi mở cửa bước vào. Có lẽ đã hơn một tuần chưa có ai sử dụng phòng học này, nên khi mở cửa bước vào, luồng khí nóng ẩm ùa ra bên ngoài. Thầy mở to các cánh cửa sổ trong phòng, bật đèn sáng trưng. Lúc này, mới có thể nhìn rõ vài lon nước ngọt, vỏ kẹo rơi vãi lung tung. Trong ngăn bàn còn có mấy bịch bánh tráng trộn đang ăn lỡ dở.

“Lớp nào xả rác mà không chịu dọn đây.”

“Thầy phải báo bên công đoàn mới được.” Nói rồi, thầy cầm điện thoại ra ngoài gọi cho thầy tổng phụ trách.

Cùng lúc đó, các cậu bạn trong đội tuyển bước vào lớp. Trời đã qua đông nhưng các cậu ấy vẫn chỉ mặc chiếc áo đá bóng, quần kẻ sọc, mang giày thể thao. Hình như là vừa mới đi đá bóng về.

“Nóng vãi, bật quạt đi.”

“Mày gần công tắc, mày bật đi.” Thiện kêu ca.

“Vậy mà cũng lười nữa.”

Thiện gấp quạt giấy dùng sức tạo gió thổi phù vào gương mặt, bật nắp Pepsi tu một hơi ực ực. Uống đươc một hơi thì nhìn sang Hiên, trố mắt, hỏi.

“Trời có lạnh lắm đâu mà mặc áo phao luôn vậy, cậu bị cảm à?”

“Bây giờ là 15 độ C, mình mặc áo phao hoàn toàn hợp lý. Do các cậu vừa chơi thể thao thôi.”

“Thế để tớ tắt quạt.”

“Không cần đâu, cậu cứ để quạt đó đi. Tớ cũng không ngồi gần quạt.”

Thiện vò đầu ỡm ờ một tiếng.

“Mà Hiên này, thằng Duy hay đi chung với cậu đâu rồi?”



“Tớ không biết, chắc Duy vào sau.”

“Ừm.”

Mãi tới khi chuẩn bị ra về vẫn không thấy cậu xuất hiện, thầy Tú gọi điện thì điện thoại đổ chuông nhưng không có ai bắt máy. Thầy nhíu mày, thở dài một hơi, lẩm bẩm không biết cậu đâu rồi.

Lại ngước nhìn bầu trời bên ngoài đã xám xịt từ lúc nào, miệng thở dài.

“Có vẻ như cơn bão khác lại đổ bộ vào đất liền vào lúc trưa rồi.”

“Mấy đứa có mang ô không?”

“Ôi, thầy cứ yên tâm đi, trời chưa tạnh thì bọn em ở lại đây làm một ván là được mà.”

“Ván bài? Hay lắm, lại còn dám chơi đánh bài à?” Thầy Tú nhéo tai Hưng, đe dọa.

“Tin tôi báo giáo viên chủ nhiệm không?”

“Oan cho em quá thầy ơi, em nào dám chơi bài. Em định đánh cờ vua với thằng Thiện.”

“Vậy thì được.”

“Em về trước ạ.”

Hiên thu dọn sách vở vào cặp, xốc balo đeo trên vai. Cô chỉ tay vào chiếc ô nhét bên hông cặp sách.

“Em có ô nên em về trước ạ.”

“Về cẩn thận, chú ý đường.”

“Dạ.”

Bên ngoài mưa tầm tã, dữ dội như trút nước, nước mưa ngập lụt, lênh láng khắp nơi, cao đến mắt cá chân. Nhìn dòng nước đục màu lênh láng như thế, Vĩnh Hiên hơi do dự, cô không nỡ thò đôi bàn chân ngọc ngà xuống dưới. Nhưng nếu không làm vậy thì chẳng còn cách nào đi qua được.

“Này, qua được không đó?”

“Hay để tao dìu mày nhé?”

Giọng nam nhè nhẹ thổi qua tai làm Vĩnh Hiên thoáng giật mình, cô nuốt nước bọt, quay sang nhìn rõ người trước mắt.

“Mày làm tao giật mình đó, Trí.”

“Haha, xin lỗi nhé.”

Hình như đây là lần thứ hai, hai người họ nói chuyện với nhau ở khoảng cách gần như vậy.

“Mày đặt chân lên chân tao đi, như thế sẽ không đụng nước mưa.”

“Không cần đâu.”

Nếu thực hiện hành động như thế, e rằng hai người bọn họ sẽ tiếp xúc thân mật hơn mức bình thường, thậm chí còn giống một đôi tình nhân. Mà cô lại chẳng thích thân mật với người khác giới nếu đó không phải trong trường hợp đóng phim hay MV ca nhạc.

Vĩnh Hiên xắn ống quần, thò chân xuống, cẩn thận bước đi. Minh Trí đi bên cạnh, thi thoảng vươn tay muốn dìu cô, nhưng đều bị cô từ chối.

“Ba mày là Phan Long nhỉ?”

“Ừm. Sao thế?” Hiên cúi đầu nhìn đường.

“May mà tao không nhận nhầm người, hôm qua tao nghe mẹ tao nói chuyện bạn học cấp 3 tên Phan Long. Không ngờ mẹ tao và ba mày là bạn học.”

“Ba tao nhiều bạn bè lắm nên tao cũng không để ý nhiều.”

“Ừm.”

Mưa vẫn cứ tuôn xuống như thác đổ, tán ô màu xám dường như cũng không che được cả thân thể cô gái. Nước mưa cứ thế rơi xuống ướt đẫm một mảng nhỏ vạt vai áo.

Trời mưa lớn, hai người họ đi cạnh nhau nhưng tiếng được tiếng mất, hoàn toàn không nghe rõ người bên cạnh nói gì. Cho đến khi cô nghe loáng thoáng người bên cạnh nhắc về cậu trai họ Hà, tên Duy.

“Mày cũng đừng thân với Duy quá! Con người nó không đơn giản như cách nó thể hiện ra đâu.”

“Minh Trí, mày đi hơi xa rồi. Tao không thích cách mày nói về Duy như vậy.”

“Cảnh Duy rất tốt, chỉ là hơi độc miệng một tí thôi. Cậu ấy kỷ cương, là một công dân tốt và cũng là một người tốt.”

“Thậm chí mày còn chưa hỏi lý do tại sao tao biết, mà lại có thể dễ dàng tin tưởng tuyệt đối như vậy.”

“Bởi vì tao tin Duy, chỉ đơn giản thế thôi.”

Ngó thấy chiếc xe Mẹc từ từ dừng bánh trước cổng trường học. Vĩnh Hiên vẫy tay chào tạm biệt Minh Trí, đang định rời đi thì cậu ấy cất giọng.

“Nhớ kỹ lời tao nói, tao cũng chỉ muốn tốt cho mày thôi!!!”

“Cảm ơn, nhưng lòng tốt này tao không dám nhận đâu.”