Bên Trái Có Cậu (Ánh Trăng Vẫn Luôn Đợi Người)

Chương 9




Từ tối hôm qua đến sáng sớm hôm nay, người đàn ông đó vẫn chưa trở về căn nhà này. Bầu không khí trong nhà im ắng lạ thường, cậu có thể dễ dàng nghe thấy rõ tiếng chim sẻ hót líu lo vui tai, tiếng chim vỗ cánh bay lên trời cao, đậu trên những dây điện. Có lẽ thời gian qua, những thanh âm trong nhà đã làm cậu không thể nào chú ý đến bên ngoài.

Cậu vác chiếc balo trên vai, đi dọc trên con đường mòn cát bụi. Đi dọc theo con đường, qua cầu rồi đi đến trạm xe buýt.

Duy đưa tiền cho bác tài xế, vào chỗ ngồi quen thuộc.

Xe buýt đã có tuổi đời gần mười năm, không được chính quyền địa phương chu cấp tiền để tu sửa, thay bọc ghế và vệ sinh thường xuyên nên xe có mùi khá khó chịu, ngoài ra còn trộn lẫn với mùi dầu gió mà các bà hay sử dụng. Cậu đoán rằng nếu như ai đó không quen mùi hương này, lần đầu tiên lên xe có thể sẽ choáng váng, thậm chí buồn nôn.

Cậu lấy cuốn sách từ điển tiếng anh dày cộm trong cặp, ôn lại một số từ vựng vừa học hôm qua. Mắt nhắm chặt, cố gắng hồi tưởng về từ “glamour” (sức mê hoặc), miệng lẩm bẩm cách phát âm sao cho đúng.

Xe buýt rung lắc dữ dội, sau đó đột ngột phanh gấp làm cho cả người cậu chao đảo, cậu vươn tay bám lấy tay vịn mới giữ được thăng bằng.

Cuốn sách rơi bịch xuống sàn, cậu khom lưng nhặt sách thì nghe thấy giọng bác tài xế đang bảo vị khách nào đó nhanh chóng trả tiền mặt. Đến khi ngẩng đầu lên nhìn, cô gái ấy cũng đồng thời nhìn về hướng cậu. Mắt cong cong, miệng ríu rít, vẫy tay, cười nói với cậu, bộ dáng hệt như chim sẻ. Cậu phủi bụi cuốn sách, nhìn cô ừm một tiếng, sau đó lại tiếp tục học từ vựng.

"Duy ơi!”

"Tớ có thể ngồi ở đây không?”

"Tùy cậu.”

Hiên đeo ngược cặp sách trước ngực, ngó trái ngó phải một hồi, vờ nói.

"Xe buýt ít khách đi quá ha! Tớ tưởng sẽ đông khách lắm chứ.”

"Ừ.”

"Mà cậu đang học từ vựng hả.”

"Ừ.”

Người con trai bên cạnh nhắm chặt mắt, miệng không ngừng lẩm bẩm giống như đang đọc câu thần chú nào đó. Giây tiếp theo, cậu nghe tiếng cười khe khẽ, rất nhỏ, rất nhỏ của người bên cạnh.

“Cậu cười cái gì vậy? Mặt tôi dính gì à?”

“Không, mặt cậu không buồn cười. Ý tớ là, cậu lẩm bẩm học thuộc từ vựng cứ như là phù thủy đang yểm thần chú.”

"Phù thủy, thần chú?”

"Ừm, giống như thầy Snape đang cố gắng yểm thần chú vào chổi thần của Harry. Chỉ khác là lúc ấy thầy vẫn mở mắt, còn cậu thì không.”

"Cậu thấy có buồn cười không?” Vĩnh Hiên che miệng cười khúc khích.

"Không.” Duy đóng cuốn sách, nói ngắn gọn.

Hiên: “...”

Hiên mím môi, không huyên thuyên nữa. Cô đảo mắt, có chút hiếu kỳ nhìn những đồ vật trên xe buýt, mùi hương trên xe buýt làm cô cảm thấy đầu óc chếnh choáng. Vĩnh Hiên liền lấy một chiếc khẩu trang y tế, đeo vào. Ánh mắt chuyển động không ngừng, giây sau, đã dừng lại trước hình ảnh người phụ nữ ngồi đối diện rút trong ngăn xe một chiếc bao nilon nhỏ bằng lòng bàn tay, đôi bàn tay run run tách bao nilon ra.

Không lẽ, không lẽ, lẽ nào?

“Ọe.”

Khi nhìn thấy thứ dung dịch nhớp nháp rơi xuống bao bì, cô liền bịt miệng lại, ngó sang một bên. m thanh kia vẫn kéo dài, cô nhắm nghiền mắt lại, lơ đãng nhìn ra bên ngoài. Dựa vào thời gian, cô phán đoán rằng người đàn bà ấy vẫn đang nôn ọe bao thứ ba, thậm chí là đến bao thứ tư luôn rồi.

"Lần đầu nhìn thấy người say xe à?”

"Ừm…”



Làm sao cô có thể nhìn thấy cảnh tượng như thế này chứ. Đi học trên trường đều được bác tài xế riêng đưa đón, đi du lịch thì sử dụng xe nhà. Nếu có việc đi xa sẽ đặt máy bay, căn bản chưa bao giờ sử dụng phương tiện công cộng cũ kỹ như vậy.

"Bà ấy,... họe xong chưa?”

"Xong rồi.”

Hiên áp tay vào lồng ngực trái, thở phào nhẹ nhõm, hàng mi hơi run run. Cô ngẩng đầu lên nhìn. Từ góc nhìn này cô có thể nhìn thấy yết hầu rõ ràng, nó hơi trườn trượt lên xuống. Vĩnh Hiên bấm đầu ngón tay lên da thịt, thầm nghĩ cô có nên lợi dụng tình huống này mà giả vờ say xe rồi tựa đầu trên vai cậu không?

Suy nghĩ này vừa lóe lên, Vĩnh Hiên cảm thấy da mặt của mình thật dày, sắp sửa dày như mặt đường bê tông luôn rồi.

Trời cao có mắt, xe buýt bỗng đi trúng vào ổ gà trên đường, dẫn đến xe rung lắc dữ dội. Cả người cô chao đảo, ngã người sang bên cạnh, đầu tựa lên bả vai người cậu. Cô xoa xoa đầu của mình, a một tiếng.

“Xe rung quá!”

Vừa nói cô vừa ngẩng đầu nhìn. Khoảng cách nhanh chóng thu hẹp lại trong gang tấc, cô có thể thấy rõ những sợi lông tơ trên mặt, nốt ruồi nho nhỏ ở gần đuôi lông mày. Sau đó, cô mỉm cười rõ tươi.

Cảnh Duy nhanh chóng dùng ngón trỏ ấn nhẹ một điểm trán trán cô, rồi dịch người sang một bên kéo dài khoảng cách.

"Ơ? Sao thế.”

"Cậu lấn chỗ tôi rồi.” Cảnh Duy vừa nói vừa xoa xoa cánh mũi, mắt nhìn sang chỗ khác, dường như muốn né tránh ánh nhìn chòng chọc của cô.

"À, tớ hiểu rồi.”

Vừa đến sân trường cô đã nhìn thấy một nhóm người đứng trước bảng tin xem kết quả kỳ thi học sinh giỏi cấp trường. Oanh thấy cô thì chạy đến báo tin mừng, theo lời của Oanh, cô đạt giải nhì cuộc thi học sinh giỏi toán. Người giành giải nhất không ai khác ngoài Cảnh Duy.

Ở phía trước.

Người con trai nhăn mặt lẩm bẩm cái gì đó trong cuống họng, vẻ mặt cau có, khó chịu. Cậu ta đẩy gọng kính dày cộm, co chân đá phiến lá trên mặt đất, hừ một tiếng rồi nhanh chóng rời đi khỏi đám đông.

Hành động này vô tình lọt vào mắt Vĩnh Hiên, ngoái đầu nhìn bóng lưng cao khòm, giẫm lộp bộp lá rơi trên đất trở về lớp học. Cô lại đảo mắt nhìn tờ giấy dán kết quả cuộc thi trên bảng tin.

Cô và Minh Trí đều đồng giải nhì.

(...)

Đội tuyển gồm sáu người, một giải nhất, hai giải nhì và một giải khuyến khích. Tuy nhiên, tổ toán quyết định chọn hai người có số điểm gần bằng với người được giải khuyến khích. Lý do đưa ra rất đơn giản, hai người này đều làm đúng bài toán cuối cùng, chỉ vì sai sót một lỗi nhỏ ở hai bài đầu nên dẫn đến kết quả sai.

Trong đội tuyển ôn học sinh giỏi toán, chỉ có duy nhất Vĩnh Hiên là con gái, điều này làm cho đám con trai trong đổi tuyển nháo nháo. Bởi lẽ, số lượng nữ sinh trong ban tự nhiên chênh lệch rất nhiều so với nam sinh. Bình quân, trong lớp chỉ có tầm mười lăm học sinh nữ trên tổng số gần bốn mươi lăm học sinh, đủ để hiểu sự chênh lệch. Hơn nữa, bọn họ còn nghe phong thanh giá trị nhan sắc của cô cực kỳ cao, khó lòng không khỏi phấn khích.

Hình ảnh đám con trai thò đầu nhìn ra ngoài với mong muốn nhìn thấy "người đẹp” làm cậu gợi nhớ đến đàn chó ngáo ngáo, mắt sáng như đèn pha khi nhìn thấy miếng thịt béo bở.

Người ta nói con gái nhất dáng, nhì da, thứ ba mái tóc. Vĩnh Hiên lại có thể hội tụ tất cả yếu tố trên, khó tránh khỏi ánh mắt chằm chằm của người khác dán lên người, nhưng cô dường như không để tâm đến, ung dung lấy cuốn vở dày hai trăm trang trong cặp ra, không mảy may quan tâm đến những ánh nhìn như xoáy chặt vào người.

Cuối giờ, thầy trò bàn bạc về việc chọn giờ học thêm. Bởi vì thời khóa biểu và lịch học thêm của bọn họ không cùng lịch học, nên mất kha khá thời gian để suy nghĩ về việc xếp lịch hai buổi ôn, ngoài buổi ôn thứ năm theo lịch nhà trường. Bàn đến bàn lui, thầy trò quyết định ôn vào hai buổi chiều thứ ba và thứ bảy trong khung thời gian ba giờ chiều đến năm giờ chiều.

"Thầy giao cho bạn Hiên lập và thêm các bạn vào nhóm trên Messenger nhé!”

"Dạ.”

Chợt, Hiên nhớ ra Duy không dùng điện thoại thông minh nên không thể thêm vào nhóm. Cô liền quay sang, trỏ vào chiếc điện thoại, nhẹ nhàng nói.

"Cậu cho tớ xin số điện thoại của cậu nhé. Có gì thì tớ chuyển lời của thầy cho cậu.”

"Ừ, tôi cảm ơn nhé!”

Vĩnh Hiên chậm rãi đưa mắt nhìn dãy số điện thoại trên màn hình, sau khi rà soát cẩn thận thì trả điện thoại cho cậu.



“Tớ gửi lời mời kết bạn cho cậu rồi đấy! Cậu thêm tớ vào nhóm nhé!”

"À, tớ thấy rồi. Để tớ thêm cậu vào nhóm.”

Thiện ngu ngơ vài giây trước nụ cười của Hiên, cậu gãi cổ rồi lại gãi cằm, ù ù cạc cạc.

“Xem kìa, làm như lần đầu mày thấy gái xinh không bằng.” Hưng huých vai, cợt nhả.

Như nhớ ra điều gì, cậu ta lôi chiếc điện thoại trong túi áo, gõ tên bộ phim "Út Diệu Và Tôi”. Đây là một bộ phim được ra mắt năm 2007, là một trong những bộ phim bán cháy nhất dưới hình thức băng cát - sét. Vì thành công vang dội ấy mà bộ phim vẫn giữ được chỗ đứng trên bảng xếp hạng với nhiều lượng xem.

"Mày làm gì vậy?”

Thiện nhấn vào thông tin các diễn viên, cậu kéo xuống đảo mắt nhìn nhanh, ánh mắt dừng lại trước hình ảnh nhân vật bé Mai - cô bé hàng xóm của nhân vật nam chính. Cô bé ấy có đôi mắt to tròn, tóc xoăn lơi ở đuôi tóc, trông giống như con búp bê Barbie được bày bán trong tủ kính.

Bên dưới viết thông tin diễn viên là Phan Vĩnh Hiên, cùng ngày tháng năm sinh, quê quán.

"Ôi vãi! Phan Vĩnh Hiên! Là cậu ấy á?”

Thiên giơ điện thoại, hỏi trực tiếp cô.

"Ngày trước cậu từng đóng vai bé Mai trong phim Út Diệu Và Tôi à?”

"Ừm. Nhưng mà, hiện tại cậu vẫn theo dõi phim đó à, tớ cứ nghĩ mọi người đã dừng xem phim đó từ hai, ba năm trước rồi.”

"À, là do em họ tớ hay xem nên tớ nhìn thấy cậu.”

"Vậy bây giờ cậu có còn đóng phim không?” Hưng chen ngang, cắt ngang lời.

"Có lẽ sẽ không đóng nữa.”

Vĩnh Hiên tạm gác lại sự nghiệp diễn xuất khi cô lên lớp sáu.

Lần cuối cùng cô xuất hiện trên màn ảnh rộng là giữa hè, tham gia với tư cách là một diễn viên nhỏ trong MV ca nhạc. Còn nhớ lần trước, nữ diễn viên thủ vai nữ phụ trong MV của Zero gặp tai nạn trên đường đến buổi họp thảo và được đưa đi cấp cứu ngay lập tức. Đạo diễn cuống cuồng tìm người thay thế nhưng những người khác đều đang bận quay một dự án khác, thành thử không có người thay thế. Chị họ Hiên là nằm trong tổ quay phim muốn tiến cử cô, đạo diễn nghe tên xong nhanh chóng đồng ý, còn hối thúc cô ấy gọi điện bảo Hiên. Trùng hợp là địa điểm quay phim chỉ cách hai giờ đi xe ô tô, trong vòng một buổi đã quay xong phân cảnh.

Chuông điện thoại Hiên reo liên tục, là một dãy số điện thoại xa lạ, số đuôi năm mươi sáu.

"Alo, cho hỏi ai đấy ạ?”

Đối phương bên kia điện thoại ngỏ ý muốn hẹn cô đi uống trà chiều lúc năm giờ. Vĩnh Hiên nhẩm nhẩm xem xem có trống lịch không, rồi mới đồng ý.

Lúc đến nơi, đối phương đã đợi sẵn ở trong, đối phương là một cô gái trẻ khoảng hai mươi ba tuổi. Tóc nhuộm màu nâu đỏ, mặc áo khoác da, tai trái có xỏ khuyên hình xoắn ốc.

Người đó là chị họ Hiên.

Quan hệ hai chị em họ khá hòa thuận, thân thiết. Chị họ Hiên có việc tại thành phố A nên tiện thể ghé thăm. Bọn họ không tán gẫu quá nhiều, chỉ nói vài chuyện đơn giản, ăn một chút bánh ngọt, uống một ít trà ấm.

Chạng vạng tối, Hiên mới trở về đến nhà. Qua lời của Quân, cô hay tin hôm nay Cảnh Duy xin phép nghỉ, hôm khác dạy bù. Điều này làm cho cậu em trai của cô khoái chí, miệng huýt sáo mở tủ lạnh tìm nước mát.

“Mày có biết lý do tại sao Duy xin nghỉ không?”

“Sao em biết được chứ. Chỉ nghe nói nhà có việc thôi.”

Quân lắc lắc lon Pepsi, khóe mắt nhếch lên, nở nụ cười thiếu đòn. Một tay đóng tủ lạnh, một tay đưa lon Pepsi cho cô. Vĩnh Hiên không hề nghi ngờ, trực tiếp dùng tay bật nắp.

Kết quả là bọt gas bắn tung tóe, nước Pepsi bắn lên gương mặt và cổ áo. Vị Pepsi xông thẳng vào mũi gây cảm giác cay. Vĩnh Hiên nhắm chặt mắt như một phản ứng tự nhiên, cô mấp máy môi rồi gào lên.

"Phan Đăng Quân!”