Bên Trái Có Cậu (Ánh Trăng Vẫn Luôn Đợi Người)

Chương 6




Vừa tan học, cậu vội vàng về nhà thay quần áo rồi bắt xe đến dinh thự nhà Hiên. Mới bước vào trong nhà đã ngửi thấy mùi thức ăn tỏa ra thơm phức. Mặc dù đã ăn một ổ bánh mì thịt nhưng khi ngửi thấy mùi đồ ăn thơm như vậy, cậu lại vô thức liếm môi, nuốt nước bọt. Cậu cởi áo khoác ngoài vắt lên cánh tay bước vào.

"Anh Duy qua ăn với em cho vui.”

"Anh ăn rồi, vậy anh lên phòng trước.”

Biết không thể mời cậu xuống ăn cơm nên Quân gật đầu.

Đợi đến khi Cảnh Duy đi lên tầng trên, Hiên chống cằm trêu chọc.

"Dạo này em thân với Duy nhỉ?”

"Vì em thấy con người của anh ấy không tồi, lại giảng bài dễ hiểu chứ không như người giải nhì nào đấy.”

K.O

Phần thắng nghiêng về Quân. Về phía Hiên, cô nhận được một cuộc đả kích cực kỳ lớn, khóe môi giật giật hai cái. Cô gái ưỡn lưng thẳng người, nở nụ cười ngọt ngào.

"Giải nhì tỉnh cũng được, còn hơn là không đủ điểm lấy giấy khen.”

Em dám trêu thì chị dám chọc.

Do là người khơi nguồn trước nên Quân chỉ đành nghiến răng, nhận thua. Cậu với tay lấy bánh bao hấp, nhe răng cắn một mẩu. Song, Hiên cảm thấy vui vẻ khi trêu chọc cậu em trai, hai chân đung đưa.

Ăn xong, Quân trở về phòng, cậu mở cửa ra thấy Duy đang ngồi trên ghế, giở từng trang sách dày cộm xem từ điển tiếng anh. Cậu ngồi xuống ghế bên cạnh, tò mò nói.

"Trên mạng có app để tra từ điển mà anh vẫn còn xài sách cơ á?”

Thành thật mà nói Cảnh Duy là một người mù mịt công nghệ thông tin. Trong khi bạn bè đồng trang lứa đã sắm sửa cho mình một chiếc điện thoại cảm ứng thì cậu vẫn còn sử dụng điện thoại cục gạch Nokia. Đối với cậu, điện thoại cũng chỉ là công cụ để nghe gọi và nhắn tin nên không chú trọng quá nhiều. Cho nên khi nghe Quân nói vậy thì cậu hơi ngạc nhiên.

"Anh thích làm quen với những con chữ trên giấy hơn.” Cậu nhìn đồng hồ treo trên tường, nói tiếp.



"Được rồi, bây giờ bắt đầu học.”

Do gia đình không yên tâm mức độ tập trung của Quân nên phòng phải mở cửa toang ra, để bọn họ dễ dàng nhìn xem là Quân có tập trung học hay không? Cũng chính vì vậy nên đôi khi Quân cảm thấy hơi áp lực, cậu xoay xoay cái bút, nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ, nghĩ ngợi cách giải bài toán. Một lát sau, cổ họng khô khốc, cậu quay sang hỏi Duy có muốn uống nước không?

"Không.”

"OK.”

"Đợi em tí.”

Khi Quân rời đi được mấy phút, cậu nghe thấy tiếng “meo meo” nho nhỏ phát ra từ dưới gầm bàn, sinh vật mềm mềm như bông liên tục dụi đầu vào mu bàn chân làm cậu hơi nhồn nhột. Duy đưa mắt nhìn xuống dưới thấy một bé mèo chân ngắn, lông vàng, ngước mắt long lanh nhìn cậu, bé thè lưỡi nhỏ liếm liếm từng ngón chân.

"Nghịch ngợm.”

Cậu mắng một tiếng rồi khom người. Dường như cậu có ý định xoa bộ lông mềm mại của bé mèo, nhưng sợ bé hoảng sợ nên chỉ quơ tay giữa không trung. Ấy vậy, mèo lại đứng bằng hai chân sau, quơ hai chân ngắn, giương móng cào nhẹ vào mu bàn tay của cậu, miệng kêu meo meo.

Không có ai có thể kháng cự nổi trước sự đáng yêu của loài mèo và Cảnh Duy cũng không ngoại lệ. Cậu vươn tay khẽ vuốt ve bộ lông mềm mềm, có vẻ bé rất thích được người khác sờ lông nên nằm phịch xuống đất để cậu tự ý sờ. Sau đó, còn đứng dậy đi lòng vòng quanh cậu, giẫm đệm thịt lên mu bàn chân.

Cùng lúc này.

Vĩnh Hiên đậy nắp bút, xếp gọn sách vở lên trên kệ. Cô đảo mắt nhìn xung quanh nhưng không thấy Bèo đâu cả.

Hiên ngó trái ngó phải, tìm kiếm bé mèo được một hồi, cô mới chú ý đến cánh cửa được khép hờ. Cô nhíu mày, mở cửa từng phòng ở tầng lầu để tìm Bèo. Từ những chỗ dưới gầm bàn, gầm giường, gầm tủ đến những thùng carton bỏ trống trong kho chứa đồ, nhưng vẫn không tìm thấy.

Có lần, Bèo chạy lên tầng ba, vì cửa sổ không đóng nên bé nhảy tuột ra, rơi xuống sân. Mặc dù không nguy hiểm đến tính mạng, mà chỉ bị chấn thương nhẹ nhưng cũng đủ làm cô hoảng sợ. Bây giờ, cô cảm thấy lo sợ Bèo xảy ra chuyện gì nên đi lên tầng ba kiểm tra. Vừa bước lên đã thấy phòng cuối cùng trong dãy mở toang ra, chính xác hơn thì đó là phòng của Quân.

Ló đầu vào nhìn thì cô thấy bé đang đi lòng vòng, không ngừng giẫm đệm thịt lên mu bàn chân của Duy. Bé kêu lên mấy tiếng meo meo, lè chiếc lưỡi nhỏ liếm liếm mu bàn chân. Cảnh Duy liền ngồi xổm xuống, vươn tay xoa đầu bé. Ánh mắt dịu dàng như rót mật ong vào, cậu cong môi mỉm cười, bế bé mèo lên, ngồi trên mặt sàn, ôm Bèo vào người. Cậu cưng nựng cằm, thấp giọng.

“Em đói à?”



Đây là lần đầu tiên, cô nhìn thấy dáng vẻ khi cậu cười. Quả thật, khi cậu cười lên trông đẹp trai hơn hẳn. Đôi mắt gần như dán chặt lên người thiếu niên trước mắt, cô bỗng ngây người trong giây lát.

Trong nháy mắt, trái tim nhỏ của cô đập rộn ràng mất kiểm soát.

Mãi đến khi cậu cảm nhận được ai đó đang nhìn nên mới quay sang thì Hiên mới giật mình.

"Tớ tìm Bèo nãy giờ! Hóa ra là bé trốn qua đây.” Cô cảm thấy vành tai như nóng lên.

Cô gái trước mắt mặc chiếc váy ngủ màu hồng liền mũ tai thỏ đang từ từ đi tới, chìa lòng bàn tay hồng hào.

"Qua đây chị bế nào.”

Bé mèo đưa mắt nhìn qua, sau đó quay ngoắt vào, tiếp tục dụi đầu vào lòng cậu. Vĩnh Hiên không ngờ bé mèo nhà cô lại có thế đối xử phũ phàng với cô như vậy. Chẳng phải là có mới nới cũ sao? Cô vẫn kiên quyết chìa lòng bàn tay, dỗ dành thế nào thì bé cũng không chịu nhìn sang.

Bèo giương móng vuốt, bấu chặt áo của cậu, làm cổ áo hơi kéo xuống lộ ra xương quai xanh mảnh, có phần nhô cao, trông cậu có chút xộc xệch. Cậu nhanh chóng kéo cao cổ áo lên, đặt bé mèo xuống dưới. Bèo lại chồm người, nằm vào lòng, tuyệt đối không muốn rời xa.

“Bình thường Bèo sợ người lạ lắm! Không hiểu sao hôm nay lại bám người như thế!” Hiên vén tóc mai, nhỏ giọng.

"Ừm.”

Nhìn bộ dạng như muốn cưng chiều bé mèo lên tận trời. Không biết ma xui quỷ khiến gì, lại khiến cô nổi hứng muốn giở trò trêu chọc đối phương.

"Người ta nói nếu mèo thường khá giống chủ. Trùng hợp là bé mèo nhà tớ lại rất dễ thương.”

"Cậu có cảm thấy như thế không?”

"Từ trước đến nay loài mèo vẫn luôn là sinh vật đáng yêu mà. Cho dù, nó chỉ là một con mèo hoang, không nơi nương tựa thì vẫn đáng yêu.”

Câu trả lời nằm ngoài dự đoán làm cô cứng đờ người, cô chỉ còn cách nở nụ cười gượng gạo.

"Ừ nhỉ?”