Ngày hôm sau, Vĩnh Hiên vẫn nhận được hộp sữa TH True Milk của người ẩn danh, kèm dòng chữ.
"Chân cậu đỡ đau hơn chưa?”
"Kỳ lạ!”
"Hả? Cái gì kỳ lạ?” Oanh dòm người ngó sang thấy cô nhìn chằm chằm hộp sữa, miệng lẩm bẩm thì không khỏi tò mò.
“Vãi, người đó vẫn còn tặng sữa cho mày hả?”
"Ừ. Nhưng tao thấy lạ là sao người này biết chân tao bị đau. Chuyện mới xảy ra hôm qua, mà sáng nay tao lên lớp đã thấy trong ngăn bàn có hộp sữa rồi, lại còn đổi loại sữa nữa chứ. Trong khi hôm qua vẫn còn là Milo.”
"Ê Hiên.” Oanh vỗ nhẹ lên cổ tay, nheo mắt suy đoán.
"Tao nghĩ…người tặng hộp sữa cho mày là người trong lớp.”
"Ặc.”
Nhìn thấy Duy bị sặc nước, Bảo bèn vươn tay vỗ lưng.
“Uống nước thôi mà cũng sặc nữa, thua.”
“Đừng vỗ nữa, tao ổn rồi.”
Trong khi đó, hai cô gái ngồi phía trên vẫn còn mải mê đoán mò xem người ẩn danh kia nên không để ý đến có một người ngồi ở sau vẫn đang vểnh tai lên nghe lén.
“Không đâu, tao từng xem qua nét chữ mấy đứa trong lớp. Chắc chắn là không phải trong lớp mình.”
"Vậy là người nào đó lớp bên cạnh. Hôm qua A1 cũng học buổi chiều mà, lúc mình qua học quốc phòng là bọn họ qua học thể dục đó.”
"Chuyện đó…tao chưa nghĩ đến.” Hiên ra vẻ đăm chiêu suy đoán.
"Ê, mày đi đâu đó.”
"Đi rửa mặt.”
Duy đẩy bàn ghế, đứng dậy kéo ghế, sải chân bước ra khỏi chỗ ngồi. Sau khi được sự cho phép của giáo viên thì trở ra bên ngoài.
Hành lang dài ngoằn không một bóng người, nhìn qua từng ô cửa sổ lớp là hình ảnh những cô cậu học trò trạc tuổi cậu miệt mài viết bài, nghe bài giảng của thầy cô. Men theo con đường lát gạch đỏ, cậu đi vòng qua hàng cây xanh rợp bóng mát rồi đi vào phòng WC. Mới vừa bước tới gần cửa, cậu đã ngửi thấy mùi thuốc lá bay ra từ khe cửa thông gió.
"Eo ôi! Con Vĩnh Hiên chảnh bỏ mẹ đi được.”
"Tao hẹn mãi mà nó có chịu đi với tao buổi nào đâu. Vãi l**, ỷ mình xinh nên kiêu vãi!” Nam sinh cắt tóc đầu nấm dựa lưng vào tường, nghịch quẹt lửa.
"Nhưng mà con đấy đẹp thật, giống búp bê vl.” Tên còn lại nhanh miệng phụ họa.
“Ừ, ngực hơi lép tí nhưng bù lại mông căng đét. Mỗi lần nghĩ tới đều thấy n*** vãi ò! Chẳng biết khi lên giường nó sẽ bày ra biểu cảm như thế nào nhỉ? Chắc xinh đẹp lắm đây.” Nam sinh châm lửa rồi nhả ra một làn khói trắng mờ ảo. Hắn ta híp mắt, nhoẻn miệng cười bỉ ổi.
Rầm.
Nam sinh đầu nấm chưa kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ra thì đã bị Duy lao đến nắm lấy cổ áo hắn ta, xách ngược lên. Cậu gằn từng chữ.
"Câm miệng, mày không được phép xúc phạm Hiên như thế.”
"Ồ! Ai đấy.” Nam sinh di chuyển tầm mắt xuống chiếc bảng tên bên ngực trái, tặc lưỡi.
"Hà”
"Cảnh”
"Duy”
"Lâu rồi không gặp, nhỉ?”
Trong lúc Cảnh Duy lơ là, nam sinh đằng sau đẩy mạnh sau lưng làm cậu ngã nhào xuống sàn.
"Đầu năm đến giờ mãi chơi nên chẳng để ý đến ai. Thành ra không nhớ đến người bạn cũ cấp 1 học cùng trường.” Hắn ta chỉnh lại quần áo. Sau đó như chợt nhớ ra điều gì thì vỗ tay, bật cười thành tiếng, rồi đi lại gần Duy. Cả người dần dần hạ thấp, nhìn cậu từ trên cao xuống.
"Ồ! Tao hiểu rồi.”
“Chẳng trách mày lại phản ứng như thế. Hóa ra là vừa bám được váy thiên kim tiểu thư. Ha! Nghe bảo nhà con đó giàu nứt vách, ba nó đầu tư nhiều khoản tiền cho nhà trường. Không tồi, không tồi đó nha.”
"Cái này là gì nhỉ”
"À, sóng gió phủ đời trai, tương lai nhờ nhà vợ.”
"Dựa vào con nhỏ đó thì có thể dễ dàng đào được kha khá khoản tiền để trả nợ cho gia đình và chi tiêu rồi, phải không Duy?”
Lớp lý trí cuối cùng bị xé tan khi hắn ta chạm đến giới hạn cuối cùng của cậu. Cảnh Duy bật dậy, nắm cổ áo đẩy hắn va mạnh vào bức tường đối diện. Bấy giờ, sức lực của Duy rất mạnh làm nam sinh kia không thể né tránh được, chỉ còn biết trơ mắt nhìn những cú đấm giáng xuống mặt. Tuy không thể đánh trả lại Duy, nhưng hắn ta vẫn mạnh miệng, gào mồm.
"Mày cũng chỉ đến thế, chỉ biết dùng nắm đấm để giải quyết vấn đề thôi sao?”
"Không khác hồi năm cấp 1 là bao.”
"Mày!”
Cảm nhận được có người đang chuẩn bị đánh lén, Duy xoay người tung một cước đá thẳng vào bụng nam sinh còn lại, làm cậu ta ngã xuống xô nước bẩn. Lúc nâng mắt nhìn sang hướng kia thấy nam sinh đầu nấm lồm cồm bò dậy về phía cửa ra vào.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân chạy dồn dập, cùng với đó là tiếng đập cửa rầm rầm, yêu cầu học sinh bên trong mở cửa.
"Các em nhanh chóng mở cửa ra cho tôi.”
(...)
"Không xong rồi, Hiên ơi!” Oanh hớt hải chạy về chỗ ngồi, báo tin cho Hiên.
"Tao vừa đi lấy nước, nghe tin là Duy bị thầy Sang bắt lên văn phòng đoàn vì gây gổ đánh nhau trong WC nam. Còn có phó hiệu trưởng vào làm việc nữa.” Giọng Oanh không lớn chỉ đủ Hiên nghe thấy.
"Hả? Mày nói cái gì cơ?” Hiên chống tay muốn đứng dậy nhưng bị Oanh ngăn lại.
"Bây giờ mày tính đi xem hả? Chuẩn bị vào tiết 3 rồi, không được đâu.”
"Không, tao phải đi xem hiện tại Duy như thế nào rồi. Còn việc quản lớp cứ để Trí lo liệu.”
"Hiên!”
"Chân mày như thế sao đi được hả?”
Cùng lúc đó, ở một nơi khác trong trường học.
Chiếc ô tô màu đen đi thẳng vào khuôn viên trường học, cửa ô tô mở ra, một người phụ nữ mập mạp ăn mặc sang trọng mang túi xách da beo bước ra khỏi ô tô, tiến về hướng văn phòng đoàn.
"Ôi giời ơi! Con tôi bị làm sao thế này!” Bà ta hốt hoảng, vội vàng chạy đến vuốt ve gương mặt bầm tím của nam sinh đầu nấm, ân cần hỏi han.
"Chị là phụ huynh em Thiên?”
"Vâng, tôi đây.”
Sau khi nhìn thấy người con trai ngồi bên cạnh. Sắc mặt liền tối đi, bà ta híp mắt đánh giá cậu từ trên xuống, chắc chắn rằng cậu chính là cậu bé Duy năm đó thì hừ lạnh.
"Vẫn không khác xưa chút nào.”
“Nhà em có việc bận nên không thể có mặt được ạ.” Duy nắm chặt chiếc điện thoại trong tay, đáp.
"Thôi được rồi, vậy chúng ta vào thẳng vấn đề.”
"Thưa thầy, bọn em đang chuẩn bị rời khỏi WC thì tự dưng Duy mở cửa lao vào đánh bọn em.”
"Tự dưng?” Cảnh Duy hơi cúi đầu, cậu vờ xoa mũi để che đi nụ cười giễu cợt.
Toàn bộ quá trình thầy Sang truy hỏi, cậu đều không trả lời được câu nào. Bởi vì cậu không thể tường thuật lại những lời mà Thiên xúc phạm cả gia đình và người cậu thích được. Mà cho dù có nói ra thì đương nhiên người bị thiệt nhất vẫn là Vĩnh Hiên. Nếu chuyện này được đồn thổi ra ngoài thì cô ấy sẽ như thế nào đây? Cậu không dám tưởng tượng hay nghĩ đến.
"Em xin lỗi thầy, bạn Thiên và Hùng. Trong lúc tức giận nên em đã không kiềm chế được cơn tức giận.”
"Tức là em và hai bạn có mâu thuẫn trước đó.” Thầy Sang truy hỏi.
“Vâng, mâu thuẫn khá nhỏ nhưng em không ngờ chỉ vì như vậy mà bạn ấy lại ra tay đánh người.” Hùng chêm lời.
"Theo quy chế của nhà trường, nếu học sinh gây gổ đánh nhau thì sẽ bị phạt viết bản kiểm điểm. Đối với những học sinh thuộc lớp chọn 1, 2, nếu vi phạm các quy định về đánh nhau, sẽ bị chuyển sang lớp khác, đồng thời em sẽ bị hủy tư cách tham gia học sinh giỏi tỉnh.”
Bàn tay siết chặt thành nắm đấm sau đó lại thả ra, rồi siết chặt lại, lặp đi lặp lại hết bốn lần.
"Vâng.”
"Các em ở đây làm bản kiểm điểm cho thầy. Còn Duy, bắt đầu từ ngày mai em sẽ sang lớp A14 học.”
Sau khi rời khỏi văn phòng đoàn, mẹ Thiên ôm mặt hắn, quan sát kỹ càng mặt mũi, tay chân, không có chỗ nào bị thương nặng mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm.
“Con xin nghỉ hai tiết cuối đi, mẹ đưa con đi bệnh viện kiểm tra.”
"Con không sao, mẹ đừng lo. Tiết sau là tiết Hóa, con phải đi học.”
"Còn chỗ nào bị đau không?”
"Dạ không.”
"Còn cháu, sao hết lần này đến lần khác lại cứ gây gỗ thằng Thiên nhà tôi thế? Cũng may là thằng Thiên không bị thương nặng, nếu không tôi e là cháu sẽ gặp rắc rối lớn đấy.” Người phụ nữ tỏ ra khó chịu, bực tức khi nhìn thấy Duy đứng cách đó không xa.
Lúc quay trở về lớp học, cậu có cảm giác như hàng trăm con mắt luôn gắn chặt lên người cậu với vô vàn cảm xúc khác nhau mà cậu không tài nào hiểu được. Nhưng đến khi quay sang nhìn thì chẳng thấy ai cả, mọi người đều đang tập trung làm chuyện khác, dường như không chú ý đến sự xuất hiện của cậu.
Phải hít thở thật sâu rồi thở ra hai lần, cảm xúc mới ổn định. Duy bình tĩnh kéo ghế ngồi xuống chỗ ngồi của mình, cầm chiếc bút xoay qua xoay lại, bâng quơ nói.
"Ngày mai, tôi sẽ sang lớp A14 học.”
"Hả?”
"Cái gì? Mày nói cái gì?
"Đùa tao à, Duy?”
"Không phải đùa, tao đang nói thật.”
"Chẳng lẽ là do chuyện Duy đánh nhau nên nhà trường mới…”
Nói được một chút, Oanh nhận ra đang nói hớ bèn bịt miệng, lắc đầu bảo không có gì.
"Ừm, phải.”
"Dù sao cũng cảm ơn mọi người đã giúp đỡ trong thời gian qua.” Duy sờ mũi, nghĩ ngợi vài giây rồi nói tiếp.
"Mặc dù tính khí hơi khó chịu, kỳ lạ nhưng mọi người không né tránh, ngược lại còn sẵn sàng làm bạn với tôi. Ừm, nói sao nhỉ? Dù sao cũng cảm ơn mọi người.”
"Duy, tự dưng lại ăn nói sướt mướt như thể xa cách nửa vòng Trái Đất thế. Chúng ta vẫn còn học chung trường mà, vẫn có thể qua lại nói chuyện với nhau thôi.” Bảo cố tình ăn nói hóm hỉnh để xua tan bầu không khí vốn rơi vào trạng thái yên tĩnh nãy giờ.
Cũng vì thế cuộc trò chuyện biến đổi theo chiều hướng dễ chịu hơn. Tuy nhiên, trong suốt cuộc trò chuyện, Vĩnh Hiên không hé răng nửa lời, hai bàn tay đan với nhau đặt lên đùi, mím chặt môi, lặng lẽ ngồi yên một chỗ nghe mọi người nói chuyện. Chỉ đến khi ra về, đợi mọi người trong lớp ra về, cô mới nắm chặt cổ tay Duy kéo đến một nơi vắng vẻ.
Cảnh Duy nhìn xuống chân cô, sau đó vòng tay dìu cô bước đi, dịu dàng hỏi.
"Cậu kéo tôi đi đâu vậy?”
"Đi chỗ này.”
"Là chỗ nào chứ.”
Vĩnh Hiên ngó xung quanh, nhận thấy không có ai mới chủ động nói.
"Cậu có uẩn khúc không thể nói với mọi người đúng không?”
"Uẩn khúc? Uẩn khúc gì mới được.”
"Thì là chuyện…chuyện đánh nhau.”
"Ý tớ là, tớ nghĩ cậu có uẩn khúc nào đó không thể nói thẳng cho mọi người biết được. Tớ nghĩ là bọn họ đã nói gì đó hoặc đã làm gì đó đi qua giới hạn của cậu, hoặc động thủ trước và hành động của cậu chỉ là tự vệ, phản kháng lại.”
"Tớ nghĩ những lời bọn họ nói rất nặng nề và gần như xúc phạm hay đại loại như vậy.” Vĩnh Hiên không dám nhìn thẳng, hơi căng thẳng khi nói ra những lời này.
"Tại sao cậu lại không nghĩ tôi là người gây gổ trước mà là Thiên?”
"Bởi vì tớ tin cậu. Cậu là một người thấu đáo, sẽ suy nghĩ kỹ càng trước khi làm một chuyện nào đó, sẽ suy lường những hậu quả hay kết quả nào đó thuận lợi nhất. Cho nên, tớ tin bọn họ đã có những hành động hay lời nói không thể chấp nhận được.” Ánh mắt cô nàng kiên định, chắc chắn.
“Đáng tiếc là lần này làm cậu thất vọng rồi. Những gì tôi nói lúc nãy đều là sự thật.” Duy xoa mái tóc Hiên, thản nhiên trả lời.