Bên Nhau Dài Lâu

Chương 9: Rốt cuộc anh giận rồi?




Tuy rằng mùa đông rất dài, nhưng mùa xuân sắp đến. Khi thời tiết ấm dần là lúc cô khôi phục lại thần thái như xưa.

“Cậu đừng đắc ý vênh váo.”

“Tớ chính là dây thun, cho dù bị kéo thế nào giày vò ra sao, buông lỏng rồi —— lại khôi phục nguyên hình.”

“Không nhớ anh ta nữa?”

“Nhớ anh ta làm gì —— nữ sinh ưu tú như tớ chẳng lẽ không ai thèm? Hừ!”

Anh cười rộ lên, “Chung Mẫn à ——”

“Gì thế?”

“Cậu nên chuyên tâm học hành, bảng điểm của cậu không tốt lắm.”

“Chẳng lẽ phải giống cậu thi chín mươi mấy điểm ư? Haiz cậu lại nữa rồi —— đi mau đi mau, tớ không chào đón cậu.”

Anh lấy ra một phần tài liệu trong ba lô, “Đây là tài liệu tham khảo của vài trường đại học tại Mỹ, cậu xem thử đi.”

“Tại sao?”

“Những trường này cần điểm TOEFL và bảng điểm đại học, không phải là trường tốt nhất nên yêu cầu cũng không cao. Chỉ cần điểm TOEFL tốt một chút, bảng điểm cũng không quan trọng lắm.”

“Tớ nói với cậu muốn đi du học hồi nào?”

“Vậy cậu muốn làm gì? Tìm việc, thi nghiên cứu sinh, hay là xuất ngoại?”

“Không biết.” Cô thành thật trả lời.

“Giờ đã là học kỳ sau của năm ba. Nếu muốn thi nghiên cứu sinh thì có thể bắt đầu chuẩn bị. Thành tích của cậu, hy vọng thi nghiên cứu sinh không lớn lắm. Hay là cậu muốn tìm việc làm?”

“Tớ —— tớ sẽ suy nghĩ.”

“Năm nay ngành thông tin điện tử cũng dễ tìm việc, chỉ là không bằng hai năm trước. Công việc tốt cần phải có đủ loại văn bằng. Cho nên tớ nghĩ, cậu đừng tìm việc làm trước.”

“Thế ư?” Cô còn chưa bắt đầu suy nghĩ về mấy vấn đề này. Anh đề cập vậy, đột nhiên cảm thấy tốt nghiệp gần trong gang tấc. Cô hơi hoang mang.

“Thi nghiên cứu sinh rất vất vả. Cho nên tớ nghĩ không bằng xuất ngoại đi.”

“Nhà tớ không có điều kiện.”

“Học bổng, làm thêm —— có rất nhiều cách.”

Cô tưởng tượng đến cảnh rửa chén là hoảng sợ. Cô đã đọc rất nhiều bài báo, ban ngày đi học, buổi tối rửa chén đến 12 giờ đêm, quay về ký túc xá còn phải làm luận văn.

“Không đáng sợ như cậu tưởng tượng đâu. Tớ sẽ giúp cậu.” Anh kiên nhẫn khuyên nhủ.

“Tớ sẽ suy nghĩ mà.”

“Cậu hãy mau chóng quyết định. Nếu muốn thi TOEFL, bây giờ sẽ bắt đầu chuẩn bị. Phải điền đơn rồi gửi đi. Tớ đã xin trường rồi, nếu bọn mình ở cùng một thành phố, có thể chăm sóc lẫn nhau.”

Hả? Cậu ấy đã lo xa như vậy rồi. Dựa vào gì chứ? Cuộc sống của mình vì sao cần cậu ấy lo lắng chu đáo đến thế?

Mẹ cũng gọi điện đến, “Mẫn Mẫn à —— nghe lời, con có thể đi, mẹ còn chưa được qua Mỹ đâu.”

“Nhà chúng ta lấy tiền đâu ra?”

“Có, mẹ và ba con sống nhiều năm như vậy, ít nhiều cũng dành dụm được một khoản. Tiểu Cô nói còn có học bổng mà ——”

Quả nhiên là cậu ấy! Lại là cậu ấy!!

“Vì sao ba mẹ luôn nghe lời cậu ấy chứ? Cậu ấy mới là con của mẹ sao? Lúc lên đại học cậu ấy nói Bắc Kinh thì đến Bắc Kinh, bây giờ nói xuất ngoại là xuất ngoại ngay.”

“Mẫn Mẫn, con đừng nóng giận. Thằng bé nói có lý mà, phải không? Con hãy bình tĩnh suy nghĩ lại, công việc không dễ tìm, thi nghiên cứu sinh khó vậy. Nếu có thể xuất ngoại thì đi đi ——”

“Mẹ đừng nói nữa.”

“Được, được. Mẹ không nói, tự con suy nghĩ lại, nghĩ kỹ đấy nhé ——”

Cô trưng cầu ý kiến của Lượng Lượng, cũng là thế.

“Mọi người sao thế hả? Chẳng lẽ tớ nhất định phải nghe theo sự sắp đặt của cậu ấy sao?”

“Cậu ấy nói có đạo lý mà! Cậu nổi loạn muốn trì hoãn.”

“Cút.”

“Dù sao tự cậu quyết định đi. Tớ chắc là thi nghiên cứu sinh, ở đó ba năm trước rồi tính sau.”

Cúp máy, cô buồn bực không thể phát tiết. Lần nào bọn họ cũng dùng đạo lý trói buộc cô, đưa cô đi vào quỹ đạo đã định sẵn. Dựa vào gì chứ? Cô không thể tự quyết định cuộc đời của cô sao?

Anh cầm điện thoại, “Cậu nghĩ xong chưa?”

“Đúng vậy, tớ đã quyết định, tớ không muốn xuất ngoại. Tớ định tìm việc làm.”

“Cậu định làm việc ở đâu? Ở lại Bắc Kinh hay là quay về thành phố W?”

“Ở đâu cần tớ thì tới chỗ đó. Dù sao tớ cũng không ra nước ngoài.”

“Tại sao?”

“Không tại sao cả, tớ chỉ là không muốn xuất ngoại, không tiếp nhận sự sắp đặt của mọi người. Cậu là nham hiểm nhất, luôn nói này nọ với mẹ tớ, ép tớ làm chuyện tớ không thích.”

“Cậu không thích đến Bắc Kinh ư?” Giọng anh có vẻ cô đơn.

“Phải!” Thực ra cô không phải là không thích, nhưng đang giận dữ nên phải nói vậy.

“Cậu cũng ghét xuất ngoại ư?”

“Phải!”

Điện thoại yên lặng, cô không đoán được vẻ mặt của anh.

“Được rồi, nếu cậu đã muốn quyết định cuộc sống của cậu, tớ không còn lời nào để nói. Vậy chúc cậu may mắn.” Anh cúp máy.

Không giống giọng điệu của anh chút nào, từng chữ một êm dịu nhẹ nhàng, nhưng có vẻ lạnh nhạt. Từ trước tới giờ anh chưa từng dùng loại giọng điệu này để nói chuyện.

Cậu giận thì tớ cũng giận. Chung Mẫn thầm nghĩ, tớ không muốn cậu quyết định thay tớ.

Sau đó, cô đi học, tan học, múc nước, đi dạo phố. Ở căn tin trông thấy anh chàng hội trưởng kia và bạn gái của anh ta, hình như lại đổi người mới. Trong lòng cô cười lạnh.

Hình như thiếu gì đó. Cuộc sống như mặt hồ yên ả, ngay cả gió nhẹ cũng không thổi qua. Cậu ấy sao thế? Thật giận rồi chăng?

Một tháng sau, cô rốt cuộc mất kiên nhẫn. Lúc này di động đã bắt đầu phổ biến, cô gọi cho anh, không có người nghe. Gọi tới phòng ký túc xá, âm thanh đô đô tịch mịch vang vọng, vẫn không có người.

Sao thế? Cậu ấy đang làm gì? Đã xảy ra chuyện gì? Cô không thể nén chịu thêm một giây nữa: mình đi tìm cậu ấy!

Cô đứng trước ký túc xá của anh tiếp tục gọi điện thoại, không ai nhận máy. Cô sốt ruột nhìn đám người qua lại, muốn tìm một khuôn mặt quen biết.

“Chung Mẫn? Cậu làm gì thế?” Một nam sinh đeo kính mắt bưng bốn bình nước đi tới.

“Cô Hồng Minh đâu rồi? Tôi không gọi điện cho cậu ấy được, ký túc xá cũng chẳng có ai.”

“Cậu ta không nói với cậu à? Hôm nay là trận chung kết, vẫn còn đang đánh đấy. Cậu mau tới sân bóng rổ đi, nằm đằng sau trường ấy!”

“Rất cảm ơn cậu!”

Cô chạy về phía sân bóng. Trên đường cô đột nhiên nhớ tới, cô chưa lần nào thấy anh chơi bóng, mặc dù anh đã mời vô số lần. Ba năm nay cô đã làm gì? Cô có nhiều thời gian đi dạo phố, sơn móng tay, nói đùa, lại không có thời gian xem anh chơi bóng. Cô đột nhiên có chút áy náy.

Từ rất xa đã nghe được đám đông ồn ào sôi động, sân bóng nằm ở giữa có chi chít người vây quanh, anh nhất định ở đó. Nhưng cô làm sao cũng không chen vào được.

“Cô Hồng Minh, cố lên! Cô Hồng Minh, cố lên!” Âm thanh điên cuồng của các nữ sinh, từng đợt vỗ tay ủng hộ. Hình như cô nghe được tiếng anh, ngay giữa sân bóng.

“Mười phút cuối cùng, cố lên! Cố lên!” Âm thanh khuyến khích của các đội viên vang lên.

Cô rốt cuộc chen vào được.

Cô nhìn thấy anh. Quần áo anh ướt đẫm, khuôn mặt đỏ bừng, tóc nhỏ nước. Anh nhận nước do một nữ sinh đưa qua, uống ừng ực mấy ngụm, rồi giội lên đầu. Sau đó anh lấy tay áo lau đi, ánh mắt đỏ ngầu lóe ra tia sáng hung hãn.