Bên Lồng Ngực Trái

Chương 70: Ngày Tháng Yên Bình Đầu Tiên




Khoác lấy tay anh rồi cùng nhau đi đến sofa. Đã không ít lần cả hai ở bên cạnh nhau một cách riêng tư nhưng đây là lần đầu tiên mà tình cảm giữa đôi bên đều đã được đáp lại.

- Anh đến đây giờ này rồi sáng mai phải quay lại thành phố, thật là không dễ dàng.

Ngồi xuống sofa, anh cưng chiều vuốt nhẹ lọn tóc mềm mượt rồi nắm lấy đôi bàn tay nhỏ nhắn.

- Anh không về đâu! Anh sẽ ở đây cho đến khi nào em về thì anh mới về.

- Còn công việc của anh thì sao? Em thấy dường như rất bận rộn.

Hôm trước cô nghe anh nói với Tuệ Nghi rằng lịch trình đã kín chỗ đến giữa tháng sau nên không thể lãng phí thời gian được.

- Không hề! Anh đều có sắp xếp rồi nên em đừng lo. Còn có Tần Đinh, tự thân cậu ta biết mà lo liệu. Không được mấy lần có thời gian riêng tư dành cho nhau, anh không muốn để em ở lại đây một mình.

Mộc Miên khẽ gật đầu rồi ngồi xuống bên cạnh, dịu giọng nói:

- Được rồi! Anh ăn đi cho nóng, để nguội sẽ mất ngon.

- Em không ăn sao? Đã ăn gì chưa đó?

- Em ăn rồi! Đây là em gọi cho anh, ít nhiều gì cũng phải ăn để còn uống thuốc nữa.

Hiểu Đông mỉm cười rồi ngoan ngoãn thưởng thức phần cháo thịt bằm vẫn còn nóng hổi. Có bạn gái bên cạnh thật là tốt! Không nhất thiết phải đụng chạm cơ thể, chỉ cần những hành động quan tâm nhỏ nhặt như thế này thôi cũng đủ khiến anh cảm thấy vô cùng ấm áp rồi.

- Thuốc của anh đây.

Chuẩn bị sẵn một cốc nước ấm và vài viên thuốc cảm. Bây giờ Mộc Miên cho uống trước một viên, còn những viên kia để xem ngày mai anh có bị bệnh không đã.

- Uống đi rồi còn đi ngủ, có lẽ hôm nay anh đã mệt rồi.

- Đi ngủ!?

Hiểu Đông quay mặt nhìn chiếc giường êm ái rồi nhìn ghế sofa mà mình đang ngồi. Có lẽ vị trí của anh đêm này là ở đây mới phải.

Nhìn dáng vẻ kia khiến Mộc Miên không khỏi bật cười. Đàn ông ba mươi tuổi như anh, ở cùng một phòng với phụ nữ lại e dè đến thế sao?

- Anh sao vậy? Chốc nữa lên giường ngủ cùng em.

- Nhưng mà… - Anh ngập ngừng.

- Anh sẽ làm gì em hay sao? - Cô nheo hai mắt nhìn bí hiểm.

- Đương nhiên là không có. Anh sợ rằng em sẽ không thoải mái thôi.

- Được rồi! Anh không làm gì thì em sợ gì chứ? Vả lại, hôm nay trời lạnh như thế này, em muốn được ngủ trong vòng tay của anh.

Mỉm cười nhẹ nhàng rồi nắm lấy bàn tay mềm mại của cô, Hiểu Đông không thể tin được rằng cả hai đã chính thức ở bên nhau như vậy. Mọi thứ diễn ra tựa một giấc mơ dài đằng đẵng, cho dù có là mơ thì đây cũng là một giấc mơ vô cùng tuyệt vời.

- Em nghỉ ngơi trước đi, anh rửa mặt rồi chúng ta cùng đi ngủ.

- Ừm… Vậy em đi trước đây.

Ngượng ngùng đến mức đôi má đào đã đỏ ửng. Mộc Miên không ngờ rằng sau hai mươi tám năm thì đây là lần đầu tiên mình được ngủ bên cạnh một người đàn ông. Trước đây chỉ có một mình hoặc ngủ cùng Hải Nhi vài đêm, bây giờ như thế này e rằng sẽ không ngủ được mất.

Nhìn dáng vẻ của Mộc Miên chợt khiến Hiểu Đông bật cười. Cô gái này quả thật rất đáng yêu. Đáng yêu đến mức khiến tim anh không ngừng rung động. Có lẽ đây chính là do duyên số đã để cho cả hai có thể tìm được nhau. Chắc chắn sau này anh sẽ không khiến cô muộn phiền vì bất kỳ điều gì nữa.

Không ngoài dự đoán, đã trôi qua một thời gian mà Mộc Miên không thể nào ngủ được. Tuy nhiên không phải vì được Hiểu Đông ôm trong lòng như thế này mà là do có vài chuyện cô còn chưa hỏi. Mộc Miên rất thắc mắc về những chuyện khiến cả hai xa cách của trước kia, đâu mới là thật và đâu mới là giả.

- Em sao vậy? Không ngủ được à?

Anh ân cần kéo chăn lên cao thêm một chút.

- Đúng vậy! Em muốn hỏi anh vài chuyện nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu. - Cô thở dài.

- Chuyện của Ái Như sao?

Nghe anh nhắc đến cô ấy, Mộc Miên không nói gì mà chỉ lảng tránh ánh mắt đi. Siết chặt vòng eo thon thả, anh tiếp lời:

- Ái Như là bạn gái cũ của anh khi học cùng trường phổ thông. Năm ấy anh mắc bệnh mạch vành, vốn dĩ phẫu thuật ba lần đã thất bại và chỉ có ghép tim mới có cơ hội sống tiếp. Không tìm được tim, Ái Như vì tương lai nên đã chọn chấm dứt khi anh vừa có chuyển biến xấu. Ba mẹ anh đến bây giờ rất không vui khi nhắc đến Ái Như, cô ấy đối với anh cũng chỉ là một người bạn cũ. Còn hôm đó gặp nhau ở công ty cũng vì hỏi chuyện chọn Tuệ Nghi làm đại sứ thương hiệu. Mọi chuyện xảy ra bất ngờ đến mức anh không tin được rằng cô ấy sẽ đến thẳng công ty để tìm mình.

- Vậy còn Mỹ Vy, Tuệ Nghi,… Vô số cô gái ở ngoài kia nữa. Người ta nói anh có số đào hoa, từ khi còn đi học đã không đứng đắn.

Mộc Miên không chịu được mà chống khủy tay xuống giường ngẩn nửa người dậy, ánh mắt nhìn anh cũng trở nên giận dỗi.

Cưng chiều véo mũi cô một cái, anh bật cười.

- Mỹ Vy sống ở đây một mình từ năm mười bốn tuổi, anh thấy con gái sống không có người thân ở đây không an toàn, lại còn là em gái của Trọng Nam nên quan tâm như em gái của mình vậy. Con bé như vậy làm sao anh không lo lắng cho được. Còn Tuệ Nghi anh càng không biết. Đột nhiên lại mời anh đi xem buổi hoà nhạc, cũng may là anh lấy cớ lịch trình bận rộn nên không đến đó. Nói ra thì cũng chỉ là đại sứ cho bộ sưu tập sắp công bố, anh chưa từng có tiền lệ đi riêng với bất kỳ ai cho dù là hoa hậu hay nghệ sĩ hợp tác với mình. Truyền thông rất rắc rối, một chuyện nhỏ cũng có thể vẽ ra đến mười.

- Vậy… Gần đây anh có cuộc hẹn gặp mặt nào giữa hai gia đình không? Đại loại là gặp nhà gái dùng cơm đó.

- Em lại nghe ai nói gì vậy? À, hình như là cũng có. - Anh nghiêng đầu nghĩ ngợi.

- Cũng có? Ha! Vậy mà anh còn nói là không giả dối.

Nhìn gượng mặt phụng phịu vô cùng đáng yêu kia càng khiến Hiểu Đông muốn trêu chọc thêm một lúc nữa. Chỉ một lực nhẹ đã ép cô ngã xuống giường, những ngón tay thon dài không ngừng vuốt ve đôi má đào đang dần đỏ ửng.

- Chẳng phải mùng ba Tết anh đã đến nhà em dùng cơm sao? Như vậy là đã gặp nhà gái rồi.

- Anh… Đúng là không đứng đắn. - Mộc Miên chu môi giận lẫy.

- Mộc Miên, hãy tin anh. Kể từ khi gặp được em thì anh chỉ muốn được bên cạnh em, hoàn toàn không để mắt đến bất kỳ một ai khác.

Hiểu Đông nằm xuống bên cạnh, nhẹ nhàng ôm cả thế giới của mình vào lòng. Bao nhiêu lời biện hộ chắc chắn cũng không đủ, anh chỉ muốn Mộc Miên cho mình thời gian để có thể chứng minh tình yêu này sẽ không là sai lầm.

Tựa đầu vào lồng ngực ấm áp, Mộc Miên sẽ đặt cược với bản thân một lần. Có thể anh không tốt, có thể xảy ra một vài hiểu lầm nhưng tình yêu chính là bao dung và bù đắp. Mộc Miên muốn hôm nay, ngày mai và sau này,… Thiếu sót của cô, anh sẽ bù đắp, sai lầm của anh, cô sẽ bao dung. Chỉ cần cả hai vẫn nắm tay nhau và cùng trải qua những khoảnh khắc bình yên như thế này là đủ.

Mi mắt khẽ động đậy. Sau những ngày tháng bận rộn với việc công khiến Hiểu Đông không được yên giấc, vậy mà hôm nay lại ngủ rất say đến tận gần trưa mới dậy. Siết chặt vòng tay của mình, tuy nhiên bên cạnh lại là chiếc gối ôm mà chẳng phải là Mộc Miên.

Khó hiểu mở mắt rồi bật người ngồi dậy. Nhìn bao quát một lượt căn phòng, lúc này anh mới thấy Mộc Miên đang soạn đồ đạc ở tủ quần áo bên cạnh.

- Mấy giờ rồi vậy em?

Nghe tiếng của anh, Mộc Miên khẽ giật mình rồi quay đầu nhìn lại. Trông thấy Hiểu Đông đã tỉnh giấc thì cô liền mỉm cười và đi đến ngồi xuống bên cạnh, trong tay còn là một chiếc túi mình vừa mua không lâu.

- Đã hơn mười giờ sáng rồi. Anh mau đi rửa mặt rồi còn ăn gì đó lót dạ nữa. Em có mua một bộ đồ mới để anh mặc đỡ, còn thiếu gì thì chốc nữa đi trung tâm mua sắm rồi mua sau.

- Em thật là chu đáo đấy.

Anh cưng chiều xoa đầu cô vài cái rồi mang chiếc túi đi vào phòng tắm. Ở bên ngoài, Mộc Miên vô thức bật cười nhìn theo xong thì cũng làm cho xong công việc vẫn còn dang dở.

Chẳng bao lâu Hiểu Đông đã ra ngoài với áo polo phối cùng quần âu. Tuy có hơi hướng công sở nhưng lại mang phong cách lịch lãm, rất phù hợp với độ tuổi của anh ở hiện tại. Trông thấy Mộc Miên nhìn mình, anh bước đến trước mặt rồi đặt tay ở eo, dịu dàng ôm gọn lấy thân ảnh nhỏ bé.

- Anh rất thích bộ quần áo này! Size vừa vặn, chất liệu cũng tốt. Em thật là khéo chọn!

- Anh thích là được rồi.

Cô mỉm cười, đôi tay mềm mại đưa lên giúp anh chỉnh sửa lại cổ áo. Mặc kệ rào cản, mặc kệ những lo sợ của bản thân. Điều cô cần nhất lúc này chính là có anh ở bên cạnh, một bước cũng không rời.

Vừa vài ngày trước vẫn còn ôm ấm ức nhưng người đàn ông này lại vì cô mà vứt bỏ tôn nghiêm, vì cô mà bật khóc ra thành tiếng, vì cô mà không ngần ngại dầm mưa gần ba tiếng đồng hồ,… Anh cứ như vậy thì làm sao cô có thể đành lòng đẩy ra xa nữa đây?