Trước đây Cố Cảnh Hàm ở trước mặt cô không mấy ph óng đãng, khi đó cô không hiểu tại sao cô ấy lại có thể làm bạn với một người không biết liêm sỉ như Liễu Dĩ Tư, bây giờ nghĩ lại, người xưa có câu, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, quả thật không sai.
Một người thì công khai mà ph óng đãng, còn một người thì chỉ ph óng đãng trước mặt cô, nhưng mà trình độ còn cao hơn Liễu Dĩ Tư một bậc.
Hàn Bùi Vân ôm cái túi, như đang ôm một củ khoai lang nóng, vội vàng trả túi lại cho Liễu Dĩ Tư.
"Đồ tốt mà!" Liễu Dĩ Tư không chịu cầm lấy, cô phải đi vơ vét hết chỗ này đến chỗ kia mới tìm được mấy món bảo bối này, nhiệt tình chân thành đến thế sao lại không cần chứ?
Cố Chỉ Lịch nghe thấy được, nghĩ thầm dì Tư Tư nói thế, chắc chắn là món đồ chơi rất đáng gờm.
"Tôi.... Tôi không cần." Hàn Bùi Vân đỏ mặt, lắp bắp nói.
Đúng là nhu cầu của cô về phương diện kia khá là cao, này cũng do độc thân lâu rồi, vừa mới yêu đương với Cố Cảnh Hàm, cho nên thiếu thốn vật chất lẫn tinh thần đều có thể hiểu được.
Nhưng mà cái nhu cầu này cần có một người, có thân nhiệt, không phải mấy cái món đồ lạnh lẽo kỳ quái, chứ nếu không cô cũng đâu có trống rỗng nhiều năm như vậy?
Có thể tự cung tự cấp từ lâu rồi.
"Cầm đi, hữu dụng lắm đó." Liễu Dĩ Tư nhiệt tình khuyên nhủ, mấy món đồ này cô đã chọn lựa kỹ càng, mỗi một món đều là cực phẩm, cuộc sống hài hoà từ đây không chỉ có trong mơ nữa.
Hàn Bùi Vân thấy Liễu Dĩ Tư không chịu nhận, thế là dứt khoát dúi vào trong người Liễu Dĩ Tư, cái thứ này cô không muốn.
Cố Chỉ Lịch tò mò nhìn tới nhìn lui, rốt cuộc trong túi là cái gì nhỉ, thế là hỏi Liễu Dĩ Tư: "Dì Tư Tư ơi, mẹ không cần thế cho con được không?"
Đưa thứ này cho con à? Cô thà lên trời hái sao cho con thì hơn!
"Mẹ?" Liễu Dĩ Tư nhìn quanh không thấy Cố Cảnh Hàm ở đây, sau đó nghĩ nghĩ mới biết là đang gọi Hàn Bùi Vân, cô nháy mắt đầy ẩn ý với Hàn Bùi Vân.
Được lắm nha, im im mà đã làm rõ thân phận của bọn nhỏ rồi, nhìn thấy thái độ của Lịch Lịch, chắc cũng chấp nhận rồi.
Đột nhiên bị đá lông nheo, Hàn Bùi Vân ngơ ngác, cô không biết Liễu Dĩ Tư đang muốn biểu đạt cái gì, thậm chí còn nghi hoặc đại gia chăn heo vẫn chưa chết tâm với cô. Cô đi qua gõ cửa phòng ngủ nhỏ, sau đó hé mở ra, kiểm tra xem Cố Cảnh Hàm đã bận xong chưa.
Cố Cảnh Hàm đang ngồi trên chiếc ghế nhỏ cạnh giường, đeo tai nghe và sổ ghi chép trên đùi, cúi đầu ghi gì đó.
Hàn Bùi Vân không muốn quấy rầy cô, đang chuẩn bị lùi ra, lúc này Cố Cảnh Hàm ngẩng đầu nhìn thấy cô, tháo tai nghe xuống.
"Sao vậy?" Cố Cảnh Hàm tưởng đâu Khóc Nhè nhớ cô.
Hàn Bùi Vân bảo cô đừng để ý: "Chị làm việc của chị đi."
Liễu Dĩ Tư từ phía sau Hàn Bùi Vân thò đầu ra, ánh mắt ranh mãnh liếc nhìn rồi cười nói: "Lão Cố, đang bận à? Hôm qua cùng đám người Vương tổng ăn nhậu, ai cũng nói lâu rồi không gặp cậu, nhậu mà không có cậu thật vô nghĩa."
Cố Cảnh Hàm vừa lúc xong việc, đặt đồ xuống, đi theo hai người ra ngoài: "Mình chuẩn bị bỏ rượu."
Hàn Bùi Vân chưa từng nghe Cố Cảnh Hàm nói chuyện này, lúc này khá ngạc nhiên.
Phải biết Cố Cảnh Hàm uống rượu mười mấy năm, là cái bợm nhậu, cũng có nói gần đây từ chối đi xã giao nhưng không có nghĩa là sau này không có, sao có thể bỏ rượu được?
Liễu Dĩ Tư nghe xong giống như mới nghe được một truyền hài, nhếch môi: "Mình không tin."
Liễu Dĩ Tư hứng thú tám với Cố Cảnh Hàm về mấy người trong nhóm, toàn là người Hàn Bùi Vân không quen biết, cảm thấy nhàm chán thế là chơi Lego với Lịch Lịch.
Liễu Dĩ Tư nói chuyện vài câu với Cố Cảnh Hàm, nhưng chê đối phương không nhiệt tình, thế là quay sang nói chuyện với Hàn Bùi Vân: "Tiểu Hàn, theo thông báo được đăng trên Weibo của web truyện, Bạch Ngọc Phi cũng tham dự đúng không?"
Giờ đến lượt Cố Cảnh Hàm không quen biết, nghe cái tên xa lạ, tự nhiên liên tưởng người này với cái người mơ ước Hàn Bùi Vân - Diệp Đằng lại với nhau, cô đề cao cảnh giác: "Ai thế?"
Cô còn chưa xác định Diệp Đằng đã chết tâm với Khóc Nhè chưa, cầu đừng có một cái đồ chán ghét đến nữa.
"Bạch Ngọc Phi." Liễu Dĩ Tư đọc lại cái tên kia lần nữa, đang muốn giải thích thì thấy biểu cảm không vui của Cố Cảnh Hàm, thế là dừng lại ra vẻ, "Là CP với Phi Đại ở trên web đấy."
Thấy Cố Cảnh Hàm như quả bong bóng không biết xì hơi ra đâu để trút giận, nghẹn không nói lời nào, Liễu Dĩ Tư càng đắc ý: "Lão Cố này, cậu biết CP có nghĩa là gì không? Chính là gán ghép thành một cặp đấy."
Lúc nói còn lấy hai ngón trỏ chắp lại với nhau, tạo thành một đôi.
Cố Cảnh Hàm nhìn chằm chằm ngón trỏ kia, muốn bẻ gãy nó luôn.
"Đừng chọc chị ấy." Hàn Bùi Vân cản lại, sợ Cố Cảnh Hàm nghĩ bậy, thế là vuốt tóc Cố Cảnh Hàm: "Cô ấy lừa chị đấy, em không quen biết Bạch Ngọc Phi."
Cố Cảnh Hàm liếc nhìn Liễu Dĩ Tư, không tin lời cô nói, hỏi Hàn Bùi Vân: "Người kia là nam hay nữ?"
"Nữ." Hàn Bùi Vân nói.
Liễu Dĩ Tư nói thêm: "Thuộc kiểu ngự tỷ, là tác giả bách hợp duy nhất được mời tham dự sự kiện này."
Số lượng độc giả của tiểu thuyết bách hợp ít hơn nhiều so với ngôn tình và đam mỹ. Trang web này là một trong số ít trang web truyện có mục truyện bách hợp, thâm niên của Bạch Ngọc Phi không thể ngắn hơn Hàn Bùi Vân, ở trong giới tác giả tiểu thuyết bách hợp cũng coi như đứng đầu, nhưng xét về mức nổi tiếng thì không cùng bậc với Hàn Bùi Vân.
"Phi Đại trước kia ở Weibo cũng có khen người ta viết hay, mình chưa thấy Phi Đại khen ai ngoài cô ấy hết." Liễu Dĩ Tư nói xong, làm động tác vén tóc mái.
Cố Cảnh Hàm nhìn Lịch Lịch chơi Lego một cách thờ ơ, giọng điệu khi nói vẫn bình thản như thường ngày: "Tác giả xinh đẹp? Đẹp đến cỡ nào? Thời buổi giờ ai cũng có thể gọi là ngự tỷ à?"
Là nữ, còn đẹp, quan trọng là người này viết truyện bách hợp, Cố Cảnh Hàm nghi ngờ người này không thẳng.
Nếu không thẳng mà Khóc Nhè của cô lại thuộc kiểu người dễ làm người ta thích, Cố Cảnh Hàm khó tránh khỏi suy nghĩ lung tung.
Liễu Dĩ Tư vẻ mặt quái dị khụt khịt, chán ghét lắc đầu: "Có mùi giấm."
Cố Chỉ Lịch hít một hơi thật sâu và không ngửi thấy gì, cô bé nghĩ chắc mũi của dì Tư Tư có vấn đề.
Hàn Bùi Vân nhìn Cố Cảnh Hàm một hồi, lại nghĩ tới biểu tượng cảm xúc gần đây nổi tiếng trên weibo - quả chanh nhỏ màu vàng.
Cố Cảnh Hàm vờ như không quan tâm, lắp ráp và tháo dỡ mấy khối kiến ​​trúc, vẫn không nghe được phản hồi từ Khóc Nhè, rốt cuộc nhịn không được, ngẩng đầu lên nhìn, vừa hay lại bắt gặp nụ cười ẩn ý của Hàn Bùi Vân.
Nhìn thôi cũng đủ hoảng.
"Chị đẹp nhất." Hàn Bùi Vân đánh giá như thế, chứ nếu không sao cô lại thích Cố Cảnh Hàm chứ?
Thích người này vô tri à?
Thích người này hậu đậu à?
Cái chua trong lòng Cố Cảnh hàm cũng tan đi.
Được Hàn Bùi Vân khen trước mặt Liễu Dĩ Tư khiến cô có chút xấu hổ, khóe miệng không khỏi nhếch lên, nhưng lại không muốn bị nhìn thấy nên cúi đầu tiếp tục chơi Lego.
"Chậc." Liễu Dĩ Tư không ngờ Cố Cảnh Hàm sau khi yêu lại trông ngượng ngùng như vậy.
Bản thân đã nhìn lầm rồi, bị cái bản mặt lạnh lùng như băng kia là cho hoa mắt, tưởng đâu là một cái công.
Dựa theo ý của Hàn Bùi Vân, thì Cố Cảnh Hàm chả được việc gì, xứng đáng làm một cái thụ.
Nếu nghĩ như thế thì mấy món đồ của cô chả phải người sử dụng là Cố Cảnh Hàm, tay thì vô dụng, phải nhờ tới dụng cụ hỗ trợ, thế mới có thể trồng hoa trên cỏ khô.
Lịch Lịch rất hứng thú với mấy món đồ trong túi đó, Liễu Dĩ Tư mặc dù nói hơi nhiều nhưng mà ở trước mặt trẻ con cũng biết gì nên nói gì không nên. Không thể ép Hàn Bùi Vân cầm lấy, đợi lúc đi về thì sẽ bắt Cố Cảnh Hàm tiễn cô.
Cố Cảnh Hàm đồng ý không phải muốn tiễn Liễu Dĩ Tư, chẳng qua là muốn xuống xe lấy hồ sơ.
Sau khi vào thang máy, Liễu Dĩ Tư trịnh trọng đưa túi cho cô: "Cho cậu, hạnh phúc phần dưới của cậu nằm ở trong này."
Cố Cảnh Hàm khi nghe nói đó là hạnh phúc nửa phần dưới, lập tức nghi hoặc, đồ Liễu Dĩ Tư đưa chẳng có gì tốt đẹp.
Cô cầm lên một chiếc hộp, bao bì rất tinh xảo, toàn bộ đều in bằng tiếng Nhật, cô không biết đó là cái gì, liền mở ra nhìn xem, bên trong là một thứ gì đó giống như một chiếc bánh gạo nếp, sờ lên thì chất liệu silicon, hoàn thiện rất tốt.
Cố Cảnh Hàm đặt nó vào lòng bàn tay, lại không thấy có gì hay ho, liền hỏi Liễu Dĩ Tư: "Đồ chơi à?"
Đồ chơi thì đưa cho con, chứ sao lại đưa cho cô?
Liễu Dĩ Tư cười không nói, lật chiếc bánh gạo nếp lại, ở đó có hai cái nút.
Cô nhấn một trong hai cái nút, bánh gạo nếp rung lên, nhấn lần nữa, bánh gạo nếp rung mạnh.
Cố Cảnh Hàm không hiểu này là gì, giơ chiếc bánh nếp lên, nhìn Liễu Dĩ Tư hỏi: "Ồ, đồ chơi điện à?"
Liễu Dĩ Tư thở dài, tỏ vẻ rất thất vọng với cô, liền lấy ra một chiếc hộp khác, trùng hợp chính là chiếc hộp vừa rồi khiến Hàn Bùi Vân hoảng hốt.
Thiết kế bên ngoài in đồ ở bên trong, trông giống một vật gì đó.
"Cái này còn lợi hại hơn, không chỉ rung mà còn có co giãn nữa." Liễu Dĩ Tư đánh giá cao sản phẩm này, cùng tự dùng rồi, rất tốt.
Bánh gạo nếp trong tay vẫn còn đang rung, Cố Cảnh Hàm nhìn đồ vật trên tay Liễu Dĩ Tư, nhất thời không biết phải nói gì.
"Không thích hả?" Liễu Dĩ Tư quơ quơ cái hộp, nhìn qua có chút xấu xí, nhưng ngoại trừ cái này ra, những hình dáng khác đều rất đáng yêu.
Giống như nhân viên bán hàng, cô giới thiệu cho Cố Cảnh Hàm, từ trong túi lấy ra từng món một: "Cái này là hình củ cà rốt, hữu ích không kém. Còn có cái này được khảm pha lê, trông không giống đồ tình thú đúng không? Trông giống như món đồ thủ công. Xem thêm cái này đi, càng lợi hại hơn, trông giống con thỏ...."
Cố Cảnh Hàm không biết tắt bánh gạo nếp, cô đem thứ đó ném cho Liễu Dĩ Tư, để bày tỏ thái độ và ranh giới rõ ràng.
"Này này? Cái này là trứng rung, mềm mại đáng yêu, thế mà cậu không thích sao?" Liễu Dĩ Tư nhấn một cái nút khác, bánh gạo nếp đã hết rung, cô làm vẻ mặt trìu mến mà cưng nựng nó.
Cố Cảnh Hàm: "Cậu lấy thứ này để làm gì?"
Cửa thang máy mở ra, Liễu Dĩ Tư thản nhiên đem đồ vật cất đi.
Cùng nhau đi ra thang máy, Liễu Dĩ Tư từ làm vẻ mặt chê liếc Cố Cảnh Hàm một cái, "Tiểu Hàn nói, cậu cái kia không được."
"Cái kia?" Cố Cảnh Hàm hỏi.
Liễu Dĩ Tư đi thẳng vào vấn đề: "Cậu không tự biết à?"
Cố Cảnh Hàm không nói, biết bản thân cái gì cũng tốt, trừ cái kia không được, còn làm cho Khóc Nhè khóc.
Liễu Dĩ Tư nhìn Cố Cảnh Hàm ngẩng đầu ưỡn ngực đi ở phía trước, kỳ quái thở dài: "Có người nào đó như đàn ông yếu s1nh lý, năm phút không chịu được."
Từ nhỏ đến lớn, Liễu Dĩ Tư không thiếu lần chọc Cố Cảnh Hàm, nhưng số lần thành công lại rất ít, vốn dĩ Liễu Dĩ Tư chẳng có kỳ vọng gì, nhưng Cố Cảnh Hàm vừa nghe xong, thế mà lại thẹn quá hóa giận.
"Tiểu Vân nói cho cậu?" Mặt Cố Cảnh Hàm nhất thời đỏ lên, đi đến bãi đậu xe bệnh viện, cố gắng kiềm chế cảm xúc.
Bốn bỏ năm coi như là thế, Liễu Dĩ Tư gật đầu: "Ừ."
Hai tay đang rũ bên người của Cố Cảnh Hàm nắm lại, khó kiềm chế cảm xúc lại.
"Dùng ổn lắm mà." Liễu Dĩ Tư nhân lúc này lại đưa túi ra, "Cậu cũng không thể để Tiểu Hàn tủi thân được, dùng cái này đi, chơi nửa tiếng được đó, đảm bảo Tiểu Hàn ngày nào cũng quấn lấy cậu mà đòi."
"Không cần!" Cố Cảnh Hàm đứng ở trước xe, nghe Liễu Dĩ Tư nói, không khỏi suy nghĩ bản thân thật sự khiến Khóc Nhè tủi thân sao.
Sẽ có một khoảng thời gian dài cô không thể để Khóc Nhè chạm vào mình, nhưng cô vẫn có thể chạm vào Khóc Nhè, cô hiểu rõ thể chất của Hàn Bùi Vân, cũng rất sẵn lòng để cô chạm vào.
Nhưng tay cô còn vụng về, nhất thời chưa đáp ứng được yêu cầu của Khóc Nhè.
Cố Cảnh Hàm mở cốp xe, lục lọi một đống văn kiện, lòng buồn bực.
"Cậu nghĩ cái này là cho cậu sao? Mình đưa cho Tiểu Hàn, Đại Đại mà mình yêu, đi theo cậu, sao có thể chịu cái loại tủi thân này được chứ?" Liễu Dĩ Tư ôm túi, đau lòng nói.
Cố Cảnh Hàm mất kiên nhẫn quay người lại, nhìn biểu cảm đau lòng của Liễu Dĩ Tư.
"Trong tình yêu ngoại trừ cuộc sống đời thường, còn có tính phúc, cậu không sợ vì chuyện phòng the không hài hoà mà Hàn Bùi Vân không cần cậu nữa sao?" Liễu Dĩ Tư tự quyết định, đem túi bỏ vào trong cốp xe Cố Cảnh Hàm.
Cố Cảnh Hàm nhìn chiếc túi kia, thế nhưng cảm thấy Liễu Dĩ Tư nói cũng có phần đúng, thế là không từ chối.
Lấy cây gậy trông như thật kia đưa cho Liễu Dĩ Tư, còn lại mấy cái kia nhìn vẫn ổn, cô nhận lấy.
"Phải thế chứ." Liễu Dĩ Tư rất hài lòng, thế là tuỳ tiện cầm cây gậy đi đến xe cô.
"Cậu đợi đã." Cố Cảnh Hàm còn có chuyện muốn nói.
Liễu Dĩ Tư tung tăng quay lại, tưởng đâu hỏi chuyện Bạch Ngọc Phi, "Cậu yên tâm đi, Bạch Ngọc Phi có bạn gái, Tiểu Hàn đâu có dễ tán đâu."
Cố Cảnh Hàm cau mày, cô muốn nói không phải chuyện này.
"Mình không chỉ có 5 phút." Cô nghiêm túc giải thích.
Liễu Dĩ Tư sửng sốt, sau đó cầm cây gậy ngồi xổm trên mặt đất, ôm bụng cười.