Bên Em Tháng Đổi Năm Dời

Chương 74: Chương 74




Edit: Claret

Beta: Claret

Cuối cùng, anh chỉ ôm Thẩm Mộ Xuy trên sofa hôn thật lâu.

Với một số chuyện, Du Tuỳ vẫn có chừng mực nhất định.

Lúc họ tách ra, má Thẩm Mộ Xuy ửng hồng, đôi môi cô đỏ bừng, hai mắt mờ sương trừng Du Tuỳ.

Du Tuỳ bật cười, hôn lên má cô, nhỏ giọng nói: “Giận rồi hử?”

Thẩm Mộ Xuy cạn lời, chỉ vào một chỗ nào đó: “Lát nữa còn phải mặc lễ phục.”

Du Tuỳ dừng lại, thế mà anh lại quên mất chuyện này.

Anh cúi đầu dỗ dành cô gái nhỏ đang tức giận: “Anh xin lỗi, lần sau anh sẽ dịu dàng hơn nhé, có được không?”

Thẩm Mộ Xuy nghẹn ngào không nói lên lời một lúc.

Miệng thì nói xin lỗi, nhưng sự thực thì cô không nghe ra chút “xin lỗi” nào trong lời anh cả.



Lần sau…chắc chắn cái người này vẫn sẽ làm càn tiếp thôi.

Hai người nhìn nhau một lúc, Du Tuỳ cụp mắt, mỉm cười ôm cô vào lòng.

“Em gọi món gì thế?”

“Em đã kịp gọi đâu.”

Du Tuỳ dở khóc dở cười, véo má cô: “Lễ phục ở nhà hết à?”

“Ừ, em đi thẳng từ nhà đến mà.” Cô ngẩng đầu nhìn Du Tuỳ: “Còn anh?”

Du Tuỳ nghĩ một chút: “Anh thế nào cũng được.”

Nghe vậy, hai mắt Thẩm Mộ Xuy sáng rực lên: “À đúng rồi, em mua cho anh hai bộ đồ đấy, anh có muốn mặc thử không?”

Du Tuỳ khẽ giật mình, anh hơi ngạc nhiên.

“Được.”

Thẩm Mộ Xuy hào hứng kéo Du Tuỳ vào phòng thay đồ.

Lần trước cô mua hai bộ quần áo, cô thấy bộ nào cũng đẹp, lại còn rất hợp với Du Tuỳ nữa.



Quan trọng nhất là hai bộ này toàn là mẫu mới nhất mùa này, Du Tuỳ mặc cũng không lo bị lỗi thời.

Du Tuỳ nhìn bộ đồ mà cô gái nhỏ lấy ra, nhíu mày liên tục.

“Bộ này.”

“Sao thế?”

Thẩm Mộ Xuy nhìn anh: “Không đẹp hả?”

Du Tuỳ bật cười, lắc đầu: “Không phải.”

Anh hơi bất lực: “Em dùng mấy vạn mua quần áo cho anh à?”

Thẩm Mộ Xuy chớp mắt, không hiểu ý Du Tuỳ.

Cô dừng lại mấy giây, sau đó dài giọng hỏi: “Mấy bộ này mấy vạn á?”

Du Tuỳ gật đầu: “Nếu anh nhớ không lầm thì đúng vậy đó.”

Vốn dĩ Triệu Khang cũng định đưa cho anh một bộ của thương hiệu này, Du Tuỳ cũng hay hợp tác với nhiều thương hiệu và họ rất sẵn sàng cho anh mượn đồ.





Dù sao thì Du Tuỳ mặc vào rất có lợi cho việc quảng bá.

Bản thân anh cũng thích thương hiệu này, nhưng cũng không cần thường xuyên mua.

Hơn nữa, Du Tuỳ hay có quần áo mà bên thương hiệu gửi đến, nhiều quần áo quá mặc không hết nên cơ bản thì anh cũng không mua.

Mà bây giờ nhìn Thẩm Mộ Xuy mua cho mình hai bộ dễ dàng như thế, tự nhiên anh có cảm giác…hình như mình giống tiểu bạch kiểm được người ta bao dưỡng thì phải?

Mặc dù là tiểu bạch kiểm nhưng cảm giác này không tồi chút nào.

Thẩm Mộ Xuy trầm mặc mấy giây, yếu ớt nói: “Em có hỏi giá đâu.”

Du Tuỳ im lặng.

Nghĩ vài giây, anh đứng lên khỏi ghế, xoa đầu Thẩm Mộ Xuy, lặng lẽ thở dài: “Xem ra anh phải kiếm nhiều tiền hơn mới được.”

Thẩm Mộ Xuy: “Sao vậy ạ?”

Du Tuỳ mỉm cười: “Bạn gái anh giàu quá, nếu bạn trai không kiếm nhiều tiền hơn thì chẳng phải mức sống của bạn gái anh ấy sẽ giảm xuống mất à?”

Anh nói: “Anh không nỡ.”

Thẩm Mộ Xuy nhìn anh nghiêm túc nói những câu tình tứ mà không nhịn được cười.



“Anh vậy là đủ rồi.”

Du Tuỳ thở dài: “Em nói xem, lỡ đến lúc tụi mình công khai tình yêu lại có người bảo anh ôm đùi phú bà thì phải làm sao?”

Thẩm Mộ Xuy lườm anh, lẩm bẩm: “Thế sao anh không bảo giờ fans anh toàn nói em ôm đùi anh rồi cọ nhiệt anh đi.”

Du Tuỳ hiểu ra: “Vậy thì lần sau anh sẽ nói vợi bọn họ, rằng giữa anh và Thẩm lão sư thì anh mới là người ôm đùi nhé, được không?”

Hai người nói đùa với nhau, bầu không khí lại dễ chịu nhẹ nhõm hẳn.

Chỉ khi ở trước mặt Thẩm Mộ Xuy, Du Tuỳ mới có thể trút bỏ được những cảm xúc bên ngoài, thả lỏng bản thân mình.

Nói chuyện không cần phải dè chừng quá nhiều, chỉ cần vui vẻ hạnh phúc là được rồi.

Phải nói rằng bộ đồ Thẩm Mộ Xuy mua rất hợp, Du Tuỳ mặc lên cao ráo đẹp trai, lại còn quý phái tao nhã nữa.

Thẩm Mộ Xuy vừa thấy vậy, có khi nhìn cả ngày cũng được.

Một lúc sau, Thẩm Mộ Xuy còn cố tình bảo Du Tuỳ thử cả hai bộ, thậm chí lấy cả máy ảnh ra chụp.

Kỹ thuật chụp ảnh của cô rất tốt, dù sao cô cũng là bạn tốt của nhiếp ảnh gia nên nhìn chung cũng không quá tệ.

Nhìn những bức ảnh mình chụp, Thẩm Mộ Xuy phải tự khen: “Đẹp quá!”

Du Tuỳ xem chung với cô, cong môi: “Cảm ơn công chúa nhỏ.”

Thẩm Mộ Xuy cười: “Không cần khách sáo đâu.”

Vừa dứt lời, chuông cửa vang lên.

Hai người nhìn nhau, Thẩm Mộ Xuy ngẩn ra một lúc: “Chuyên viên trang điểm tới.”


Nói xong, cô đi ra mở cửa.

Đứng ngoài cửa là Triệu Khang và Lý Lộ.

“Sao hai người lại đến cùng nhau thế?”

Lý Lộ vào phòng, hừ giọng: “Du Tuỳ ở chỗ em à?”

Thẩm Mộ Xuy: “….Vâng.”

Lý Lộ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Em đi trang điểm đi.”

“…À.”

“Từ từ đã.” Triệu Khang bên cạnh hô lên, anh đưa một cái hộp cho Thẩm Mộ Xuy, khẽ mỉm cười: “Đây là lễ phục Du Tuỳ chuẩn bị cho em.”



Thẩm Mộ Xuy sững sờ, kinh ngạc nhìn người đàn ông đang mặc âu phục, anh một tay đút túi đứng cách đó không xa, mỉm cười nhìn cô, trong mắt tràn ngập hình bóng cô.

“Cái này…”

Du Tuỳ thản nhiên giải thích: “Trùng hợp thôi.”

Lúc hai người mới gặp lại nhau, anh đã đặt may vài bộ váy cho Thẩm Mộ Xuy, chỉ là Haute Couture khá phức tạp.



Ban đầu họ muốn Thẩm Mộ Xuy đích thân đến đó, nhưng Du Tuỳ đã cung cấp tên cô, số đo của cô có trong profile, nhờ vậy mới không quấy rầy đến cô.

Nhưng may đo lâu quá, đến giờ cũng chỉ mới có một chiếc váy được gửi về.

Vừa hay kịp lễ Giáng Sinh này.

Thẩm Mộ Xuy sửng sốt, dưới ánh mắt của mọi người mở hộp quà ra.

Bên trong là một chiếc váy màu hồng nude điểm xuyết vài ngôi sao nhỏ, váy lộ vai có ống tay dài nhưng tay áo kia lại có màu hồng nude xuyên thấu, trông vô cùng gợi cảm.

Nói thế nào thì chiếc váy này cũng vô cùng hợp với Thẩm Mộ Xuy, hơn nữa…lại còn là cái duy nhất.

Đây chính là ý nghĩa tồn tại của Haute Couture.

(*) Haute Couture hay còn được gọi là thời trang cao cấp.



Là thuật ngữ dùng để chỉ những bộ trang phục độc quyền, được may theo đơn đặt hàng cho khách, sử dụng các loại chất liệu cao cấp và có giá thành rất cao.



Các sản phẩm được làm bằng tay và chủ yếu được sản xuất tại Pháp.

Nguỵ Tiểu Văn thốt lên: “Đẹp quá”

Thẩm Mộ Xuy cũng vô cùng kinh ngạc, màu nào cô cũng thích nhưng thích nhất là màu hồng và đỏ, thế mà Du Tuỳ…anh ấy biết.

“Thích không em?”

Hai mắt Thẩm Mộ Xuy sáng ngời, không hề do dự: “Thích.”

“Em rất thích.”

Du Tuỳ cười một tiếng, nói nhỏ: “Thế thì tốt.”

Anh dừng một chút: “Đi trang điểm trước đi đã, hôm nay em định mặc bộ này hay bộ khác?”


Thẩm Mộ Xuy không hỏi Lý Lộ mà nói thẳng: “Em muốn mặc bộ này.”

Du Tuỳ tặng váy, cớ sao lại không mặc? Chưa kể chiếc váy này thật sự rất được lòng cô, cô vô cùng thích.

Du Tuỳ về nhà mình để trang điểm và tạo kiểu tóc, Thẩm Mộ Xuy cũng có stylist chuyên dụng ở đây.

Vì bộ váy này mà cô không ăn trưa, chỉ ăn salad hoa quả mà Ngụy Tiểu Văn mang đến, cắn hai miếng Thẩm Mộ Xuy lại bỏ xuống, sợ có bụng.

Năm giờ chiều, tạo hình của Thẩm Mộ Xuy đã xong.

Lúc cô thay váy xong đi ra, tất cả mọi người trong phòng đều thốt lên “Wow”, ngay cả Lý Lộ nhìn mặt cô quen rồi cũng không khỏi gật đầu: “Đẹp lắm, đêm nay em chính là tiên nữ hạ phàm.”

Thẩm Mộ Xuy cong môi cười, rất vui vẻ.

“Thật không ạ?”

“Tất nhiên rồi.” Lý Lộ nhìn về phía nhiếp ảnh gia: “Chụp vài tấm hình đi.”

“Được.”

Thường thì trước khi nghệ sĩ tham gia sự kiện sẽ tung vài bức ảnh ra.



Nói Thẩm Mộ Xuy là nghệ sĩ cũng không đúng lắm, nhưng bảo không phải nghệ sĩ thì lại không đúng.



Hơn nữa giờ số fan của cô đã tăng lên mấy chục vạn, có thể được coi là một nữ nghệ sĩ có chút tiếng tăm.

Vì không đến khách sạn nên nhiếp ảnh gia chỉ chụp ảnh Thẩm Mộ Xuy trong nhà cô.

Cũng may nhà đủ rộng và ánh sáng tốt, ảnh chụp ra còn đẹp và tinh tế hơn ảnh chụp ở hành lang khách sạn.

Lễ trao giải đêm Giáng Sinh đã được công bố từ sớm.

Rát nhiều fan đã có mặt tại lễ trao giải, háo hức chờ thần tượng của mình xuất hiện.

Thẩm Mộ Xuy không có tác phẩm nào, cô chỉ đến biểu diễn thôi.

Lần này khác lần trước, lần này tổng hợp cả phim truyền hình và điện ảnh của năm, lần trước chỉ có phim điện ảnh thôi.

Tất nhiên Du Tuỳ không thể đi cùng Thẩm Mộ Xuy, Du Tuỳ và đoàn phim đi chung làm áp trục, còn Thẩm Mộ Xuy…đi giữa

Ngồi trong xe, Lý Lộ nhìn cô: “Em có hồi hộp không? Lần này chỉ có mình em thôi.”

Thẩm Mộ Xuy lắc đầu: “Không hồi hộp ạ.”

Cô không một mình, mặc dù không đi cùng Du Tuỳ nhưng họ là một, như thể đi cùng nhau vậy.

Cô ngước mắt nhìn fan đứng hai bên cửa sổ, không ít fan còn giơ bảng phát sáng có tên cô lên.

Đôi mắt cô cong lên, không nhịn được cười.

“Tự nhiên vui vui.”

“Như nào?”

Thẩm Mộ Xuy cười: “Mặc dù làm nghệ sĩ có rất nhiều người mắng, nhưng nhìn thấy rất nhiều fan ủng hộ đôi khi lại thấy vô cùng yên tâm và vui vẻ.”

Đây là sự thật.

Người hâm mộ là sự tồn tại ấm áp nhất, cũng là động lực tiếp sức cho mọi nghệ sĩ bước qua giai đoạn khủng hoảng.




Đương nhiên không thể phủ nhận rằng có một số fan cuồng, cũng có người mắng mình nữa, nhưng tóm lại thì vui nhiều hơn buồn.

Chỉ cần thấy những fan đáng yêu như thế, Thẩm Mộ Xuy nghĩ thầm, có bị mắng cũng không sao.

Một lúc sau, xe của Thẩm Mộ Xuy dừng lại.

Các fan hò hét ầm ĩ, ngẩng cổ nhìn vào trong xem bên trong có phải thần tượng nhà mình không.

Bỗng nhiên, một đôi chân dài bước xuống, ngẩng đầu lên chính là tiên nữ lọt vào mắt mọi người.

Váy trên người cô phát sáng, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ, ánh đèn chiếu vào khiến quanh cô sáng ngời lấp lánh.

Fan sững sờ mấy giây, điên cuồng hét lên.

"Aaaaaaaaaaaaaaaaa em chết đây!!!”

"Là Thẩm lão sư đó!!!"

"Tiên nữ giáng trần!!"

Làn đạn trong sóng livestream còn điên cuồng hơn.

【 Huhuhu túm lại Thẩm lão sư là tiên nữ tuyệt thế gì vậy, đẹp quá đi mất thôi!!!! 】

【 Trời má, chắc chắn đây là tiên nữ giáng trần không phải bàn cãi gì nữa!!!】

【 Nếu xinh đẹp là một cái tội thì Thẩm lão sư đã bị kết án chung thân rồi!!! Thực sự đẹp quá!!!】

【Trái tim tôi đã bị Thẩm lão sư cướp mất rồi!!! 】

【Đù!! Thẩm lão sư đẹp quá quy định rồi đấy nhé!!】


Thẩm Mộ Xuy nghe tiếng reo hò, khẽ mỉm cười, giơ tay lên chào trước ống kính.

MC thấy cô cũng không khỏi xúc động.

“Hôm nay Thẩm lão sư đẹp quá.”

Thẩm Mộ Xuy khẽ mỉm cười: “Cảm ơn anh, anh cũng vậy.”

MC hô lên: “Bộ váy đẹp quá, Thẩm lão sư đến đây chụp một tấm ảnh nào.”



“Được.”

Cuối cùng, MC tò mò nhìn cô: “Hình như đây là lần đầu tiên cô đi thảm đỏ một mình phải không, cảm giác có khác gì không?”

Thẩm Mộ Xuy bật cười, nghĩ một chút: “Cảm giác rất lạnh, nữ nghệ sĩ trong mùa đông đúng là không dễ gì mà.”

MC: “…”

Fans xung quanh nghe vậy cười rầm rầm, câu này chân thực quá.

May là MC cũng không làm khó cô, nhanh chóng để cô đi.

Cuối cùng, Du Tuỳ và đoàn làm phim xuất hiện cùng nhau, thậm chí còn khuấy động không khí trường quay đến cao trào.

MC là người rất thích kiếm chuyện, chắc chắn sẽ không bỏ qua anh.

“Hôm nay Tuỳ Thần đến cùng đoàn làm phim.” MC cười nói: “Anh vừa từ đoàn phim về đây à?”

Du Tuỳ mỉm cười: “Đúng vậy.”

MC dừng lại một chút, nghĩ rồi lại hỏi: “Đây là lần thứ hai đi thảm đỏ trong tháng này rồi, Tuỳ Thần cảm thấy thế nào?”

Du Tuỳ nghĩ một chút, mỉm cười: “Cảm thấy rất tốt.”

Fan: “Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!!!”

Kệ idol nói gì thì nói, cứ hét lên là được.

Du Tuỳ cũng vào trong cánh gà, anh thấy cô tiên bé nhỏ đang ngồi yên lặng cách đó không xa, đi thẳng đến.

Anh không để ý ống kính, cũng không quan tâm đến bất kỳ điều gì khác nữa.

Thẩm Mộ Xuy quay đầu, mỉm cười khi bắt gặp ánh mắt của anh.

“Hôm nay Tuỳ Thần đẹp trai ghê.”

Du Tuỳ cười nhẹ, nhìn cô bằng ánh mắt sáng rực: “Thẩm lão sư cũng vậy.”

Hai người nhìn nhau cười.

Du Tuỳ tiện thể ngồi xuống bên cạnh luôn.

Thẩm Mộ Xuy nghẹn lời, nhỏ giọng nhắc: “Chỗ của anh có phải ở đây đâu.”

Vị trí trong lễ trao giải cũng rất quan trọng.

Du Tuỳ khoác lên thành ghế của cô, “Ừ” một tiếng: “Lát nữa anh đổi chỗ với người ta là được.”

Thẩm Mộ Xuy: “…”

Hai người không hề hay biết rằng việc họ ngồi cùng nhau đều được ghi hình trực tiếp.

Lúc này, fans CP Thần Du đang sôi nổi xem.

【Aaaaaa mị tin chắc chắn CP Thần Du là thật!!!】

【Huhuhu hai vị thần nhan này tồn tại thật sao!!!】

【Ánh mắt Tuỳ Thần nhìn Thẩm Mộ Xuy thực tình rất tuyệt á.





【Không ai để ý tay Tuỳ Thần để sau lưng Thẩm lão sư hả, đây hoàn toàn là hành động chiếm hữu của một người đàn ông nhé, nói cho cả thế giới biết —— Người phụ nữ này do tôi bảo vệ!!! Huhuhu nghĩ xíu thôi mà ngọt chết rồi!!! 】

【Em yêu Tuỳ Thần!!!】

【Cô Thẩm với Tuỳ Thần yêu nhau đi mà, xin hai người đấy! 】

Thẩm Mộ Xuy và Du Tuỳ không biết suy nghĩ của fans, hai người vẫn nói chuyện vô tư.

Cuối cùng, Du Tuỳ nắm lấy tay cô phía dưới: “Lạnh không em?”

“Hơi hơi ạ.”

Một giây sau, Du Tuỳ cởi áo khoác xuống.

Ánh mắt mọi người sáng rực nhìn theo…nhìn chiếc áo khoác đen kia rơi lên vai Thẩm Mộ Xuy.

Lần này khiến toàn mạng bùng nổ..