Bên Em Tháng Đổi Năm Dời

Chương 2: Chương 2




Tác giả: Thời Tinh Thảo

Editor: Lemon

Beta: Claret

Sân vận động bên này còn cãi cọ ồn ào, fans xem xong vẫn đang nhiệt tình thảo luận buổi biểu diễn của Thịnh Úc, lại nhắc đến Du Tùy.



Người rất đông, Thẩm Mộ Xuy và Cố Thư không muốn chen lấn nên tìm một góc đứng nghỉ ngơi, chờ ít người hơn sẽ ra ngoài.



Trong tay cô còn cầm di động, điện thoại còn chưa ngắt truyền đến tiếng hít thở của hai người.



Thẩm Mộ Xuy nói xong liền im lặng.



Du Tùy nghe cô nói nhẹ nhàng, hơi rũ đôi mắt chợt lóe, vừa định nói gì đó bên tai lại lần nữa truyền đến tiếng cười.



“Gạt anh đó.” Thẩm Mộ Xuy đương nhiên nói: “Cố Thư đi, chắc chắn em sẽ đi.”

Du Tùy: “……Được.”

Anh liếc mắt nhìn người còn đang tháo trang sức, giọng nói nặng nề: “Anh ở dưới bãi đỗ xe chờ các em.”

“Không cần.” Thẩm Mộ Xuy gọn gàng dứt khoát: “Cố Thư lái xe tới, cô ấy biết địa chỉ, chúng em sẽ tự qua đó.”

Sau khi cúp điện thoại, Cố Thư cười như không cười nhìn cô: “Lợi hại nha.”

“Tớ còn tưởng cậu sẽ từ chối thật.”

Thẩm Mộ Xuy mỉm cười nhìn cô ấy, nghiêng đầu nghiêm trang nói: “Vì sao tớ phải từ chối, có thể ăn ké một bữa cơm thật tốt nha.”

Cố Thư nhướng mày, cơ hồ nháy mắt đã hiểu được ý Thẩm Mộ Xuy.



Cô ấy cười khẽ “Có lý đấy.”

Phải biết rằng Thẩm Mộ Xuy là một người rất dễ nói chuyện.



Đương nhiên, tiền đề là không chạm đến điểm mấu chốt của cô.



Bất kẻ là ai cô đều trưng gương mặt tươi cười chào đón, hiếm khi thật sự tức giận, còn tính tình đại tiểu thư gì đó càng là chưa từng có, trên cơ bản người khác nhắc tới yêu cầu, chỉ cần không quá mức cô đều có thể đáp ứng.



Cố Thư quen cô nhiều năm như vậy chỉ thấy cô nổi giận hai lần, còn đều là vì cùng một người.



Cố Thư đang ngâm nga một bài hát biểu đạt tâm tình hưng phấn của mình.



Bữa ăn khuya này, hẳn là có trò hay để xem.





Buổi biểu diễn tối nay vô cùng thành công.



Có Du Tùy tham gia càng làm buổi diễn thêm sôi nổi, từ khi bắt đầu buổi biểu diễn tên Thịnh Úc cùng Du Tùy liền lên hot search, đến sau khi kết thúc còn chưa hạ nhiệt.



Nơi ăn khuya có chút xa, Thẩm Mộ Xuy ngồi bên ghế phụ nhàm chán xem hot search.



Trên Weibo tất cả đều đang bàn luận buổi biểu diễn tối nay, cô gõ “Du Tùy” vào thanh tìm kiếm, nhìn đến rất nhiều ảnh chụp ở những góc độ khác nhau.



Mỗi một biểu cảm đều được chụp lại rõ ràng.





Thẩm Mộ Xuy nhìn mà phải thầm cảm thán:

—— phải thế chứ.



——anh chính là người như vậy.



Cô kéo xuống xem từng tấm một, đột nhiên thấy mấy tấm ảnh làm mắt cô sáng rực lên.



Trong ảnh vẫn ở buổi biểu diễn, nhưng người chụp bức ảnh này hẳn là ở hàng phía trước, người trong ảnh lông mi cong vút, còn có nốt ruồi nhỏ trên chóp mũi cũng được chụp vô cùng rõ ràng.



Ánh mắt anh chứa cả ngân hà, phản chiếu ngược lại ánh sáng mà mấy vạn fans đã thắp cho anh.



Thẩm Mộ Xuy không khống chế được tay, nhấn lưu từng tấm một.



Sau đó mới click mở bình luận, trên cơ bản fans nhìn thấy mấy tấm ảnh này đều trong trạng thái điên cuồng.



“A a a a a a muốn nói một vạn câu, ca ca nhà tôi quá tuyệt!”



“Ekip chụp ảnh đẹp quá! Quá đẹp!!”

“Mặc áo sơmi nào cũng đẹp hết, không phải ca ca tôi thì là ai!!”

“Ô ô ô ô ca ca đang nhìn tôi đấy…… đêm nay tôi muốn chết chìm trong đôi mắt ấy……”

……

Không chỉ là fans, Thẩm Mộ Xuy nhìn đến mấy tấm ảnh này đều có những cảm xúc không giống nhau.



Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.



Sau khi buổi biểu diễn kết thúc, con đường thông thoáng hơn rất nhiều, xe chạy thong thả trên đường.



Cô nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, bỗng dưng những ký ức phủ đầy bụi đâm chồi một góc trong tâm trí cô như măng mọc sau mưa.



Ngày cô gặp lại Du Tuỳ là đầu năm mới.



Lúc đó cô mới vừa về nước, theo bạn tốt đi ktv hát, uống chút rượu mơ mơ màng màng liền đi nhầm phòng.



Đèn trong phòng bao rất sáng, tiếng nói chuyện ồn ào, lúc cô đẩy cửa đi vào người bên trong thoáng chốc im bặt, đồng loạt quay sang nhìn cô.



Thẩm Mộ Xuy sửng sốt, vừa định nói xin lỗi rời đi thì thấy được một người ngồi trong góc.



Anh ước chừng là đang nghỉ ngơi, nghe được tiếng vang liền nâng mắt nhìn qua, anh mặc áo sơ mi trắng cùng quần đen, chân dài rộng mở, cánh tay lộ ra bên ngoài bị ánh đèn chiếu xuống, trắng đến lóa mắt, đôi mắt màu hổ phách trước sau như một, không có chút ấm áp nào, tràn đầy sương giá.


…..



Thẩm Mộ Xuy nín thở nhìn anh, ngây ra như phỗng đứng ở tại chỗ không nhúc nhích, đến khi người bạn cô tới tìm mới vội vàng xin lỗi rồi kéo cô rời đi.



Sau khi trở về phòng bao cô mới nghe người bạn nói người nọ là tân ảnh đế —— Du Tùy.



Cô cười khẽ, tên hay.



“Tỉnh?”

Giọng Cố Thư từ bên cạnh truyền đến.





Thẩm Mộ Xuy xoa xoa mắt, khàn khàn hỏi: “Sao tớ lại ngủ rồi?”

“Tớ cũng muốn biết đấy.”

Cố Thư trợn trắng mắt: “Cậu nói xem cậu là thần ngủ sao, chỉ có nửa tiếng cũng ngủ được.”

Cô ấy nghiêng đầu nhìn Thẩm Mộ Xuy, nhìn thấy sắc mặt cô Cố Thư hơi lo lắng hỏi: “Cậu gặp ác mộng à?”

Thẩm Mộ Xuy thay đổi tư thế ngồi, xoa xoa huyệt thái dương: “Không phải ác mộng.”

Cố Thư còn muốn nói gì đó thì đã tới nơi tổ chức tiệc rồi.



Hai người một trước một sau xuống xe, vừa bước xuống xe Thẩm Mộ Xuy liền thấy được người kia đứng dưới đèn đường, anh vẫn đang mặc trang phục biểu diễn trên sân khấu, chỗ khác duy nhất chính là trên đầu thêm một chiếc mũ lưỡi trai, trên mặt đeo khẩu trang.



Nghe được tiếng xe người đang cúi đầu nhìn di động ngẩng đầu lên nhìn sang chỗ cô.



Cặp mắt kia vẫn nhàn nhạt trước sau như một, nhìn thấy người tới mới dần dần lộ ra độ ấm.



Giống ——mấy tấm ảnh Thẩm Mộ Xuy mới vừa xem, trong mắt anh chứa đầy ánh sao, lộng lẫy mê người.



Cố Thư ho một tiếng, rất có biết ý cười cười chào hỏi: “Tùy ca, chờ Ngủ Ngủ sao, em đi vào trước đây.”

Nói xong, cô ấy nhanh chân chạy vào.



Thẩm Mộ Xuy ở phía sau nhìn, không còn gì để nói.



Cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt, hơi hơi mỉm cười chủ động hỏi: “Sao các anh đến nhanh vậy?”

Du Tùy hơi giật mình, nghe giọng nói lãnh đạm xa cách của cô: “Tài xế của Thịnh Úc tương đối thạo con đường này.”

Thẩm Mộ Xuy “À” một tiếng, gật gật đầu: “Cũng phải.”

Cô nhìn xung quanh, là một căn biệt thự vùng ngoại thành.



Thông thường có tụ tập gì mọi người đều ầm ĩ ở bên này.



Chỗ này yên tĩnh, cũng không lo làm phiền đến người khác, đương nhiên ——

Cũng không lo sẽ bị phóng viên chụp trộm.




Người thường ngày đứng trước camera, có thể có chút không gian riêng tư cũng không dễ.



Nhất thời hai người đứng đối diện nhau không nói gì.



Du Tùy ho một tiếng, phá tan bầu không khí quỷ dị này trước: “Đi vào thôi, họ đều đang chờ đấy.”

“…… Ừm.”

Hai người song song đi vào, Thẩm Mộ Xuy thấy mấy người quen, sau khi chào hỏi qua cô liền tự giác tìm sô pha ngồi xuống.



An tĩnh, không ồn ào chút nào.



Trong tình huống bình thường đều là như thế, những trường hợp thế này cô thỉnh thoảng vẫn tham gia, nhưng cũng không nhiệt tình.

Đang ngồi một chỗ nghỉ ngơi, đột nhiên trước mặt Thẩm Mộ Xuy xuất hiện một bóng đen,lông mi cô run lên, nhìn người tự nhiên xuất hiện.

“Sao anh lại ra đây?”

Cô vừa mới thấy Du Tùy bị một đám người vây quanh, từng người từng người kính rượu anh, đúng thật là không có cách nào phân thân được.





Cũng phải thôi, địa vị và thanh danh của Du Tuỳ trong giới rất cao, thật sự làm đại gia chiêu đãi như vậy.



Trong vòng này là thế, ai có danh tiếng là sẽ có người đến muốn ôm đùi.



Cho dù là cọ chút nhiệt cũng tốt, về sau đi ra ngoài còn có thể nói tôi đã cùng Du Tùy cùng nhau uống rượu, có bao nhiêu thể diện cơ chứ.



……

Du Tùy rũ mắt nhìn cô, lại nhìn sang ly rượu trước mặt cô: “Uống rượu?”

Lúc anh nói chuyện còn có mùi rượu tản ra, Thẩm Mộ Xuy rất thích mùi rượu, nhưng không thích mùi rượu trên người người khác, cô thích nhất là rượu lâu năm, dùng phương pháp cổ xưa sản xuất ra.



Nhưng mùi rượu nhàn nhạt cùng mùi bạc hà trên người Du Tùy lại có cảm giác khiến người khác say mê.



—— ví dụ như cô bây giờ.



Chỉ không để ý một chút thôi đã chìm đắm vào hương vị này rồi.



Thẩm Mộ Xuy bối rối tránh đi tầm mắt anh, cúi đầu nhìn ly rượu trước mặt: “Mọi người đều uống, em không uống chính là không cho mặt mũi rồi.”

“Hơn nữa em khát nước.”

Cô nói đúng lý hợp tình.



Du Tùy cười nhẹ, nhìn một vòng xung quanh.



“Khát à?”

“Ừm.”

Anh đứng dậy, nhìn một vòng cũng không thấy thứ mình cần, hơi hơi nhíu mày nhìn cô: “Đừng đi lung tung, ở đây chờ anh một lát.”


“……Anh muốn đi đâu?”

“Tìm nước cho em.”

Thẩm Mộ Xuy vừa muốn cản, Du Tùy đã đi vào trong.



Cô mím môi, cúi đầu uống thêm một ngụm rượu, ý đồ làm chính mình “thanh tỉnh” một chút.



Một lát sau Du Tùy chưa trở về, bên cạnh Thẩm Mộ Xuy lại xuất hiện những người khác.



Người đàn ông trước mặt mặc áo thun đen, mặt mày đầy ý cười nhìn cô: “Xin chào, cô là bạn của Thịnh Úc sao?”

Thẩm Mộ Xuy dừng một chút mới hỏi: “Có chuyện gì à?”

Người tới cười, giới thiệu: “Tôi là Trần Bá Ích.”

“Thẩm Mộ Xuy.”

Trần Bá Ích nhướng mày, nghe cái tên khó đọc này cười cười nói: “Tên rất đặc biệt.”

Thẩm Mộ Xuy cười cười, không giải thích.



Tên cô chỉ cần người nghe qua đều nói đặc biệt, hoặc là khó đọc.



Nhưng cô không cảm thấy vậy, tên cô bao hàm tình yêu của ba với mẹ mình.



Trần Bá Ích không rối rắm với tên của cô, hắn dùng đôi mắt đào hoa nhìn Thẩm Mộ Xuy, đánh giá từ trên xuống dưới một lượt, “Cô rất đẹp.”


“Cảm ơn.”

Đối với thái độ lãnh đạm của Thẩm Mộ Xuy, Trần BÁ Ích cũng không cảm thấy thất bại, ngược lại, mỹ nhân như vậy càng có thể gợi lên ham muốn chinh phục của đàn ông.



Hắn chỉ chỉ rượu trước mặt: “Cùng nhau uống một ly không?”

“Có thể.” Đang ở trên địa bàn người khác cũng phải cho chút mặt mũi.



Thẩm Mộ Xuy sảng khoái uống lên một ly, Trần Bá Ích mắt sáng rực lên, vô cùng vui vẻ nhìn cô, bắt đầu chuẩn bị thả lưới.





——

Giờ phút này Du Tuỳ đang ở phòng bếp phía sau, anh bảo người đưa tới một hộp sữa bò, mới vừa mở ra chuẩn bị hâm nóng cho cô gái nhỏ yếu ớt nào đó.



Đột nhiên cửa bị gõ.



Du Tùy quay đầu lại, nhìn người đang dựa vào cửa cầm ly rượu lắc qua lắc lại: “Tìm tôi có việc?”

Thịnh Úc mỉm cười: “Tìm cậu, nhưng thực ra không có việc gì.”

Hắn liếc mắt nhìn sữa trong tay Du Tùy: “Nấu sữa bò cho Ngủ công chúa?”

Du Tùy không phản ứng.



Anh cúi đầu, lông mi thật dài rũ xuống giấu đi dịu dàng trong mắt, động tác trên tay không ngừng.



Anh đem sữa bò đổ vào ly sứ, bỏ vào lò vi sóng chờ.



Thịnh Úc đối với thái độ này của anh cũng không tức giận, hừ cười lên tiếng nhắc nhở: “Có người đang tán tỉnh Thẩm Mộ Xuy.”

Cơ thể Du Tùy cứng đờ, vẫn không nói chuyện.



“À, là Trần Bá Ích.” Thịnh Úc nhìn người nọ bóng dáng đĩnh bạt, mỉm cười: “Trần Bá Ích là ai cậu cũng biết rồi đó, tiểu công tử Trần gia, chỉ cần nhìn trúng người nào liền bất chấp ——”

“Choang” một tiếng, cái ly rơi xuống đất, sữa bò văng khắp sàn phòng bếp.



Một mớ lộn xộn đập vào mắt.



Du Tùy thong thả ung dung lấy khăn lông lau tay, ném cho Thịnh Úc: “Quét sạch sẽ chỗ này, còn nữa, hâm nóng một ly sữa bò đưa ra ngoài.”

Thịnh Úc: “?”

Chờ tới lúc hắn phục hồi tinh thần chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng anh vội vàng rời khỏi.



“Đệt!”

Thịnh Úc không nhịn được mắng một câu thô tục.



“Tôi mẹ nó không nên lắm mồm ——” nhìn một đống bừa bãi trước mặt, Thịnh Úc đau đầu, nhéo nhéo mi tâm, không có cách nào khác nhận mệnh cầm khăn lông lên lau chùi.



——Thôi, ai bảo hắn nợ Du Tùy chứ.



Lúc Du Tùy ra tới Thẩm Mộ Xuy còn đang buồn rầu không biết ứng phó thế nào.



Cô không giỏi xã giao, cũng không thích đàn ông ở gần mình quá.



Lúc cô vừa định từ chối thì một bóng người quen thuộc đã đi nhanh tới đứng cạnh cô.



Thẩm Mộ Xuy ngước mắt nhìn khuôn mặt lạnh như băng của anh, lại cúi đầu nhìn anh vặn nắp chay nước khoáng đưa qua.



“Không phải khát sao, sao còn uống nhiều rượu như vậy.” Ánh mắt anh lãnh đạm, trực tiếp bỏ qua người đàn ông bên cạnh, nói: “Uống nước đi, sắp tới giờ em đi ngủ rồi.”

Thẩm Mộ Xuy: “……?”

Trần Bá Ích: “???”

Tác giả có lời muốn nói:

Du Tùy: Ai dám giành vợ với tôi? Giờ đi ngủ của vợ tôi cũng biết đấy.



Ngủ ngủ: Hả? Đêm nay em có định ngủ lúc 11 giờ đâu.



Du Tùy: Không sao, anh có thể dỗ em ngủ.



Ngủ Ngủ:????

Tác giả: Tuỳ thần, anh nói xem —— anh vẫn làm người được cơ à?.