Bên Em Khi Hoàng Hôn Tắt Nắng

Chương 46




Tổng công ty Thắng Lợi ngừng sản xuất trà Thanh Nhân. Xưởng sản xuất của công ty Ngọc Minh hồ hởi sản xuất trà Thiên Ân trở lại. Hơn nữa, nhờ dây chuyền công nghệ cao nên chi phí giảm xuống, giá thành cũng hạ theo, thị trường hào hứng vô cùng. Chẳng bao lâu trà Thiên Ân sẽ lại làm chủ thị trường trong ngành trà thảo mộc giải khát thanh lọc cơ thể, đi cùng với dòng sản phẩm nước tăng lực thảo mộc Tuyết Sơn.

Nhìn từng chai trà Thiên Ân trên băng chuyền inox, Lương Minh Nguyệt mỉm cười âu yếm quay sang chồng. Mới mang bầu nên bụng cô chưa lộ, cũng chẳng bị cơn nghén hành hạ nhiều, xem như là may mắn.

Nghĩ đến chuyện cũ, Nguyệt hậm hực cất lời:

– Em vẫn căm con Thủy lắm. Chẳng phải chỉ là suy đoán của em mà chính ba em xác nhận nó là kẻ đứng sau tất cả. Đợt rời Thắng Lợi em đã lùng tìm nó, tiếc là nó đã bỏ sang Mỹ với lão giám đốc Phú Gia anh ạ.

– Anh đã cho người tìm kiếm nó, ngay từ lúc ba vợ hiểu lầm anh.

Nguyệt ngạc nhiên nhìn chồng. Đôi mắt Hải đanh lại. Khi trước Thắng Lợi muốn sản xuất Thanh Nhân nên anh không quan tâm đến cô ta, còn lúc này, vì yêu mà anh từ bỏ Thanh Nhân, tại cô ta mà anh bị cả gia đình Nguyệt hiểu lầm. Lưu Thanh Thủy chính thức là kẻ thù của anh. Đã đến lúc cô ta phải trả giá rồi.

Tại nước Mỹ.

Kể từ lúc chuồn êm khỏi Việt Nam, Lưu Thanh Thủy bay nhảy khắp nơi cùng đại gia lắm tiền nhiều của Phạm Hoàn, tay đại gia bốn mươi lăm tuổi, chủ nhân công ty Phú Gia một thời. Ngày qua ngày tiệc tùng vui thú khắp các địa điểm sang chảnh, đêm đến cả hai lại như cá với nước, lao vào nhau mà tận hưởng lạc thú nguyên thủy, bất chấp những gì bọn chúng gây ra, cả việc phản bội người vợ tào khang cùng đứa con trai lên mười ở nhà.

Sau một trận kích tình mệt lử, Thủy vuốt những móng tay tô đỏ chót lên khuôn ngực nính mỡ của Hoàn thủ thỉ:

– Anh… người ta chẳng thích sinh con đâu, xấu đi rồi anh lại bỏ em theo con khác!

– Ai bỏ được em nào, người đâu đã đẹp lại còn có tài!

Hoàn cất giọng cưng chiều. Thành công lớn nhất của con đàn bà này là đã lừa được lão Minh, khiến lão dâng không Thiên Ân cho hắn. Bán Thiên Ân cùng Phú Gia cho Thắng Lợi, số tiền thu về lên đến cả nghìn tỷ, hắn nhận thấy đã đến lúc vui hưởng cuộc đời, chẳng tội gì phải làm trâu làm ngựa nữa. Tiền nhiều để làm gì?

– Mà cái thuốc của em có chắc chắn hiệu quả không, anh định nhờ em một việc nữa.

Thủy bĩu môi nghĩ thầm. Tay Hoàn chỉ giỏi lợi dụng cô, nhưng không có gã cô cũng chẳng có nhiều tiền mà ăn chơi nên đành chiều gã. Suy cho cùng cũng là đôi bên cùng có lợi.

Món hương trầm mê hồn dược Thủy tình cờ được một bà lão lang chỉ cho, khi đốt lên khiến người ngửi mê man mà làm theo mọi điều cô muốn, ngoại trừ một kẻ cô đã dùng nhưng không thành công. Đến lúc này Thủy vẫn còn chưa nguôi hận, kẻ đó không ai khác chính là đương kim tổng giám đốc Thắng Lợi Phan Đăng Hải.

Thời điểm đó Phan Đăng Hải vẫn còn là phó tổng giám đốc của Thắng Lợi. Thủy được Hoàn giao tiếp cận ông Minh của Ngọc Minh, nhưng cô không muốn. Lão Minh vừa già vừa nghiêm túc khó gần, nhìn qua cô đã không ưa. Cô ưa anh Phan Đăng Hải đẹp trai chuẩn soái ca hơn nhiều. Thế nên, thay vì tiếp cận ông Minh trước, cô quyết định tiếp cận Phan Đăng Hải, mục tiêu của lão Hoàn là tiền, vậy thì con đường nào mà chẳng đến thành Rome? Biết đâu cô gặp may lại đường đường trở thành phu nhân phó tổng giám đốc Thắng Lợi?

Ấy vậy mà, dù đã tìm cách để trở thành nhân viên lau dọn dãy phòng của Phan Đăng Hải, bao lần tình cờ chạm mặt, từ tinh tế đến lộ liễu mồi chài thế nào tay mặt lạnh đó cũng không để Thủy vào mắt. Cay, quá là cay cho một người đẹp sắc nước hương trời như Thủy! Cuối cùng cô đành sử dụng mê hồn dược, hạ sách mà cô chẳng muốn dùng đến với Hải. Lợi dụng lần vào quét dọn phòng cho Hải, Thủy đã châm hương. Cứ nghĩ Hải sẽ vì mê hồn dược mà sa vào vòng tay Thủy, ai dè ngay hôm đó Thủy bị đuổi việc. Mũi của gã là mũi chó hay sao? Vừa bước vào phòng Hải đã phát hiện ra mùi lạ, thứ mùi giống hệt tinh dầu thơm lau rửa phòng. Tinh thần cảnh giác cao độ Phan Đăng Hải lập tức bịt mũi, xịt sát khuẩn khắp nơi, xịt ngóm cả trầm hương Thủy mới đốt. Gã còn tức điên lên, lập tức tống cổ Thủy khỏi Thắng Lợi mà dường như còn chẳng thèm nhớ mặt cô.

Thủy đanh mặt lại khi nghĩ đến Hải. Dù sao bọn Ngọc Minh hẳn đang tin cô là người của Thắng Lợi do Phan Đăng Hải phái đến, như thế cũng là đáng kiếp hắn rồi. Thủy khẽ nhếch khóe môi, cô tủm tỉm trả lời:

– Thực ra ai cảnh giác thì cũng không dùng được đâu anh ạ. Chứ anh nghĩ em là thần thánh à? Chỉ có ai ít để ý thì mới dùng được thôi!

– Thế à, cứ phải thử mới biết. Cái gã chủ du thuyền này ấy, anh muốn mua lại với giá rẻ còn đưa em đi chơi, thế mà trả giá mãi gã nhất quyết không chịu bán, em xem có giúp anh được không, vợ chồng mình có cái mà dùng!

– Thôi… em chán lắm rồi… anh có tiền mà cứ phải lăn tăn thế, thích thì mua đứt nó đi, giá nào cũng chơi!

Chửi thề trong đầu nhưng cái miệng chúm chím của Thủy vẫn hôn lên môi Hoàn một cái, cô xoay người lại để hắn tiến vào từ đằng sau, miệng cất lên những âm thanh khiến Hoàn mê không để đâu cho hết, cứ thế hùng hục ở cái tuổi lưng chừng cuộc đời.



Có tiếng còi cảnh sát hú vang. Thủy sợ hãi lập tức hỏi Hoàn:

– Anh… anh có nghe thấy gì không?

– Thì tiếng còi xe cảnh sát, có gì đâu em?

– Sao em cứ có cảm giác bọn họ đến bắt mình anh ạ.

– Ngốc quá… đúng là… có tật giật mình hahaha!

Tiếng gõ cửa rầm rập, Thủy hốt hoảng vội kéo chăn lên người, mặc kệ Hoàn tơ hơ. Chưa kịp mặc lại đồ cánh cửa đã bị mở tung. Một nhóm cảnh sát Mỹ cao lớn xông vào phòng ngủ của đôi gian phu dâm phụ trên du thuyền sang trọng, người đi đầu cất lời trước hai kẻ hoảng hốt tức giận đang lõa thể trên giường:

– Cảnh sát Việt Nam đề nghị trục xuất các người khỏi Mỹ, triệu tập các người về nước ngay lập tức!

Chỉ kịp mặc cái quần xà lỏn, Hoàn đỏ gay mặt mũi quát lên:

– Các người có bằng chứng gì hả? Tại sao lại trục xuất chúng tôi?

– Không nói nhiều. Bắt người!

Hai kẻ một đàn ông một đàn bà mang theo lệnh trục xuất khỏi Mỹ, rời khỏi nơi bọn chúng hưởng lạc lâu nay, lên máy bay vào ba giờ sáng. Công an Việt Nam truy tìm bọn chúng sang tận trời Mỹ, quả thực có trong mơ bọn chúng cũng không thể ngờ đến!

Về đến Việt Nam, bọn chúng lập tức bị áp tải về đồn cảnh sát. Hai kẻ tóc tai mặt mũi bơ phờ, vẫn còn nghĩ là mình không đời nào bị bắt. Bị tra khảo, bọn chúng chối đây đẩy:

– Các người bắt chúng tôi vì tội gì?

– Tội giả mạo giấy tờ, lừa đảo, lợi dụng tín nhiệm chiếm đoạt tài sản.

– Vô lý. Chúng tôi không làm gì hết. Các người đổ oan cho chúng tôi, chúng tôi sẽ kiện các người!

– Các người muốn gặp nhân chứng chứ?

Bọn chúng ngơ ngác nhìn nhau, mặt mũi xám đen lại. Lão Minh… lão Minh bằng xương bằng thịt từ cửa bước vào. Chẳng phải… lão ta bị ngã cầu thang nằm thực vật chỉ đợi chết hay sao? Chiều thứ sáu, sau khi bị đuổi khỏi Ngọc Minh, Thủy cứ nghĩ lão sẽ tìm cách gây khó dễ cho cô nhưng lão cũng chẳng có bằng chứng gì cả, cô cũng không lo lắng nhiều, ai dè sau đó lão còn bị ngã cầu thang, cô đã cho rằng trời đất thương tình ủng hộ mình. Tại sao… tại sao lão lại tỉnh lại, lại còn khỏe mạnh thế này?

Phan Đăng Hải cùng Lương Minh Nguyệt đứng bên cạnh ông Minh. Ông Minh gằn giọng:

– Thủy, cô nên nhận tội đi, tôi có đủ bằng chứng về tội lỗi của cô đấy!

– Ông điêu vừa thôi, ông quên ngày xưa ông hứa hẹn với tôi đủ điều trên giường rồi à, giờ ông lại lá mặt lá trái cái gì? Tôi chẳng lừa lọc giả mạo giấy tờ gì gì hết, tất cả là ông ta tự nguyện!

Con Thủy già mồm gào lên.



Chát!

Một cái tát trong cơn tức giận ông Minh giáng lên má nó, lập tức ông bị cảnh sát giữ lại. Con Thủy hộc máu mồm lăn ra đất liền gào thét ăn vạ:

– Tôi ghê tởm ông. Ngày xưa ông nói ông chán vợ, ông nói ông sẽ lấy tôi, cho tôi ăn sung mặc sướng, ông còn chứng minh tình yêu với tôi bằng cái hợp đồng đó. Vậy mà… khốn nạn!

Nghe nó gào lên mà người không rõ sự việc lại nghĩ nó bị oan. Nguyệt ức nghẹn, cô quát lên:

– Mày diễn giỏi quá đấy! Mày đừng tưởng mày cứ chối là được! Bọn tao đã tìm được tàn hương trầm khốn kiếp của mày trong phòng làm việc của ba tao rồi!

Tàn hương nhỏ li ti như bụi, thế nhưng cái kim trong bọc chắc chắn sẽ bị lòi ra. Từ ngày tiếp quản Ngọc Minh thay ba, Nguyệt cố gắng giữ phòng làm việc của ba nguyên vị không dọn dẹp, cô muốn mỗi lúc một ít tìm hiểu nguyên nhân sự việc. Đến khi nghe ba cô nói về loại thảo mộc nào đó, một lần nữa cô lục tìm tàn dư trong phòng, không ngờ lại tìm ra vật chứng.

– Nói láo! Làm gì có hương gì trầm gì, các người vu khống cho tôi!

– Cảnh sát đã khám xét được hương trầm trong hành lý của mày, trùng khớp với bụi hương trong phòng làm việc của ba tao. Mày còn chối nữa không?

– Anh cảnh sát, tôi không phục… bằng chứng cái gì… chẳng chứng minh được cái gì cả!

– Ở đây có nhân chứng, có vật chứng, cô không thoát tội được đâu.

Anh cảnh sát lạnh giọng. Nguyệt tiếp lời:

– Bản hợp đồng kia đã được đem đi giám định chữ ký, hoàn toàn không có lực ký, chứng tỏ người ký đang trong trạng thái không tỉnh táo. Tóm lại, mọi thứ đều khiến mày tù mọt gông đấy con khốn ạ!

Thủy ngơ ngác xanh mặt, cô ta bất lực cúi đầu, tóc tai rũ rượi. Hoàn chứng kiến một màn, biết không thể giấu được nữa, hắn không nhịn nổi quát to:

– Con ngu, tại sao mày nói thuốc của mày khiến người mê vẫn tỉnh hả? Tỉnh mà ký hời hợt thế à?

– Tại ai, tại ai mà tao phải làm mấy trò bỉ ổi này, là tại mày đấy lão già bẩn thỉu ạ!

– Á à… Mày chết với ông!

Hoàn lao đến túm tóc con Thủy, một đấm khiến con Thủy lật mặt, máu mồm máu mũi trào ra, gãy cả răng. Nếu không vì hai đồng chí công an giữ hắn lại chắc hẳn Thủy không toàn mạng. Cô ta run rẩy ấm ức, vừa đau nhức bên ngoài da thịt vừa đau đớn trong lòng. Sau cùng cô ta vẫn chỉ là một con chó bị vứt bỏ, y như cái ngày cô ta bị bố đẻ và mẹ ghẻ ruồng bỏ vì tội chửa hoang năm mười sáu tuổi.

Trước cảnh bạo lực nội bộ lục đục của lũ khốn, Nguyệt chỉ cảm thấy buồn cho lòng người, cô quay sang Hải nói:

– Em mệt rồi, mình về thôi anh. Chuyện ở đây để công an xử lý bọn họ.

Phan Đăng Hải gật đầu ôm vai vợ, quay người bước khỏi phòng tạm giam. Ba người nhà ông Minh đi rồi, phía sau vẫn còn vang lên tiếng gào thét chửi rủa của Hoàn. Nhiều tiền nhiều của để làm gì, giờ vào tù ra tội, vợ con căm ghét không thèm nhìn mặt. Chắc chắn sau này con đường đi của hắn cũng chẳng dễ dàng một khi đã đụng đến Phan Đăng Hải.

—–

Lời tác giả: Truyện kết thúc ở đây nhé chị em. Thằng Quân tuy nó khốn nhưng nó cũng chẳng xơ múi được gì, đời nó cũng chẳng khá được đâu vì nợ nần ngập mặt rùi.