Tôi lập cập bấm nút thang máy tầng mười sáu, tim đập không yên trong lồng ngực. Hôm nay là chủ nhật, tôi hi vọng Hải có nhà, hơn nữa tôi có khóa cửa nên nếu anh không có nhà tôi sẽ vào nhà chờ anh.
Vừa ra khỏi thang máy bước lại phòng 1620, tôi nhận thấy cánh cửa căn hộ của Hải hé mở. Bình thường dù ở một mình anh cũng đóng chặt, không biết có ai đến đây nữa? Tôi sững người khi nghe có âm giọng quen quen trong nhà vang lên. Là… giọng mẹ chồng tôi!
– Hải… con bé đó bỏ con cả tháng nay rồi, con xem có con vợ nào như nó không? Đẻ thì không đẻ được, nhà bên nó cũng chẳng có gì giúp đỡ cho con được. Mẹ cứ nghĩ nó yêu mày lắm nên mẹ mới đồng ý chứ mẹ mà biết thế này ngay từ đầu thì còn lâu mẹ mới chấp nhận ngữ nó làm con dâu!
Không có tiếng đáp lại, mẹ chồng tôi lại tiếp lời:
– Mày nhìn mày xem, giờ mày có như con ma không, ăn không ăn ngủ không ngủ, lầm lầm lì lì đụng đâu mắng đấy, mấy đứa nhân viên phải mất việc vì mày rồi đấy!
Tôi nghe mà lòng nghẹn đắng, nước mắt bất giác rơi lã chã. Một hồi lâu tôi nghe giọng Hải vang lên:
– Mẹ về đi!
– Mày định cứ sống thế này đến bao giờ? Có khi nó bỏ theo thằng khác rồi. Đàn bà mà không về với chồng là chỉ có đi theo trai thôi! Mà như thế có khi lại hóa hay con ạ.
– Mẹ im đi. Bố Nguyệt đang nằm viện đấy!
– Tóm lại là nó không cần mày nữa. Mày ngu lắm! Mẹ đã chấm cho mày con Giang vừa xinh đẹp vừa nết na, lại là con ông phó chủ tịch hội đồng, thế nào tối hôm trước mày lại đuổi nó về thế hả con?
Tôi không nghe tiếng trả lời mà chỉ thấy cửa mở toang vội lùi người lại. Hải đẩy mẹ chồng tôi ra ngoài, sững sờ nhìn tôi đứng ở đó. Mẹ chồng tôi sững người, đôi mắt bà đanh lại hất hàm hỏi tôi:
– Con Nguyệt, mày đi đâu mà cả tháng không về? Chồng mày sống chết thế nào mày cũng mặc, có con vợ nào như mày không?
Tôi sụt sịt nhìn mẹ chồng, lúc này tôi đáng bị chửi đáng bị đánh lắm, có bị phải nghe nặng lời thế nào tôi cũng chịu, miễn là tôi còn được ở bên Phan Đăng Hải. Tôi lau nước mắt, quỳ xuống van xin:
– Mẹ… tất cả là lỗi của con, ba con đang nằm viện, tâm trạng con không tốt nên muốn ở bên ba con chăm sóc cho ông. Giờ con về đây ạ. Anh Hải… em xin anh… anh tha cho em!
Mẹ chồng tôi hừ một tiếng, bà nói mát mẻ:
– Lý do gớm nhỉ? Hay do cô chán làm vợ nó rồi thì cô cho tôi biết một câu để tôi còn cưới vợ mới cho nó, còn đẻ cho tôi một thằng cu tí.
Tôi biết bà muốn chọc cho tôi tức để tôi bỏ đi rộng đường đón cháu của bà, nhưng tiếc là tôi không thể chiều ý bà được.
– Mẹ… con có chết cũng muốn được làm vợ anh ấy, chỉ khi anh ấy chán con, đánh đuổi con đi thì con mới để mẹ cưới vợ mới cho anh ấy thôi ạ.
– Cô…?
Mẹ chồng tôi mắt long lên sòng sọc, bọt mép bà sùi ra, dáng bộ tức đến phát điên trước câu trả lời của tôi.
– Còn có nửa năm thôi đấy, cô liệu thế nào thì liệu!
Mẹ chồng tôi cúi xuống, gằn giọng vào tai tôi, âm thanh rất nhỏ Hải không thể nghe được. Bất chợt Hải kéo tay tôi một lực, đẩy tôi vào nhà, quăng lại một câu cho mẹ chồng tôi trước khi đóng sập cửa lại:
– Vợ chồng con đóng cửa bảo nhau, mẹ về đi!
Tôi nghe có tiếng dậm châm tức tối bên ngoài. Dù sao mối quan hệ giữa tôi và mẹ Hải cũng đã chẳng còn như xưa từ lâu, tôi chỉ buồn khi vết cắt càng lúc càng sâu mà thôi. Bà có lý của bà, tôi không trách bà, tôi chỉ tiếc khi số phận dồn ép con người khắc nghiệt với nhau.
Không dám nhìn thẳng vào Phan Đăng Hải, tôi làm bộ bước về bếp.
– Cô đi đâu?
– Em xem có gì ăn không, đói quá! Hơn mười hai giờ rồi mà sáng giờ em chưa ăn gì. Nãy mẹ đến nấu cơm cho anh à?
Tôi cố gắng dùng âm điệu bình thường nhất để trả lời Hải, biết là anh giận tôi lắm nên mới dùng ngôi xưng đó để nói với tôi. Hải vào bếp theo tôi, lạch cạch một hồi đem ra trước tôi mấy món ăn hâm nóng lại. Tôi đoán đúng thật, mẹ anh mang đồ ăn sang đây vì lo cho anh. Nước mắt lại kéo đến, tôi vừa ăn vừa sụt sịt, chẳng dám nhìn Hải, chỉ cúi mặt nhai.
– Khóc lóc gì? Tôi tưởng cô đi luôn không thèm về cái nhà này nữa.
– Em… em sai rồi… hức hức… Là vợ mà không tin tưởng chồng, còn bỏ chồng đi biền biệt…
Nước mắt ngắn dài, tôi đưa tay lên má quệt. Người đàn ông trước mặt tôi cứng miệng mềm tim, tôi vẫn biết là thế nhưng vẫn sợ anh không chịu tha thứ cho tôi, trên hết tôi thương anh đến xót lòng. Tất cả chỉ vì tôi quá hồ đồ. Tại sao đến lúc này tôi mới hiểu. Trước bao việc anh làm, cả việc anh hết lòng vì ba tôi, tôi hất hết đi chỉ vì một câu nói chẳng rõ trắng đen của ba tôi. Tôi có lỗi với anh, có xin anh tha thứ thế nào cũng là không đủ.
– Thôi được rồi, không nghĩ gì nữa, ăn đi!
Hải thở hắt ra, cuối cùng vẫn là anh chịu bỏ qua cho tôi… Tôi sụt sịt, cầm giấy ăn lau mặt rồi cười gượng lấy lòng:
– Vâng… em không nghĩ nữa. Mẹ làm món này ngon quá anh ạ… hì hì.
Rửa bát xong tôi vào giường ôm lấy Hải từ phía sau. Mọi khi toàn là anh chiều chuộng tôi, lúc này tôi chỉ biết áp má vào lưng anh, hai tay ôm chặt lấy bụng anh.
– Anh… em đã nghĩ thông rồi… Ba nói vậy là việc của ba. Vợ chồng thì phải tin nhau anh ạ. Em đã tin anh rồi.
Không có tiếng trả lời, có lẽ thời gian qua Hải đã phải chịu khổ vì tôi nhiều lắm nên anh giận tôi.
– Niềm tin của cô… tôi tin được bao nhiêu?
Hải đáp lại bằng âm giọng hờn dỗi. Tôi sụt sịt vươn người hôn lên má anh đáp:
– Em chỉ có thể để thời gian trả lời thôi anh. Mọi mối quan hệ đều phải đối mặt với rủi ro, nếu em nói anh có thể tin em 100% thì anh cũng chẳng tin phải không?
Hải im lặng. Cứ vậy một hồi, khi tôi cảm thấy anh sẽ chẳng nói gì, bất ngờ anh quay người lại, cả cơ thể tôi lại chui gọn vào lòng anh. Nước mắt của ngọt ngào, của hạnh phúc làm tôi thút thít.
– Anh… em sẽ không bao giờ bỏ anh đi đâu nữa, anh có đánh có chửi em em cũng vẫn sẽ bám lấy anh, cũng không cho anh lấy vợ mới!
– Anh không giận em, anh chỉ buồn thôi.
Nước mắt tôi như mưa ướt cả đệm. Hải vỗ về:
– Anh thương em chứ không giận em, anh chỉ muốn em hiểu chúng ta giờ đã là một gia đình, em bỏ anh đi thì đâu còn là gia đình nữa. Sau này dù có chuyện gì, miễn là chúng ta còn nghĩ đến 1% khả năng ở bên nhau thì nhất định không ai được phép bỏ đi. Anh muốn em hứa với anh như vậy!
– Vâng… em hứa. Những ngày qua em luôn băn khoăn. Thậm chí em đã nghĩ dù anh có là kẻ đứng sau tìm cách cướp Thiên Ân bằng âm mưu gì thì em cũng sẽ tha thứ cho anh, em đã muốn lao đến bên anh bất chấp tất cả, nhưng cuối cùng em vẫn không làm được…
– Vậy còn hiện tại thì sao? Tại sao bỗng nhiên em lại tin anh?
Hải lau nước mắt cho tôi, chăm chú nhìn vào mắt tôi anh hỏi. Tôi áy náy trả lời:
– Em… em đã bình tĩnh nghĩ lại mọi chuyện… em cảm thấy em nên tin anh.
Tôi e dè, vài giây sau quyết định nói tiếp:
– Em cũng đã biết anh là mạnh thường quân giấu mặt chuyển tiền vào quỹ thiện nguyện Sao Xanh, một người tốt như vậy làm sao có thể bày ra âm mưu cướp bóc được, kết hợp với những gì anh làm thời gian qua… em không còn có thể nghi ngờ anh nữa. Chuyện mà ba nói chắc chắn có uẩn khúc gì, khi nào ba tỉnh lại chúng ta sẽ tìm hiểu sau.
– Em hoạt động trong nhóm thiện nguyện đó à? Sao anh không biết nhỉ?
– Vâng… không quan trọng đâu anh ạ. Mà sao anh biết đến nhóm của em thế? Nhóm em không kêu gọi công khai mà!
Hải ngẫm nghĩ một hồi, chợt đôi mắt anh mở to chăm chăm nhìn tôi như thể tôi là một sinh vật lạ.
– Anh nhận ra rồi! Em chính là cô sinh viên ngày đó đem cho anh một suất cơm thiện nguyện! Lúc ấy anh bị tai nạn giao thông nên không thể nhớ kỹ được, chỉ nhớ láng máng, thảo nào lần đầu tiên gặp em anh cứ có cảm giác đã gặp ở đâu rồi! Sau lần ấy xuất viện anh đã nhờ người tìm số tài khoản của nhóm em để đóng góp, cũng không nghĩ nhiều.
Tôi ngỡ ngàng, số người tôi phát cơm thiện nguyện nhiều lắm nên tôi không thể nhớ được. Có lẽ, một hạt giống tốt lành gieo vào lòng ai đó, đến một ngày hạt giống ấy nảy mầm… đến lúc này có lẽ đã trở thành một cái cây đại thụ rồi!
Tôi gật đầu, hôn chụt lên môi anh, quan tâm hỏi:
– Lúc ấy anh bị tai nạn thế nào? Bệnh viện đó là bệnh viện ung bướu, chắc anh gặp nạn gần đó nên người ta đưa vào phải không?
– Ừ… hôm ấy anh đi xe máy, đang tốc độ cao lại tránh một chiếc xe đạp đi ngược chiều nên đâm vào cột điện.
– Anh mà cũng đi xe máy à?
– Có sao đâu, vừa mát vừa tiện, gần anh vẫn đi. Có điều từ ngày gặp tai nạn như thế anh không dám đi nữa.
– Thế tai nạn đó anh bị làm sao?
– Anh đập đầu xuống đường, mũ bảo hiểm vỡ, gẫy tay. Đợt ấy cũng phải nằm viện một thời gian nhưng ngay hôm sau là anh chuyển viện rồi.
Tôi khẽ run lên khi tưởng tượng ra hình ảnh Phan Đăng Hải nằm trên đường sau tai nạn, chỉ biết ôm chặt lấy anh.
– Không sao là may quá rồi anh ạ. Em tin những việc tốt mà anh làm sẽ được ông trời biết đến và đền đáp.
Hải phì cười:
– Hiện tại anh đã thấy được đền đáp rồi đấy!