Tôi cùng Phan Đăng Hải nghe tư vấn của bác sĩ, quyết định sau ba tháng chúng tôi sẽ thực hiện việc chọc hút noãn lần hai, kết hợp tiếp tục tăng cường sức khỏe cho tôi. Thời gian chờ đợi ấy tôi như ngồi trên đống lửa. Nếu không nhờ niềm vui ba tôi hồi phục trở lại nhanh đến ngỡ ngàng có lẽ tôi không sao ăn ngủ được.
Cho đến thời điểm này, sau hai tháng điều trị tại Mỹ, ba tôi đã có thể đi lại, nói năng được gần như bình thường, có điều ba vẫn cần yên tĩnh tâm trí, đầu vẫn thi thoảng đau đớn khiến ba nhăn nhó. Tôi và mẹ thống nhất để khi nào ba ba về lại Việt Nam mới kể những gì mới nhất xảy đến với chúng tôi cho ba được rõ, để ba được gặp con rể, còn cho ba biết Ngọc Minh hiện tại lớn mạnh thế nào. Như vậy cũng coi như tạo cho ba bất ngờ lớn sau thời gian dài xa cách, chắc chắn đến khi biết chuyện ba sẽ rất vui!
Lần chọc hút noãn thứ hai, tôi không biết làm gì ngoài việc cầu nguyện. Kết quả cuối cùng cũng có. Phôi… phôi đã hình thành. Việc thụ thai từ noãn trưởng thành đã thành công! Tôi hạnh phúc đến rơi nước mắt. Như người ta, giai đoạn này vẫn còn nhiều lo lắng nhưng với tôi mà nói, đến được bước này đã là quá hạnh phúc rồi! Tôi biết mình được chuẩn bị bước vào giai đoạn chuyển phôi. Run rẩy đến ngỡ ngàng, tôi phải vỗ vỗ vào ngực mình để trấn tĩnh lại. Bên cạnh tôi, Phan Đăng Hải chau mày căng thẳng, chắc hẳn anh đang nghĩ đến quá trình chuyển phôi đầy đau đớn của tôi.
– Bệnh viện sẽ nuôi phôi thêm vài ngày… khi phôi nang đặt vào cơ thể tỉ lệ đậu thai sẽ trên 50%. Em về nhà nghỉ ngơi cho tốt chuẩn bị tinh thần đến bệnh viện chuyển phôi nhé!
Chị bác sĩ mỉm cười nói với vợ chồng tôi. 50% đậu thai sao? Với tôi mà nói, tỉ lệ như vậy là cao lắm rồi, nhưng cũng còn đến 50% thất bại. Tôi nhắc nhở mình đừng quá hi vọng nhưng khóe miệng đã cong lên không sao hạ xuống được. Phan Đăng Hải kéo eo tôi sát lại, anh thơm nhẹ lên tóc tôi như nhắc nhở tôi bình tĩnh, cần chuẩn bị tâm lý, sức khỏe, cũng đừng quá kỳ vọng trước những rủi ro.
– Cảm ơn bác sĩ… chúng em cảm ơn các bác sĩ nhiều lắm…
Tôi lau nước mắt nói lời cảm ơn chị bác sĩ, theo Hải bước ra ngoài. Chiều nay ba mẹ tôi cũng trở về từ Mỹ, niềm vui nhân lên thế này tôi cảm thấy cứ như ở trong một giấc mơ, phải tự cấu mình một cái mới yên tâm. Nhắc nhở bản thân đừng quá lạc quan nhưng mà khó quá! Bao ngày trông đợi tưởng chừng tuyệt vọng, cuối cùng cũng đã có được hai phôi đạt, giấc mơ có con với Hải mỗi lúc một gần hơn với tôi rồi.
Về đến nhà, Hải vào bếp mở tủ lạnh lấy đĩa nho đặt lên bàn ăn. Tôi nhón mấy quả nho tím cười híp mắt với anh. Anh ngồi xuống nhìn tôi nghiêm túc nói:
– Giai đoạn này em cần nghỉ ngơi, tạm thời em nghỉ làm ở Ngọc Minh đi.
– Ơ… mình đã thống nhất khi nào chuyển phôi em mới nghỉ mà anh.
– Nghe anh đi, anh để em tự do như vậy là quá nhân nhượng rồi. Ba sắp về lãnh đạo Ngọc Minh, em còn không yên tâm à?
– Ba còn yếu, để thêm thời gian nữa đã anh ạ…
– Ừ, nhưng ít nhất ba cũng có thể đến công ty, anh sẽ cử một trợ lý đắc lực hỗ trợ cho ba. Như vậy Ngọc Minh có chủ, em cũng có thể yên tâm nghỉ ngơi.
Tôi nghe anh tính vậy cũng là hợp lý, dù chưa muốn nghỉ nhưng cũng đành gật đầu. Ngủ một giấc đến hai giờ chiều, tôi bắt taxi ra sân bay đón ba mẹ. Giờ này Hải phải làm việc, trên hết tôi chưa muốn để ba gặp anh, muốn để tối nay cả nhà quây quần mới ra mắt anh với ba cho ba bất ngờ.
Ba mẹ tôi kia rồi, tôi giơ tay vẫy vẫy rồi lao ào đến. Nước mắt lăn dài, tôi ôm lấy ba trong cơn xúc động:
– Ba… ba ơi… huhuhu… con vẫn còn chưa dám tin là ba đã khỏe trở lại đứng trước mặt con thế này đâu ba…
Ba tôi gầy đi nhiều quá, dáng đi yếu ớt nhưng nụ cười hiền trên gương mặt ba vẫn không khác ngày nào. Ba dịu dàng vỗ về con gái:
– Ba về đây rồi… ba nhớ nhất con gái bé bỏng của ba, lúc nào cũng mong khỏe lại thật nhanh để về với con gái đấy!
– Vậy thì ba càng phải khỏe mạnh hơn nữa ba nhé… công ty nhà mình vẫn đang chờ ba…
– Ừ… công ty vẫn còn là ba vui lắm rồi… Ba còn chưa kịp bàn giao công việc cho con đã xảy ra chuyện…
– Không sao đâu ba ạ, công ty vẫn phát triển tốt… Giờ chúng ta về nhà thôi!
Xuống taxi, tôi cùng mẹ đỡ ba vào nhà. Mọi thứ trong nhà chẳng có gì thay đổi, tôi cố gắng giữ mọi thứ nguyên vị như lúc ba tôi lâm nạn.
– Được rồi… ba tự đi được. Hai mẹ con cứ làm quá!
– Cẩn thận vẫn hơn ba ạ.
– Ông nằm nghỉ đi, chờ tôi xuống nhà nấu bữa tối. Tối nay nhà chúng ta có một vị khách đặc biệt đấy ông chuẩn bị tinh thần gặp nhé!
– Ai thế… sao chẳng nói gì với tôi để tôi còn soi gương vuốt tóc bóng mượt nữa chứ?
Ba tôi vẫn hay đùa dí dỏm như vậy. Tôi âu yếm nhìn ba, vậy là ba tôi đã trở lại thật rồi!
– Gặp người này chắc chắn ba sẽ vui.
– Cứ bí bí mật mật thế. Mà thằng Quân đâu rồi, nó bận đi làm à con?
– Không ba ạ, con với anh Quân chia tay lâu rồi, chuyện cũng dài nhưng tóm lại là không hợp thôi ba ạ, con gái ba sợ gì ế ba nhỉ?
– Phiên phiến thôi cô ơi, có thằng nó chiều chuộng cô thế cô còn chê gì nó nữa?
– Haha… tối nay ba còn gặp người chiều con, tốt với con gấp trăm nghìn lần như thế ba ạ.
Ba tôi ngạc nhiên, đôi mắt sững sờ nhanh chóng đầy ắp niềm vui nói:
– Thế mà cứ giấu ba, nhưng biết thế rồi ba đỡ tốn gel vuốt tóc.
Tôi cười phì, đưa tay nắm lấy đôi tay gầy nhăn trắng bệch của ba. Ngày hôm nay thật là tuyệt vời, ban sáng nhận được tin vui, bây giờ tôi lại được ngồi bên cạnh người ba tôi ngỡ như không bao giờ ông còn trở lại với tôi.
– Ba ngủ đi một lát, chuyến bay dài như thế chắc ba mệt lắm rồi, cả mẹ nữa. Để con xuống nhà bảo mẹ lên nghỉ ngơi, tối nay cả nhà mình đi ăn nhà hàng ba nhé! Dịp vui phải ra nhà hàng sang chảnh liên hoan mới nhớ lâu ba ạ.
Tôi để ba nằm nghỉ, bước xuống nhà gọi mẹ:
– Mẹ lên nghỉ với ba con đi. Chuyện ba ngoại tình ngày xưa mẹ vẫn chưa nhắc gì đến phải không mẹ?
– Ừ… ba con như thế mẹ chẳng nhắc gì hết. Cứ để ông ấy khỏe hẳn đã chứ nhiều cảm xúc rối ren lại khổ.
– Vâng… tối nay cả nhà mình ra nhà hàng Long Sơn nhé mẹ, nhà hàng này nổi tiếng lắm, đợt trước sinh nhật mẹ con cũng định đặt mà ba lại gặp chuyện.
Mẹ tôi gật đầu, để cái rổ lại tủ. Nhìn mẹ cũng gầy đi nhiều sau quãng thời gian dài chăm sóc ba, lúc này tôi thương bà hơn bao giờ hết. Con người đâu phải lúc nào cũng đúng, ai cũng có những lúc sai lầm, quan trọng là nhận ra và bù đắp, như vậy cũng là quá xứng đáng một kiếp người rồi.
Bảy giờ tối tại nhà hàng Long Sơn.
Tôi thanh toán taxi, mở cửa để ba mẹ bước ra. Nhìn ba tôi lịch sự trong bộ vest xám còn mẹ tôi điệu đà trẻ trung trong chiếc váy xanh dài lòng tôi tự hào vô cùng, tôi vui vẻ bước cùng hai người vào trong nhà hàng sang trọng.
Cô lễ tân đón khách tươi cười hỏi tôi:
– Chị đã đặt bàn trước chưa ạ?
– Tôi đặt lúc chiều rồi, bạn kiểm tra giúp tôi, Lương Minh Nguyệt, số điện thoại 09xxxxxxxx.
– À… em thấy rồi, mời hai bác và chị lên tầng hai theo bạn nhân viên kia ạ.
Để ba mẹ ngồi yên vị bên chiếc bàn tròn trong phòng VIP tầng hai có ban công thoáng đãng, tôi cầm điện thoại gọi cho Phan Đăng Hải:
– Anh đến đâu rồi, ba mẹ với em đang chờ?
– Ừ… anh cũng đang gửi xe ngay bên dưới.
Tôi mỉm cười. Lúc nào Phan Đăng Hải cũng đúng giờ, tác phong chuẩn chỉnh của anh người tiếp xúc với anh không thể nào chê được.
– Con xuống đón anh ấy, ba mẹ cứ gọi món dần đi ạ.
Tôi bước nhanh xuống dưới, đúng lúc Phan Đăng Hải cũng vào trong nhà hàng. Cảm giác đón anh ở đây rất khác khiến tôi hồi hộp bước lại, trong lòng còn thêm cả nỗi hồi hộp khi lần đầu tiên ba gặp người đàn ông của tôi.
– Mình lên trên gác đi anh. Ba mẹ đang gọi món rồi.
– Ừ, em với ba mẹ đến lâu chưa?
– Cũng vừa mới đến thôi ạ.
Tôi khoác tay Hải bước lên tầng. Vừa mở cửa phòng VIP, chợt ba tôi đứng sững như trời trồng, khuôn mặt đang vui bỗng chốc tối sầm. Tôi ngỡ ngàng, vội buông tay Hải bước nhanh đến gần ba khi ba ôm đầu, khuôn mặt ba xám ngoét trào cả bọt mép.
– Thằng kia… tại sao mày lại ở đây?
Ba tôi cúi mặt không nhìn Phan Đăng Hải gằn giọng, khuôn mặt ông tức giận đến tím tái. Tôi run run hỏi:
– Ba… sao ba nói gì vậy? Ba biết anh ấy sao ba?
Ba tôi trấn tĩnh lại, nuốt một ngụm khan chỉ thẳng tay vào mặt Phan Đăng Hải:
– Còn không biết sao? Nó chính là Phan Đăng Hải, là kẻ đã cướp trắng trà Thiên Ân của chúng ta!
Ba tôi nói xong, cơ thể không chịu nổi xúc động liền quỵ xuống sàn nhà, lập tức lâm vào hôn mê. Cơn sốc quá lớn khiến ba tôi không thể đối mặt. Mẹ tôi ôm lấy ba lay lay người ông, mặt mũi giàn giụa, miệng khóc hu hu. Tôi sốc không nói nổi lời nào. Ba tôi… ba tôi vừa nói gì vậy? Tôi không biết những lời ba nói là thế nào, chỉ biết lúc này tôi cần đưa ba đến bệnh viện, thế nên lập cập mở điện thoại gọi cấp cứu. Mấy nhân viên nhà hàng thấy vậy gọi nhau rầm rập chạy lên đưa ba tôi vào phòng nghỉ có giường nằm trong lúc chờ xe cứu thương đến nơi.