Hai giờ chiều tôi cùng Phan Đăng Hải trở lại đồn công an, mẹ tôi đang ngồi ở phòng khách chờ đợi. Tôi nén cơn giận tiến lại, mẹ tôi ngẩng lên thấy con gái liền lao đến ôm lấy tôi khóc:
– Mẹ biết là con sẽ cứu mẹ mà… mẹ xin lỗi… xin lỗi con… là mẹ làm khổ con!
– Được rồi, mẹ biết lỗi thì tốt. Đi về!
Tôi quát lên, quả thực không thể nào dịu dàng trước người đàn bà này được. Từ lúc nào tôi đã giận bà ta đến thấu xương thấu phổi. Lên taxi, Hải ngồi phía trên bên cạnh lái xe, hàng ghế sau mẹ tôi ngồi cạnh tôi. Tôi lặng im như một tảng đá. Nỗi căm phẫn khiến tôi phải tự nhắc nhở bản thân, lúc này không phải là lúc gào thét với người đàn bà này, cũng không nên hỏi điều gì, mọi chuyện tính sau.
Mẹ tôi không có giấy tờ tùy thân trong người nên không thể đi máy bay, cả ba người đành phải ngồi taxi vượt qua quãng đường hơn ba trăm cây. Suốt quãng đường mệt mỏi, tôi chẳng thiết nói năng gì. Phan Đăng Hải cũng im lặng, thành ra mẹ tôi cũng đành im lặng, dù tôi hiểu bà thắc mắc về Hải.
Về đến nhà, tôi để Hải ngồi ở phòng khách, kéo mẹ tôi xềnh xệch lên phòng nơi ba tôi nằm. Bác Loan đã quay lại chăm sóc ba tôi, ngạc nhiên khi thấy tôi cùng mẹ bước vào phòng bác tạm thời lánh đi.
Mẹ tôi sững sờ, hai mắt long lên như không tin liền lao đến bên giường, lúc này bắt đầu xoa nắn tay ba tôi khóc nấc lên:
– Ba con… ba con… huhuhu… là tại mẹ… tại mẹ… mẹ quá sợ phải đối mặt với ông ấy… mẹ xin lỗi…
– Bao nhiêu ngày bỏ đi mẹ nghĩ cái gì, tình nghĩa vợ chồng mẹ vứt đi đâu, mà không phải như vậy thì… mẹ có còn là con người nữa không?
Tôi rít lên, muốn đánh muốn đập người đàn bà này một trận nên thân nhưng cuối cùng chỉ có thể dậm chân xuống nền gạch. Tôi kiệt sức ngồi phịch xuống sàn nhà, nước mắt rơi không ngừng. Mẹ tôi quỳ xuống van xin tôi:
– Nguyệt… lúc đó mẹ bị điên… trong đầu mẹ nghe có tiếng ba con đuổi mẹ đi… mẹ chỉ biết cần phải chạy trốn thôi! Sau đó… mẹ không dám quay về nữa, mẹ sợ lắm. Mẹ nghĩ ba con c.hết rồi, mắt ông ấy trợn ngược lên nhìn mẹ khiếp lắm, mẹ sợ vô cùng… con tha thứ cho mẹ được không hả Nguyệt!
Tôi thở hắt ra, sụt sịt lau nước mắt. Khóc lóc thì cũng thế, người đàn bà này bị quỷ nhập rồi.
– Vậy tại sao mẹ đánh bạc? Tại sao hả?
– Mẹ… mẹ bị bọn nó giật túi mất hết tiền vàng với giấy tờ, cả điện thoại cũng mất, may còn giữ được có một ít vàng mẹ giấu trong giày! Đêm đó mẹ lên tàu, mẹ định vào trong Nam với bà bạn một thời gian, cuối cùng mới đến tỉnh M đã mất hết!
Con người này… ra ngoài xã hội lơ ngơ như bò đội nón. Bao năm qua được ba tôi chiều chuộng như trẻ con nên bà ấy mất hết khả năng tự lập rồi. Chẳng ai đem nhiều vàng như vậy theo người lại còn đi tàu!
Tôi chán chẳng muốn nói, chỉ trừng trừng nhìn mẹ. Bà ấy khẽ run lên nhìn tôi thanh minh:
– Mẹ muốn gỡ gạc lại Nguyệt ạ, thực ra ngày con học ở Pháp mẹ cũng thử chơi bạc, ở nhà chán quá mẹ muốn giết thời gian một chút.
Tôi điên mất trước những lời này, gắt lên:
– Mẹ bị điên à, tại sao lại chơi bạc?
– Thì con nghĩ xem, ba con đi suốt, con cũng ở tận bên Tây, mẹ chẳng có việc gì thì chơi chút có sao. Công ty Ngọc Minh ba con cũng không cho mẹ xen vào, còn nói là bán cho người ta rồi, chỉ còn có cái nhà với vàng trong tủ thôi.
Tôi nghe vậy sững lại hỏi mẹ:
– Thế ba con có biết mẹ chơi bạc không?
Mẹ tôi lắc đầu quả quyết:
– Không đâu… mẹ giấu kỹ lắm, ba con không thể biết được.
Tôi im lặng, chắc chắn ba tôi đã biết và thất vọng về mẹ vô cùng, đó là nguyên nhân khiến ông bịa ra chuyện bán Ngọc Minh, thậm chí chán nản mà sa vào vòng tay của con Thủy. Có điều, giờ có thể làm được gì nữa đây?
– Biết mất vàng mẹ đành xuống ở ga tỉnh M, mua ít đồ ăn rồi tìm nơi ở trọ, mẹ nghĩ phải đánh bạc mới gỡ được, có tiền rồi thì tính gì thì tính.
Tôi cũng đến bó tay với lời giải thích này. Mẹ tôi bị mờ mắt vì cờ bạc bao lâu nay mà tôi không hay biết, tôi cũng tự trách bản thân không quan tâm đến bà, từ ngày về nước cứ mải lo chuyện riêng.
Tôi thở hắt ra, gắt lên:
– Giờ mẹ tỉnh ngộ ra chưa?
– Mẹ biết mẹ sai rồi… mẹ sẽ không đi đâu hết nữa. Thực ra mẹ cũng nghĩ là cần quay về, có điều mẹ muốn kiếm một ít đã…
– Kiếm… kiếm cái gì với cái trò đánh bạc? Ăn được của người ta một đồng thì phải trả người ta gấp mười lân, gấp trăm lần, ở đời không làm mà muốn ăn thì chỉ có ăn…
– Con… con không hiểu, cờ bạc phải tính toán đau đầu lắm, với cả số mẹ may lắm đấy!
– Mẹ im đi, từ nay về sau con mà còn thấy mẹ chơi bạc thì con tống mẹ vào tù đấy!
– Được rồi, mẹ biết rồi… mẹ sẽ không chơi nữa… con tin mẹ đi Nguyệt!
Tôi làm sao có thể tin được lời của người đàn bà này, đành chấp nhận sống chung với lũ vậy. Tôi nhắm mắt lại, cố gắng trấn tĩnh.
– Coi như con tin mẹ một lần. Mẹ mà chơi nữa thì đừng có trách con! Giờ ba con như thế rồi, mẹ tính thế nào thì tính!
– Ừ… mẹ hối hận lắm rồi. Ba con có bồ mẹ căm lắm nhưng ông ấy thế này rồi, lại là tại mẹ, mẹ làm sao mà bỏ ông ấy được.
– Mẹ nghĩ thế thì chăm ba con đi!
– Ừ, mẹ sẽ chăm ba con mà…
Một hồi tôi cũng nguôi nguôi. Dẫu sao bà ta cũng là mẹ tôi, chẳng thể nào dứt bỏ dù bà ta có ra cái giống gì. Nghĩ đến Phan Đăng Hải đang mệt mỏi ngồi dưới phòng khách, tôi định đứng dậy. Mẹ tôi lúc này cũng nhớ ra liền hỏi:
– Mà Nguyệt này… sao không phải thằng Quân mà lại là đứa nào thế?
– Thằng Quân con cho cút rồi, cái thằng khốn nạn nó cắm sừng con bao lâu đấy!
– Eo, thế cơ à, nhìn nó ngoan thế cơ mà con!
– Có nhiều thằng nó diễn giỏi lắm mẹ ạ…
Tôi phì một hơi bực bội. Mẹ tôi nháy mắt:
– Thằng mới kia to cao đẹp trai thế, con gái mẹ hơi bị được!
– Mẹ gọi anh ta là con rể được rồi đấy. Con với anh ta đi đăng ký rồi.
Mẹ tôi tròn xoe mắt, thái độ mừng rỡ nhưng cũng có chút lo lắng liền hỏi:
– Sao nhanh thế con? Đến thằng Quân bao lâu mới hiểu, giờ lại bập ngay vào thằng này như thế có nhanh quá không? Con có chắc nó tốt không?
– Con cũng không biết.
Mẹ tôi há hốc miệng trước câu trả lời của tôi, có điều bà ấy biết mình không có quyền lên tiếng sau bao chuyện.
– Thôi mẹ đi tắm đi, người mẹ hôi như con cá thối rồi đấy!
– Mẹ biết rồi. Con xuống nhà với nó đi, mẹ thấy nó cũng mệt lắm đấy. Bảo nó lên phòng nằm nghỉ chứ ngồi phòng khách mãi sao được? Để mẹ tắm qua một tí rồi mẹ nấu cơm cho hai đứa ăn. À… mà cái bà vừa nãy là ai thế con?
– Bác ấy là y tá con thuê chăm sóc cho ba, mẹ về rồi có cần bác ấy nữa không?
– Có, con cứ để bác ấy ở đây, mẹ chẳng có kinh nghiệm chăm sóc thế này bao giờ.
– Con biết rồi, để con gọi bác ấy vào đây. Phòng ba mẹ con mới lắp camera để theo dõi ba từ xa, mẹ không ở trong phòng suốt được thì cứ xem camera để biết tình hình.
– Ừ, mẹ thấy rồi!
Tôi không nói gì nữa, bước nhanh xuống phòng khách, lòng có chút áy náy khi ở trên này với mẹ lâu như vậy. May ban nãy bác Loan thấy nhà có khách nên xuống pha trà mời Hải, thế nên trước mặt anh ta lúc này có một tách trà nóng. Còn Hải, anh ta dựa lưng vào sofa, hai mắt nhắm nghiền. Sau một chặng đường dài vì mẹ con tôi, lúc này Hải mới chợp mắt một chút. Tôi bất giác thấy thương anh ta, cứ vậy đứng lặng ngắm nhìn khuôn mặt đẹp trai như tạc. Người như Hải nếu dễ tính một chút chắc số phụ nữ qua tay anh ta phải cả rổ, có điều anh ta lại hắc xì dầu, cũng chẳng biết nói lời ngon ngọt chiều lòng phụ nữ. Bất chợt đôi mắt Hải khẽ mở, thấy tôi anh ta đưa tay lên bóp trán, hai mắt cay xè hoe đỏ nhìn tôi hỏi:
– Mẹ cô thế nào rồi, đã ổn định chưa?
– Ổn rồi, dù tôi vẫn còn giận bà ấy lắm nhưng thôi, không nhắc đến nữa.
– Ừm…
– Hôm nay… cảm ơn anh.
Phan Đăng Hải mỉm cười, nụ cười làm khuôn mặt mệt mỏi bừng sáng.
– Tôi không thích cảm ơn suông.
Hải nhướng nhẹ đôi mày rậm, hai con ngươi như sáng lên, tôi nóng người liền nói:
– Kệ anh.
Hải khẽ cười, cơ thể cao lớn đứng dậy:
– Mẹ con cô ổn rồi thì tốt, tôi về đây.
Anh ta muốn về sao? Tôi chợt thấy trống trải, bật lời:
– Ở… ở đây ăn tối với mẹ con tôi đã. Từ chiều đến giờ cũng đâu có gì vào bụng.
Hải bước đến gần tôi, một lực kéo tôi sát lại, cơ thể tôi sát kề khuôn ngực vững chắc của anh ta. Mùi hương nam tính quấn quýt mũi tôi, cảm thấy bên dưới có gì đó không đúng chạm vào người tôi liền đỏ mặt cúi đầu, nhỏ giọng nhắc nhở:
– Này… đang phòng khách đấy! Nhà… còn có người.
– Sáng mai ra ủy ban.
Hải cúi xuống, khóe miệng hình cánh cung chờ đợi phản ứng của tôi. Tôi ngỡ ngàng liền ngẩng lên:
– Mai… sao nhanh thế? – Tôi nuốt một ngụm nước bọt liền hỏi.
– Giờ tôi có chút việc, không ở lại đây được. Mai gặp lại.
Cả ngày Hải ở bên tôi lỡ bao nhiêu việc, tôi không nên giữ anh ta thêm nữa. Tôi gật đầu nhìn theo dáng lưng cao lớn của Hải rời khỏi phòng khách. Cảm thấy muốn ở gần anh ta thêm chút nữa, bất chợt tôi bước theo.
– Sao, muốn đêm nay luôn à?
Hải ngoảnh mặt lại, nụ cười cùng ánh mắt đểu giả của anh ta làm tôi lại một phen nóng người liền nói:
– Anh về đi, tôi đi theo khóa cổng thôi.
– Hay chờ xe cùng tôi.
– Thôi, anh chờ một mình đi, tôi vào nhà đây.
Nói vậy nhưng tôi vẫn đứng đó, đến khi một chiếc xe con đen bóng xuất hiện, Hải chui vào xe, tay không quên vẫy về phía sau trước khi lên xe tôi mới thở ra một hơi, khóa cổng bước lại nhà.