Tôi muốn xuống phân xưởng nhưng tôi biết lúc này chưa phải lúc. Chân tôi vẫn còn khó đi lại bình thường, nếu tự tiện đi vào khu nhà xưởng thì rất dễ bị phát hiện. Tôi muốn xem các thành phần cùng tỉ lệ pha chế của trà thảo mộc Thanh Nhân. Ở công ty Ngọc Minh thì việc này không giao cho bất cứ ai làm từ đầu đến cuối quy trình mà luôn chuyên môn hóa để giữ bí mật thành phần. Thậm chí, trong bước cuối cùng trước khi đưa trà vào đóng chai, chính ba tôi là người cho vào những thùng trà Thiên Ân một loại nấm xanh quý hiếm để tạo hương vị riêng cùng giá trị sức khỏe mà không phải ai cũng biết ngoại trừ những người thân thiết. Đó cũng chính là điều khiến tôi tin có kẻ nào đó cố tình khai thác từ ba tôi, giúp Thắng Lợi sản xuất ra được trà Thanh Nhân. Kẻ đó… ngoài Hà ra thì không còn ai cả. Chỉ cô ta mới đủ khả năng làm ba tôi mê muội mà dâng cơ nghiệp bao năm cho ác quỷ. Dù sao sự đã rồi, tôi muốn nắm được quy trình sản xuất trà Thanh Nhân để kiện bọn chúng ra tòa.
Mấy ngày tiếp theo, chân tôi lành nhanh hơn tôi tưởng, có điều tôi vẫn tỏ ra mình còn khó chịu để được tự do. Buổi trưa, Hải ăn cơm với Yến, còn tôi đặt thức ăn qua mạng, khi shipper đến thì xuống lấy đem lên. Tôi cảm thấy đã đến lúc mình có cơ hội thử tìm cách lọt vào phân xưởng sản xuất trà Thanh Nhân.
Trưa thứ sáu, khi tôi xuống lấy bữa trưa, tình cờ gặp Vinh cũng ra lấy đồ ăn. Từ hôm chủ nhật tôi không gặp anh ta, không rõ vì lý do gì nhưng anh ta dường như tránh tôi. Tôi chợt hiểu ra, có lẽ anh ta đã bị Phan Đăng Hải sạc cho một trận, vì không muốn bị mất việc làm ở đây nên anh ta không muốn dây vào tôi nữa. Tốt thôi, tôi cũng không còn cần gì ở anh ta.
Tôi không đem hộp cơm lên tầng 24 mà bước ra phía sau tòa nhà. Khu phân xưởng mái tôn khổng lồ đằng sau làm tôi choáng ngợp. Xe qua xe lại hết sức nhộn nhịp. Tôi tò mò nhìn vào bên trong những ngôi nhà xưởng cao cỡ hai tầng nhà, đằng sau thậm chí có khu vực cao bằng một ngôi nhà năm tầng, hệ thống máy móc hiện đại trong đó đang hoạt động nhịp nhàng sáng lóa trước mắt tôi. Thắng Lợi hoành tráng quá, máy móc 100% thế này… làm sao tôi có thể nhìn ra được quy trình của bọn họ nếu chỉ đơn thuần đột nhập vào đây? Chính xác không ai có thể nhìn ra được các nguyên liệu đang được nhào trộn thế nào trước sự tự động hóa cao cấp khổng lồ này, ngoại trừ những kẻ nắm công nghệ phía sau. Tôi đúng là ngốc nghếch khi nghĩ bọn họ cũng như Ngọc Minh, máy móc chỉ một phần, sức người vẫn là chủ yếu. Lúc này… tôi cảm thấy bản thân như bị rơi xuống đáy vực sâu, toàn thân rệu rã chẳng còn chút nhuệ khí.
– Cô kia, muốn ch.ết à?
Tôi nghe có tiếng quát to phía sau, giật mình vội lùi ra để ô tô tải phóng vào. Buộc lòng phải từ bỏ ý định đột nhập nơi này, tôi quay người bước đi. Bây giờ tôi phải làm sao, phải làm sao để có được quy trình sản xuất trà Thanh Nhân? Nếu như tôi có thể quen biết ai đó trong đội ngũ nghiên cứu… nhưng chắc gì bọn họ đã sẵn sàng tiết lộ, thậm chí chắc gì bọn họ đã nắm được toàn bộ quy trình, trên hết… bọn họ chỉ nghe theo lệnh một người. Bất chợt, một tia sáng lóe lên trong óc tôi, thế nhưng tôi lập tức gạt đi. Phan Đăng Hải, hắn là kẻ nắm rõ nhất về quy trình sản xuất trà Thanh Nhân. Nếu quy trình được chính miệng hắn nói ra, chắc chắn đó chính là bằng chứng chính xác nhất Thắng Lợi ăn cắp công thức độc quyền của Ngọc Minh. Đằng nào cũng phải thuyết phục một kẻ nào đó cung cấp cho tôi quy trình này, tại sao… tại sao tôi không nhắm đến kẻ đảm bảo một kết quả chính xác nhất, cũng là kẻ gần gũi tôi nhất? Chẳng phải tôi mất bao công sức mới có được vị trí gần hắn thế này sao, tôi còn tìm ở đâu xa xôi nữa?
Tôi lạnh cứng cả người trước suy nghĩ lần đầu tiên nảy ra trong óc tôi, bất giác hai chân run rẩy, tôi phải tựa vào chiếc cột trước mặt mới có thể đững vững. Đúng, tôi sẽ dùng gậy ông đập lưng ông, sẽ tìm cách để chính miệng Phan Đăng Hải phải khai ra những gì bẩn thỉu khiến hắn có được quy trình sản xuất trà Thanh Nhân!
Tôi thẫn thờ bước vào thang máy, nhấn nút tầng 24. Nghĩ là một chuyện nhưng… Phan Đăng Hải là một con người xa lạ, một kẻ kiêu căng ngạo mạn. Hơn thế nữa hắn hết sức cảnh giác, túc trí đa mưu, thậm chí đầy ắp mưu hèn kế bẩn trong đầu, làm cách nào tôi có thể khiến hắn phải nói ra những gì tôi cần đây? Biết đâu tôi sớm chui xuống dưới mười tám tầng địa ngục trước khi có thể đạt được ý đồ. Nhưng… tôi đâu còn cách nào khác, và… chẳng phải việc tiếp cận Phan Đăng Hải là con đường ngắn nhất với tôi sao? Nếu đã là con đường tốt nhất, tôi phải tiến lên, phải chiến đấu để đòi lại công bằng. Trong thâm tâm, tôi có cảm giác… đúng là hắn để ý đến tôi, chỉ là tôi không thể chắc chắn, cũng luôn muốn gạt bỏ vì sâu trong lòng tôi căm thù hắn. Hơn nữa… thời gian tôi và hắn biết nhau quá ít, nếu muốn khiến hắn tin tưởng tôi mà nói ra, tôi e một tháng không đủ, nhưng… tôi cũng không thể ở đây quá lâu được. Vận mệnh của Ngọc Minh đang bị đe dọa.
Tôi đem hộp cơm vào phòng trà, vừa ăn vừa nhìn khung cảnh bên dưới, miệng nhai trệu trạo.
– Sao thẫn thờ thế? Rơi ví à?
Chẳng phải tìm đâu xa, Phan Đăng Hải vừa tự vác xác đến trước mặt tôi. Lúc này con Yến đang rửa bát phía trong.
Tôi trấn tĩnh lại, cười nhẹ đáp:
– Không… tôi chỉ hơi lo lắng một chút.
Hải nhướng mày, đôi môi bĩu nhẹ, hắn tự rót trà nóng vào cốc, ngồi xuống đối diện tôi.
– Lo gì?
– Thì… không biết tôi có được sếp tổng chọn không ạ?
Tôi đỏ mặt trả lời, chẳng cần phải giả vờ, mà đỏ mặt cũng chẳng thể giả vờ được. Hải nhếch miệng:
– Tưởng gì, chẳng phải cô tự tin lắm sao?
– Tôi tự tin với năng lực của mình, nhưng để được sếp chọn, điều ấy không phụ thuộc vào tôi.
– Nếu tự tin thì cứ thế mà tin.
Tôi sững sờ trước điều Hải vừa thờ ơ nói ra. Hắn nhấp một ngụm trà, đứng dậy quay lưng về tôi, hướng mắt xuống khung cảnh bên dưới, không buồn quan tâm thái độ vừa ngạc nhiên lại vừa mừng rỡ của tôi. Ý hắn là… hắn chọn tôi sao? Không… tôi không nên hiểu lầm ý của Hải, ý hắn là tôi cứ việc tự tin mà cố gắng thể hiện mình, thời gian thử thách vẫn còn. Đúng, tôi nên hiểu như vậy, dù sao vẫn còn hơn việc hắn cho tôi nghỉ việc sớm.
Nghĩ rồi tôi tự cười mình, đến tự tin trước hắn tôi còn không có, nói gì đến việc khai thác được điều bí mật mà hắn muốn giấu kín chứ? Tôi không có lựa chọn nào, vậy thì dù chỉ 1% cơ hội tôi cũng phải thử. Hải quan tâm tôi, tôi không nên phủ nhận điều này. Tình yêu của đàn ông là điều gì đó rất khó giải thích, họ có thể yêu chỉ qua một ánh mắt, một nụ cười, cũng có nghĩa, tôi không cần phải thắc mắc tại sao hắn quan tâm tôi. Rất có thể Phan Đăng Hải đã thích tôi, đồng thời hắn cũng thích con Yến hay nhiều người khác, đây là chuyện của hắn, tôi không cần quan tâm. Người ta nói đàn ông là giống loài tham lam, đặc biệt khi anh ta có cơ hội làm điều đó. Đến ba tôi, người đàn ông tôi ngưỡng mộ nhất, tôn kính nhất trên đời còn như vậy. Điều quan trọng đó là Hải thích tôi, hắn cho tôi cơ hội, tôi nên tận dụng điều này.
Tôi tự rót cho mình một tách trà, bước lại gần Phan Đăng Hải, thốt lên:
– Sao sếp tổng có thể tạo ra một không gian đẹp đến thế này được nhỉ, lúc buồn chỉ cần ra đây ngắm cảnh vài phút là hết buồn ngay đấy sếp ạ.
Anh ta ngạc nhiên quay lại, nhìn tôi như thể một sinh vật lạ. Má tôi bỗng nóng ran lên. Tôi nói gì sai sao?
– Cô thảo mai từ bao giờ thế?
Tôi chỉ muốn nịnh hắn ta thôi, sao lại thành ra thảo mai chứ? Hức hức. Nếu cho tôi vào trường diễn xuất chắc tôi đội sổ mất. Hay lâu nay tôi ra cái vẻ lạnh lùng che giấu nỗi ghét bỏ khiến Hải quen rồi, giờ bỗng dưng có ý tiếp cận hắn, hắn lại thấy lạ nhỉ?
– Cô ta lúc nào mà chẳng thảo mai, tổng giám đốc hỏi thừa!
Con Yến lau tay bước về phía tôi và Hải đang đứng. Tôi cảm thấy đằng nào nịnh nọt cũng là vô ích, thôi thì cứ thẳng toẹt ra cho xong:
– Tôi thảo mai là vì tôi muốn được sếp tổng chọn tôi, lý do như thế được chưa?
Phan Đăng Hải nhếch miệng, dường như hắn hài lòng vì tôi nói thẳng điều này. Con Yến bĩu môi, rót thêm trà cho Hải rồi nói:
– Tổng giám đốc nhìn người chẳng bao giờ sai, cô nên sống thật như tôi thì hơn.
Tôi suýt thì sặc nước trước câu nói muốn đấm vào mặt của Yến, chỉ gật đầu:
– Được, sống thật như cô thì tôi nên nói thẳng cô chẳng làm được cái gì cho sếp tổng ngoài việc ưỡn ẹo. À, cô làm ô sin cũng được đấy, có điều tôi tin đến việc phục vụ bên lề cho sếp tổng tôi cũng làm tốt hơn cô.
Con Yến phùng mang trợn má như muốn lao vào tôi mà xé xác trước những lời nói vỗ vào mặt của tôi. Phan Đăng Hải dường như nín cười, hắn ta e hèm một tiếng, đặt cạch cái cốc xuống bàn, ra vẻ bực bội.
– Hai cô thôi được chưa?