Bên Em Khi Hoàng Hôn Tắt Nắng

Chương 13




Tôi ra vẻ rầu rĩ, Vinh hơi lo lắng bước ra rót cho tôi cốc nước:

– Em uống nước đi, cứ từ từ tìm tìm kiếm…

Tôi cảm thấy mình khá may khi được Vinh quan tâm, nếu không chặng đường tìm kiếm sẽ khó khăn hơn nhiều, không thể đường đường chính chính ngồi đây thế này được. Tôi biết mình có thể dùng nhiều cách để tìm Hà khi đã có ảnh cô ta trong tay, có điều bứt dây động rừng là hạ sách.

– Cảm ơn anh Vinh, em xin phép ngồi thêm một lúc để tra từ đầu… đành phải vậy thôi anh ạ.

Vinh chẳng hề ngại ngần khi tôi muốn ngồi lâu, có khi đó lại là điều anh ta muốn. Tôi toát mồ hôi tập trung nhìn từng người một, vậy mà mãi chẳng thấy Hà đâu. Hơn năm nghìn người, có lẽ phải một ngày tìm kiếm may ra mới thấy, mắt tôi hoa hết cả lên rồi.

Chuông điện thoại phòng reo vang, Vinh lập tức bắt máy:

– Alo… sếp tổng ạ, Ngọc có ở đây anh ạ.

Tôi giật nảy mình. Phan Đăng Hải tìm tôi mất rồi. Khó mà trốn anh ta được, thân làm trợ lý mà bỏ ông chủ suốt hơn một tiếng đồng hồ, xem ra bị anh ta tức giận mất thôi. Tôi đành gác lại việc tìm kiếm.

– Có lẽ cuối tuần rảnh rỗi anh cho em tìm nhé, giờ chẳng thể tranh thủ làm việc riêng được anh ạ.

– Ừ, anh lúc nào cũng sẵn sàng, giúp được em là tốt rồi.

– Sáng chủ nhật này… anh lên tổng công ty nhé!

– Ok, hôm ấy anh mời em ăn trưa, thế có được không?

– Vâng… em cảm ơn anh.

Tôi thở dài quay đi. Tổng công ty này làm việc cả sáng thứ bảy, thế nên để đảm bảo thoải mái thì tôi nên chọn chủ nhật, cả ngày dài tìm kiếm hi vọng sẽ thấy. Tất nhiên tôi mong một mình một cõi nhưng làm sao có thể được?

Khi tôi quay trở lại, con Yến bĩu môi nhìn tôi:

– Cô bỏ đi đâu, đi ngủ à mà lâu thế? Vào trong đi, sếp gọi.

Tôi chẳng thèm trả lời Yến, chỉ bước vào bên trong gõ cửa. Tôi vừa mở cửa, Phan Đăng Hải cau mày:

– Đang giờ làm việc cô bỏ đi đâu?

– Tôi có chút việc, lần sau sẽ không thế nữa.

Anh ta biết thừa tôi đi đâu còn hỏi. Hải có vẻ nguôi lại, anh ta rót chai bia có màu sắc khá lạ mắt vào một chiếc cốc thủy tinh nhỏ, đưa ra trước mặt tôi:

– Cô thử đi, sản phẩm mới của tổng công ty.



Tôi không uống được bia rượu, với tôi tất cả đều chán như nhau, thế nhưng sếp đã nói vậy thì tôi đành đón lấy, đưa lên miệng nhấp thử một ngụm.

Ôi cha mẹ ơi, bia gì mà ngon thế, bia dành cho phụ nữ là đây hả? Bia mà có vị dâu thơm lừng, vừa ngọt vừa thơm mà lại có mùi hoa bia thoang thoảng chứ?

– Ngon lắm sếp ạ, tôi… không uống được bia đâu mà còn thấy ngon. – Tôi thành thật khen ngợi.

– Tôi biết nên mới bảo cô thử.

Phan Đăng Hải đắc ý trước câu nhận xét của tôi, đáy mắt sáng lên, dường như lúc này anh ta càng đẹp trai. Anh ta đã xem buổi phỏng vấn hôm trước, cũng biết tôi diễn trò thế nào rồi. Vậy là… tổng công ty Thắng Lợi lại sắp có một sản phẩm tuyệt vời, họ cứ như vậy thảo nào họ làm chủ được thị trường, chỉ tiếc rằng… nếu họ hoàn toàn cạnh tranh lành mạnh thì chúng tôi tâm phục khẩu phục, còn làm trò bẩn thì dù có bao nhiêu tài năng cũng đáng gặp quả báo.

Tôi thẫn thờ hỏi anh ta:

– Tôi đã thử trà thảo mộc Thanh Nhân mới của tổng công ty, cảm thấy vị rất giống một sản phẩm đã có trên thị trường.

– Giống sản phẩm trà của công ty Ngọc Minh đúng không?

Hải hỏi đơn giản nhưng lòng tôi nhói đau, tôi cố gắng nín cơn tức giận để gật đầu. Anh ta gật gù:

– Rất tốt. Sản phẩm của chúng ta có giá thấp hơn bọn họ, thị trường đang phản hồi khả quan.

Tôi hận không thể một dao đâm chết hắn ngay tức khắc. Nhưng… dù trước mặt tôi là vũ khí đi chăng nữa, chắc gì tôi đã làm được điều đó hay bị hắn cứa vào cổ tôi trước? Trong tay tôi chẳng có gì cả, ngay cả sức mạnh cơ bắp cũng không bằng hắn, nói gì đến việc trả thù. Tôi chỉ có thể tìm bằng chứng, bằng chứng bọn họ sử dụng công thức độc quyền mà chúng tôi đã đăng ký để kiện bọn họ ra tòa, tôi chỉ có thể làm vậy mà thôi.

– Bao giờ thì… sản phẩm bia này sẽ ra mắt vậy sếp?

Tôi cố gắng giữ vẻ mặt tươi tỉnh để hỏi Hải. Điều tôi cần là đột nhập được vào phân xưởng sản xuất, tìm được bằng chứng công thức trà thảo mộc bọn họ nấu.

– Mùa hè tới.

– Không biết ai nghĩ ra công thức bia này nữa, quả là người tài sếp ạ!

– Cô đoán xem!

– Anh… haha.

Tôi đoán bừa, không ngờ Hải nhướng mày. Chẳng lẽ đúng là anh ta sao? Nghĩ lại thì đúng là tôi không thấy anh ta đem bia từ ngoài vào.

Hải đứng dậy mở cánh cửa đóng chặt trong phòng mà tôi nghĩ là phòng ngủ. Bên trong có rất nhiều dụng cụ thí nghiệm, dường như là một phòng sản xuất bia nho nhỏ.

– Dù sao cũng nên pha chế một chút, không phải vậy sao?

– Anh giỏi thật đấy. Vừa lãnh đạo, vừa nghiên cứu. – Tôi tò mò nhìn vào bên trong.



– Đó là cô không biết, tôi xuất phát từ cương vị phụ trách nghiên cứu. Một tổng công ty sản xuất mà không nghiên cứu ra sản phẩm mới thì còn làm được trò trống gì?

Chứ không phải đi ăn cắp công thức của kẻ khác sao? Tôi hận không thể quát vào mặt hắn câu này. Tôi bước vào bên trong khu vực nghiên cứu nhỏ của Hải, cảm thấy hắn cũng khá nghiêm túc với công việc. Nếu công thức trà thảo mộc Thanh Nhân mới của Thắng Lợi cũng là từ Hải thì hắn chính thức là kẻ thù của tôi!

– Công thức trà Thanh Nhân… là từ anh à?

– Không.

Hải thờ ơ trả lời. Anh ta rót thêm bia ra cốc, màu hồng tươi bắt mắt khiến mắt tôi cũng hồng lên theo, tôi vội quay mặt đi.

– Vậy… là ai hả sếp?

– Có quan trọng không?

– À… tôi quan tâm một chút thôi, vì… tôi rất thích vị của nó.

– Tổng công ty có một bộ phận nghiên cứu, họ mới là nhóm người quyết định thành bại của Thắng Lợi. Chẳng qua tôi chỉ muốn vui chơi một chút ở đây.

Tôi gật đầu, cảm thấy không còn gì để nói tôi bước ra ngoài. Bước nhanh vào toilet, tôi gạt đi những giọt nước mắt phải kìm nén. Phan Đăng Hải đã khẳng định trà của bọn họ giống hệt trà của ba tôi, giá thấp hơn giá của ba tôi một cách trắng trợn. Bọn họ ý thức điều này, muốn cạnh tranh trực tiếp và hoàn toàn đắc ý vì thắng lợi.

– Cô ngủ trong đấy à mà lâu thế?

Tôi giật mình, âm giọng choe chóe của con Yến vang lên bên ngoài. Tôi vội rửa sạch mặt mũi, không thèm nhìn nó mà bước ra. Con Yến bĩu môi một cái trước vẻ thẫn thờ của tôi, không biết trong đầu nó nghĩ cái gì nhưng tôi cũng không muốn quan tâm.

Một lúc sau, khi tôi đang tập trung làm việc, Phan Đăng Hải bất chợt bước ra ngoài. Con Yến giả lả nhìn Hải rồi nhìn tôi cười nói:

– Tổng giám đốc ơi, em nghĩ không nên cho người không uống được bia rượu thưởng thức món ngon, phí cả đi anh ạ. Uống xong rồi nôn ọe bẩn hết cả ra!

Tôi sững lại, có lẽ ban nãy con Yến thấy mặt mũi tôi như vậy nó đoán tôi nôn ọe vì bia. Hẳn là Hải cũng đã cho con Yến uống thử thứ chất lỏng màu hồng đó, tôi coi như không thèm quan tâm, cũng không nhìn về Hải. Anh ta có vẻ ngạc nhiên bước đến gần tôi hỏi lại:

– Cô không khỏe à?

– Tôi không sao, cảm ơn sếp tổng.

– Nói chuyện thì nhìn vào mắt!

Hải lạnh giọng gắt. Tôi có chút run mỗi khi anh ta thể hiện uy quyền, đành ngẩng mặt lên. Bốn mắt nhìn nhau, tôi hơi ngại đánh ánh mắt lảng đi hướng khác.

– Chỉ nhìn vào mắt người khác thôi cô còn không làm được, rượu bia cũng không uống được, còn giả vờ giả vịt!

Tôi cảm thấy âm giọng Phan Đăng Hải có chút thất vọng. Anh ta hừ nhẹ một tiếng bước trở lại phòng làm việc. Tôi không biết nghĩ sao, nhìn cái mặt hấm hấm hả hả của con Yến thì thở dài một hơi. Không lẽ, Phan Đăng Hải nghĩ là tôi giả vờ khen loại bia mới mà anh ta tâm huyết tạo ra? Tôi không phải là hạng người đó, nhưng chẳng phải hôm đầu tiên đến đây tôi đã giả vờ uống rượu hay sao? Còn Hải, nếu anh ta không muốn tuyển một trợ lý không biết uống rượu thì tốt hơn nên loại tôi ngay tại thời điểm đó chứ không phải tỏ ra thất vọng thế này. Nghĩ lại tôi thấy anh ta vừa khó hiểu lại vừa thích ép người. Cả những gì tôi vừa được biết, tôi tin anh ta là kẻ tội đồ trong tấn bi kịch mà gia đình tôi gặp phải. Nhất định tôi sẽ tìm cách để anh ta phải trả giá!