Bến Đỗ Hôn Nhân

Chương 7: Đêm thất tịch






Thành Đông, Sầm Sơn.

Nhà họ Tề, buổi tối.

Cộc cộc cộc! Cộc cộc cộc!

Tiếng đập cửa vang lên liên hồi làm cho cô gái đang nằm trên chiếc giường màu tím nhạt khẽ cau mày, bất giác giật mình ngồi dậy.

Cả thân thể nặng trĩu, mệt mỏi.

Mà bên ngoài, kèm theo cái tiếng đập cửa kia là một cái thanh âm khàn khàn. “Cô chủ ơi, cô mau mở cửa đi, cô chủ ơi, cô đừng nghĩ quẩn, cô không muốn kết hôn với cậu Cảnh Sâm, cô có thể xin ông chủ từ chối mà, cô chủ ơi.”

Bên trong, cô gái đưa tay dụi dụi đôi mắt, đôi chân mày chợt cau lại, rồi nhanh chóng dãn ra. Nhìn xung quanh một lượt, đôi mắt kia vốn u tối liền sáng bừng lên.

Nơi này là…

Quá quen thuộc, nơi khoé mắt của cô gái bất giác nong nóng.

Đây là căn phòng thân thuộc của Tề Nghiêm. Là nơi thuộc về Tề Nghiêm.

Mình trọng sinh rồi?

Cô gái lầm bầm tự hỏi rồi bất giác đưa hai bàn tay thon nhỏ lên áp vào hai má. Thật ấm, không phải là mơ. Cô thật sự đã có cơ hội một lần nữa.

Ông trời không phụ người hiền!

Đúng vậy, Tề Nghiêm đã được trọng sinh! Sau khi nghe được sự thật từ miệng Tề Lam, cô liền bị một cơn gió mạnh mẽ cuốn đi, cả linh hồn trở nên nhẹ như hư không.

Không nghĩ đến, cô vậy mà được quay trở lại quá khứ!



Thật quá tốt!

Tề Nghiêm cảm thán đến không biết làm gì, ngồi cười hạnh phúc như một đứa ngốc trên giường.

Chỉ cần còn có cơ hội, không sợ không cứu vãn được một lần nữa!

Tiếng đập cửa lại vang lên, kéo Tề Nghiêm quay lại hiện thực.

“Cô chủ à, cậu Cảnh Sâm có gì không tốt, cậu ấy còn tốt hơn cái tên họ Dương gì đó, sao cô cố chấp vậy chứ? Cô chủ ơi!” Giọng nói kia vừa như khuyên lơn, lại như trách móc, dường như sắp khóc đến nơi.

Tề Nghiêm cau mày, cô vừa định bước xuống giướng thì…

Ôi chao! Cả người Tề Nghiêm bỗng té nhào về trước, hai chân run rẩy, đứng không vững mới làm cô té. Hai đầu gối khuỵu cả xuống thềm đánh cộp một tiếng.

Mịa nó! Chuyện gì vậy?

Tề Nghiêm bất giác chửi thề một tiếng. Đau chết được.

Cô đây là bị gì rồi, cả người sao chẳng có chút sức lực nào hết. Tề Nghiêm cố bò dậy, cảm giác choáng váng hoa mắt, rõ ràng là bị suy nhược.

Bên ngoài lại tiếp tục gõ cửa, lên tiếng gọi tiếp, dường như người kia khá kiên nhẫn với cô:

“Cô chủ, cô mau mở cửa cho dì Trần đi, dì Trần xin cô mà, cả bốn năm ngày nay, cô đã không ăn gì rồi.”

Bốn năm ngày không ăn gì? Tề Nghiêm bên trong khiếp sợ, trong đầu chợt hiện lên một khoảng ký ức mờ nhạt, chính là ngày này, vào đêm thất tịch, cô không muốn kết hôn với Cố Cảnh Sâm nên đã tuyệt thực tự nhốt mình trong phòng, nhưng cuối cùng sau đó ba ngày cô vẫn bị Tề Bách ép lấy Cố Cảnh Sâm.

Không đúng!

Chính xác hơn chính là ba ngày sau, Tề Nghiêm bị Cố Cảnh Sâm đến tận nhà bắt về làm mợ chủ nhà họ Cố.

Mà lúc này, cô được trọng sinh trở lại vào thời điểm đó. Cũng chính là cách ngày dạm ngõ của nhà họ Cố chưa đầy ba ngày.

Ba ngày sau, Cố Cảnh Sâm sẽ đến để bắt cô về làm vợ của anh.



Chỉ là… Tề Nghiêm không dám nghĩ đến.

Tề Nghiêm vội dùng hết sức, loạng choạng đi tới mở chốt cửa phòng. Mà bên ngoài, dì Trần sau khi thấy chốt cửa vừa mở, liền nhanh chóng đẩy cửa vào, bật khóc lên, ôm chặt lấy Tề Nghiêm mà nức nở nói: “Ôi trời ơi, cô chủ của dì ơi. Sao lại nghĩ quẩn như vậy, hức hức… cậu Cảnh Sâm rất tốt. Vừa có tài, còn có tiền, sao cô không chịu cậu ấy chứ.. hức, cô thật ngốc quá.”

Tề Nghiêm bụng đói chân run, lại bị dì Trần ôm chặt, lải nhải đến đau đầu, xém chút là xỉu lun, khó khăn nói, “Dì à, con ổn mà, con không như vậy nữa, ngoan ha…không khóc…”

Dì Trần là quản gia nhà họ Tề, là người đi theo Bạch Hồng, mẹ của Tề Nghiêm từ thời còn trẻ. Sau khi mẹ Tề Nghiêm lấy Tề Bách, thì dì Trần cũng không rời đi mà ở bên cạnh mẹ cô chăm sóc cho bà. Cho đến lúc Tề Nghiêm được sinh ra, cô vẫn là được bà chăm sóc từ bé đến lớn.

Lúc này vừa nghe được một câu kia của Tề Nghiêm, bà hơi sửng sốt, ngừng khóc, nhìn chằm chằm cô chủ của bà.

“Cô chủ, cô…”

Tề Nghiêm vừa biết chính mình lỡ miệng, so với linh hồn đã 25 tuổi thì cái cơ thể này mới 22 tuổi thôi, quả thật khi đó, cô cực kỳ bốc đồng, ương ngạnh.

Làm sao lại có thể dỗ giành người khác đây?

“Dì Trần, con đói quá…”Tề Nghiêm bỗng đánh trống lảng, làm nũng.

Thanh âm của Tề Nghiêm rất trong trẻo, dù cô đang bị suy nhược mệt mỏi, nhưng một câu kia làm lòng nghi ngờ của dì Trần, tiêu tán.

Bà giật nảy, “Được, được, đi ăn, đi ăn, dì Trần nấu cơm cho con rồi, còn có chè đậu đỏ nữa, là món con thích nhất đấy.”

Tề Nghiêm bước ra khỏi phòng theo dì Trần, liền hỏi: “Hôm nay còn có chè đậu đỏ nữa sao?”

“Có chứ, có chứ.” Dì Trần cười toe toét, nào có cái dáng vẻ khóc bù lu bù loa vừa rồi. “Nay là đêm thất tịch, dì nấu chè đậu đỏ cho con ăn, cầu mong hôn nhân của con và cậu Cảnh Sâm sau này đươc viên mãn.”

Tề Nghiêm nghe xong cái lời kia, bỗng ngừng lại…

Hôn nhân viên mãn sao? Có lẽ cô vẫn còn cơ hội bù đắp lỗi lầm chăng?