Bến Đỗ Hôn Nhân

Chương 5: Tề Nghiêm là một con ngu






Khi Dương Khải Trình trở lại phòng bệnh thì Tề Nghiêm đã không thấy đâu nữa. Chỉ còn hai thanh nạng rời rạc gần cửa sổ lớn.

Anh ta vội vã chạy tới, gần như không dám tin vào mắt mình. Phía tít dưới, tiếng ồn ào khiếp sợ của đám đông làm cho Dương Khải Trình hoảng sợ, theo bản năng vội vàng quay người chạy nhanh xuống bên dưới.

Chắc chắn Tề Nghiêm xảy ra chuyện rồi.

Mà sau khi Dương Khải Trình rời khỏi phòng, thì từ phòng bên cạnh, Tôn Di Trân bước ra ngoài cùng với một người phụ nữ khác. Cô ta mặc một bộ đồ y tá, đeo khẩu trang kín mít. Nhìn chẳng rõ biểu cảm trên mặt cô ta là gì.

Tôn Di Trân nói: “cô Tề Lam, liệu chúng ta có bị phát hiện không? Tề Nghiêm kia…” cô ta muốn nói tiếp lại không dám nói.

Cô gái đeo khẩu trang liếc nhìn Tôn Di Trân một cái, trong mắt toàn là khinh thường và chán ghét, đưa tay tháo lớp khẩu trang xuống, lộ ra khuôn mặt vô cùng xinh đẹp lại ngây thơ.

Chỉ là không nghĩ đến, bên trong lớp mặt nạ kia lại là một tâm địa rắn độc.

Tề Lam, là em họ xa một nhánh của Tề Nghiêm, trong một lần tình cờ đến chơi nhà họ Cố, Tề Lam gặp được Cố Cảnh Sâm, vừa nhìn đã yêu, chỉ là đời không như mơ, rõ ràng cô ta thích Cố Cảnh Sâm ra mặt, càng là biết anh trước cả cô chị họ đáng ghét kia, nhưng anh lại chọn Tề Nghiêm.

Kết hôn với Tề Nghiêm không đủ, còn cưng chiều ra mặt, làm bao nhiêu chuyện vì Tề Nghiêm. Mà đối với Tề Lam cô ta, Cố Cảnh Sâm ngay cả một ánh nhìn nhỏ nhặt thôi, anh cũng không cho.

Tề Nghiêm chính là một con ngu mới không biết trân trọng Cố Cảnh Sâm, cô ta là đồ đáng chết, chết vạn lần cũng không đủ, nếu không phải vì Tề Nghiêm, Cố Cảnh Sâm sẽ không chết. Vì cớ gì Cố Cảnh Sâm phải hi sinh cho Tề Nghiêm, anh chết chính là không đáng. Kẻ đáng chết là Tề Nghiêm.

Tề Lam siết chặt nắm tay, nhìn chăm chăm vào Tôn Di Trân, lạnh lẽo nói: “Tề Nghiêm là tự sát. Không liên quan đến tôi và cô.”

Tôn Di Trân nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt, cảm thấy lạnh sống lưng, người còn sống sờ sờ, cô ả này vậy mà dám giết chết!

Đủ ác!

Tề Lam không nói thêm gì, bỏ đi một nước. Bỏ lại Tôn Di Trân đứng ngẩn ra đó, ôm bao nỗi sợ hãi cận kề.

Tề Nghiêm bị Tề Lam đẩy xuống lầu ngã chết. Cô ta ra tay với Tề Nghiêm cốt chỉ muốn lấy lại công bằng cho cái chết của Cố Cảnh Sâm thôi. Không liên quan đến mình!



Tôn Di Trân tự an ủi với chính bản thân như vậy.

Đúng vậy, nửa tiếng trước, cả Dương Khải Trình cùng Tôn Di Trân đều bị Tề Nghiêm đuổi ra ngoài, Tề Lam khi đó đã lợi dụng trong phòng không có người mà lẻn vào, vừa lúc lại nhìn thấy Tề Nghiêm yếu ớt đứng gần cửa sổ, khi đó Tề Nghiêm hoàn toàn không biết Tề Lam xuất hiện.

Trong đầu còn chưa biết làm sao để leo khỏi cửa sổ thì bất chợt bị túm chặt mà đẩy mạnh ra khỏi cửa sổ tầng năm. Ngay cả ai đẩy cô, cô cũng không biết, cứ vậy chẳng còn là tự cô muốn tự sát nữa mà…

Đổi lại, có kẻ đã muốn giết cô, đó là suy nghĩ duy nhất trước khi cả thân hình mảnh khảnh của Tề Nghiêm tựa như thuỷ tinh va chạm trên mặt sàn, bể nát.

Cũng tốt, như vậy cô sẽ được gặp Cố Cảnh Sâm.

Nếu như có kiếp sau, Tề Nghiêm cô nhất định sẽ không bướng bỉnh, nguyện làm một cô vợ ngoan ngoãn của cậu chủ nhà họ Cố.



Trở lại hiện tại, phía trước tầng trệt khu dưỡng bệnh, mọi người nhìn thấy thân hình của Tề Nghiêm nằm trên một vũng máu. Đầu cô toàn là máu.

Không ai biết cô còn sống hay đã chết. Chỉ dám đứng nhìn chờ cảnh sát hay bác sĩ tới.

Đám đông khiếp sợ bàn tán, tụm lại, ai ai cũng kinh hãi, “ghê quá, nhảy lầu tự sát rồi.”

“Đúng vậy, tội nghiệp quá, hai chân cô ấy bị cụt, có lẽ vì thế mà suy nghĩ tiêu cực, tự sát cũng nên.” Một người phụ nữ lên tiếng bi ai thương xót.

Một người khác lại thêm vào, “Đúng vậy, nếu là tôi, hai chân không lành lặn, thà chết còn hơn.”

Mà Dương Khải Trình lúc này vừa chạy tới, ôm lấy cô gái nhỏ xanh xao, gọi lớn: “Tề Nghiêm! Tề Nghiêm.”

Vừa gọi vừa lay, Tề Nghiêm vậy mà từ trong lòng Dương Khải Trình mở mắt, có lẽ là do xung máu hay hồi quang phản chiếu trước khi chết, cô gái nhỏ khẽ thều thào, đứt quãng.

“Anh Khải Trình, xin…lỗi. Anh… em…chắc em, không sống… được nữa.”



Dương Khải Trình run lên, ôm chặt Tề Nghiêm. Anh ta hét lên đau đớn, “Đồ ngốc, sao em nghĩ quẩn như vậy chứ.” Dương Khải Trình thanh âm hơi run rẩy.

Tề Nghiêm giọng nhỏ dần, cố gắng nói: “Anh, sau khi… em chết.. anh có thể… chôn em… cạnh Cố Cảnh Sâm.. được không?”

“Cố Cảnh Sâm, lại là vì Cố Cảnh Sâm, hắn chết thì liên quan gì em, tại sao phải chết theo hắn.” Dương Khải Trình phân bua trong bi ai.

Tề Nghiêm đau đớn, thều thào chút hơi tàn cuối cùng, “Được không…anh?”

Dương Khải Trình vội gật đầu sau lại lắc đầu, “em đừng nói bậy, anh đưa em đi gặp bác sĩ.”

Tề Nghiêm lắc đầu, “Không cần.. đâu, em…em..” nói còn chưa hết, từ khoé miệng Tề Nghiêm, máu tươi trào ra, nhìn qua thật ghê rợn.

Cô cứ vậy mà không thể nói thêm một lời nào nữa. Bàn tay buông thõng trên mặt đất, trút hơi tàn cuối cùng.

Trái tim ngừng đập, con người sẽ về cõi vĩnh hằng. Dương Khải Trình khóc lớn, anh ta cứ thế ôm chặt cái xác rõ ràng còn ấm của Tề Nghiêm.

Nhưng cỗ thi thể kia đã không còn thở nữa. Máu tươi loang lỗ, một mảnh tang thương ảm đạm.

Lúc này đã có cảnh sát chạy tới, còn có cả bác sĩ, nhưng tất cả đã không còn ý nghĩa gì hết.

Chết là hết, là kết thúc cho tất cả nỗi đau của một kiếp người.

Kẻ ra đi, người ở lại!

Tề Nghiêm chết, cảnh sát không điều tra vì Dương Khải Trình không cho phép khám nghiệm tử thi. Anh ta không muốn trên người Tề Nghiêm lại có thêm vết mổ xẻ.

Sau đó, Dương Khải Trình làm theo lời trăn chối của cô gái nhỏ, mang theo Tề Nghiêm đã chết đến nhà họ Cố.

Vì vậy nhà họ Cố vừa mất đi cậu chủ, tang lễ còn chưa dứt thì mợ chủ cũng tuẫn táng theo..

Bọn họ chỉ biết ngậm ngùi tiếc thương cho cặp phu thê đoản mệnh…