Bến Đỗ Hôn Nhân

Chương 13: Miệng cứng tâm mềm




Cố Cảnh Sâm trở về phòng, ngồi vào bàn, anh nhanh chóng mở laptop lên, trên màn hình máy tính vẫn là ảnh đại diện của Tề Nghiêm.

Lúc nãy khi thấy cô khóc nức trước mặt, anh đã suýt nữa không kìm lại được. Nhớ đến kiếp trước, khi đó anh đã dùng tiền và quyền lực của bản thân để ép Tề Nghiêm về làm vợ anh. Cô lúc đó rất ghét anh, thậm chí vài ngày đầu, ngày nào cô cũng mắng chửi anh thậm tệ, trù ẻo anh suốt đời vô sinh.

Lúc đó Tề Nghiêm thật sự ương bướng, còn có chút xấc xược, hỗn láo. Anh cũng mặc kệ bà nội khuyên, cố chấp với Tề Nghiêm.

Càng nghĩ Cố Cảnh Sâm càng cảm thấy nghi ngờ, kiếp này cũng là thời điểm đó, nhưng Tề Nghiêm lại tự mình chạy tới nhà anh, cô chưa từng đặt chân đến nhà anh, làm sao lại biết đường?

Nhà riêng của anh, rất ít người biết được. Vậy mà Tề Nghiêm lại một đường tìm được đến đây?

Từng nghi vấn một được Cố Cảnh Sâm liệt ra. Anh nghi ngờ Tề Nghiêm có lẽ cũng giống như anh, đều được quay trở lại một lần nữa. Trên thế gian này, điều gì cũng có thể xảy ra.

Chẳng phải chính anh cũng được trùng sinh còn gì?

Cố Cảnh Sâm còn đang suy tư thì bên ngoài tiếng gõ cửa vang lên, cắt ngang ý nghĩ trong đầu anh.

“Cậu chủ, tôi có cần sắp xếp cho cô Tề không?” Giọng của Ngô quản gia đầy kính cẩn vang lên.

Cố Cảnh Sâm ở bên trong chỉ nhàn nhạt nói vọng ra: “Mặc kệ cô ấy.”

Bên ngoài Ngô quản gia hơi khó hiểu với câu nói của cậu chủ nhà ông. Nếu cậu chủ không thích thì có thể đuổi cô ấy đi mà. Đằng này rõ ràng là không thích, nhưng lại mặc người ta ở lại nhà mình, tự do muốn làm gì thì làm?

Cậu chủ nhà mình chính là lừa người dối mình? Miệng cứng nhưng tâm lại mềm.

Ngô quản gia cuối cùng định hỏi thêm, nhưng lại từ bỏ liền rời đi. Cố Cảnh Sâm không còn nghe thấy tiếng nữa, anh mệt mỏi đứng dậy mở cửa phòng đi ra ngoài.

Anh cuối cùng vẫn là không yên tâm cho cô gái của anh!

Cố Cảnh Sâm, mày đúng là không có tiền đồ. Rõ ràng nói không quan tâm ai kia, nhưng vẫn là không kìm được mà lo lắng cho người ta. Rõ ràng biết là phải buông bỏ, nhưng vẫn cố chấp níu kéo.



Cố Cảnh Sâm khẽ day mi tâm, đành chịu. Ai bảo Tề Nghiêm là ngoại lệ duy nhất của anh kia chứ?

Về phần Tề Nghiêm, khi được Cố Cảnh Sâm cho phép, cô lúc này đã dắt theo Sky, như một thói quen, đi ngay lên tầng ba, nơi đó có căn phòng thân quen của cô.

Lúc đi ngang qua tầng hai nơi thư phòng của Cố Cảnh Sâm, Tề Nghiêm đứng lại nhìn một chút, cô thật sự đã quen thuộc hết bài trí ở căn biệt thự này. Ba năm nói dài chẳng dài, nói ngắn thì cũng không ngắn, dù buồn, dù tổn thương, nhưng ở đây vẫn là nơi cô quen thuộc.

Tề Nghiêm vừa dắt theo chú cho Sky đi lên phía trên, thì Cố Cảnh Sâm cũng vừa mở cửa phòng đi ra. Anh kịp nhìn thấy Tề Nghiêm đi lên trên.

Đôi mắt chợt nheo lại, Cố Cảnh Sâm không hề đắn đo mà đi theo lên. Không có lý do gì mà Tề Nghiêm lại rõ ràng đường đi lối lại trong nhà anh như vậy.

Phía trên lầu ba, kỳ thực chính là căn phòng mà kiếp trước, khi chuẩn bị mang Tề Nghiêm về, Cố Cảnh Sâm đã cố tình cho người về sửa sang bài trí lại, chỗ đó là dành cho Tề Nghiêm.

Kiếp này trùng sinh trở về, căn phòng kia đã được bài trí sẵn rồi, anh còn đang định phá bỏ nó, ai ngờ lại..

Cố Cảnh Sâm còn đang đi theo phía sau, mà Tề Nghiêm đi phía trước khá xa lại không phát hiện cô bị nhìn từ đằng xa, vô tư thoải mái mà đi đến đúng căn phòng Cố Cảnh Sâm chuẩn bị cho cô.

Là nó không hề sai!

Tề Nghiêm vui vẻ trong lòng, dù sao Cố Cảnh Sâm cũng không quan tâm cô, cô cần gì phải sợ anh nghi ngờ.

Đứng trước cửa gỗ với sắc tím nhàn nhạt, Tề Nghiêm đưa tay nhập mật khẩu ngày tháng năm sinh của cô.

Lạch cạch một tiếng, quả nhiên cửa mở ra. Cô gái mừng rỡ dắt theo Sky lông xù đi vào bên trong, mà không hề biết từ phía xa, sau hành lang, Cố Cảnh Sâm đứng nép vào tường, anh ngửa cổ lên nhìn trần nhà, cố gắng không cho thứ chất lỏng âm ấm từ nơi khoé mắt tuôn ra.

Vậy mà lại mở được cửa? Cố Cảnh Sâm miệng lẩm bẩm. Tề Nghiêm vậy mà lại có thể mở được cánh cửa kia. Kiếp trước, khi Tề Nghiêm bị anh mang về, mật khẩu cánh cửa kia, là Cố Cảnh Sâm nói sau đó cho Tề Nghiêm.

Nhưng mà lúc này đây, rõ ràng cô chưa từng đến đây, vậy mà lại tự nhiên nhập mật khẩu rồi đi vào.

Điều đó chứng minh Tề Nghiêm đã từng rất thân thuộc nơi này, nên cô ấy mới tự nhiên như vậy.



Tề Nghiêm! Em cũng được quay trở lại như anh phải không?

Kiếp trước cũng như kiếp này, Cố Cảnh Sâm chưa từng rơi nước mắt, thế nhưng là lúc này, nước mắt anh lại ứa ra vì quá đỗi hạnh phúc.

Không còn nghi ngờ gì nữa…

Tề Nghiêm cũng trùng sinh rồi. Thậm chí lại một lần nữa quay trở lại bên anh.

Nhưng tại sao Tề Nghiêm lại vẫn lựa chọn như vậy, cô không ghét anh nữa sao? Cố Cảnh Sâm vừa khóc, vừa ôm ngực. Tim anh như bị bóp nghẹn đến khó thở.

Tề Nghiêm quay trở về, cũng đồng nghĩa với việc cô gái của anh đã chết. Là ai hại chết Tề Nghiêm?

Khi anh đi sau ba ngày, lúc đó đã lại xảy ra chuyện gì?

Cố Cảnh Sâm bất giác đưa tay lau sạch thứ nước tuôn ra trong khoé mắt, anh đi thật nhanh về căn phòng kia.

Quá nhiều nghi vấn, anh buộc phải làm rõ ràng lúc này. Anh muốn biết tất cả mọi thứ.

Tề Nghiêm là bị ai hại chết, hay vì cái gì khác!

Khốn kiếp, anh lúc đó bảo bọc cho em, là để em sống hạnh phúc kia mà, vậy tại sao, lúc này, em lại xuất hiện tại đây?

Là ai hại em?

Cố Cảnh Sâm trong lòng vừa giận vừa mững rỡ đi như chạy đến trước cửa căn phòng, trong đầu liền đưa ra một cái quyết định chắc chắn.

Mặc kệ kiếp trước là gì, kiếp này lại có khó khăn gì?

Tề Nghiêm, nếu em thật sự đã trùng sinh, lại tự mình đưa tới cho anh, vậy thì kiếp này, anh nhất định không buông tha cho em!!!