Tề Nghiêm đứng nép sát vào đài phun nước, thầm nghĩ cuộc đời cô đúng thảm, không ngờ cũng có lúc phải lén lút như một tên trộm như vậy.
Cố Cảnh Sâm chết bầm? Cũng chỉ vì tìm anh mà cô biến mình thành như vậy.
Còn đang suy nghĩ đắn đo, Tề Nghiêm bỗng theo bản năng cảm thấy lông tơ dựng hết lên. Nhanh nhẹn quay người lại, cô liền đối diện với một con husky cao lớn màu xám như lông chó sói, trên cổ nó, một cái bờm trắng tinh hiện rõ lên dưới ánh đèn mờ nhạt.
Sky!
Tề Nghiêm nhận ra chú chó kia. Nó là con chó mà cô quý mến nhất trong năm con chó của Cố Cảnh Sâm.
Tề Nghiêm chợt cảm thấy vui mừng, nhưng niềm vui ngay lập tức bị dập tắt vì cô nhận ra, lúc này cô và Sky chưa hề quen biết. Thậm chí bây giờ nó còn chưa có tên.
Làm sao bây giờ?
Tề Nghiêm khóc không ra nước mắt, lùi không được, tiến cũng không xong. Cô bất giác đứng như tượng đá, không dám nhúc nhích.
Bí đường, Tề Nghiêm ngồi xổm xuống, hai cánh tay nhỏ dang rộng, gọi khẽ, “Sky, lại đây với chị.”
Về phần chú chó, nghe được cái thanh âm kia, bản năng nó nhận ra có người đột nhập, liền tiến đến phía Tề Nghiêm, gầm gừ dữ tợn, nhưng dường như có một điều kỳ lạ xảy ra, chính nó cũng biết vì sao cái người trước mắt nó lại thân thiết như vậy.
Nó nhận ra người này, vài ngày trước, chẳng phải cậu chủ của nó cũng nhìn cái cô gái này hoài đó sao?
Sky là loại chó chăn cừu lai sói, kỳ thực rất thông minh, lại thuần tính, rất dễ thân thuộc với chủ.
Tề Nghiêm kiếp trước đã từng rất thân thiết với chú chó này. Nó là chú chó Cố Cảnh Sâm mua trước khi cô về làm vợ anh. Lúc mới về nhà họ Cố, Tề Nghiêm vốn dĩ rất ghét chó. Nhưng chẳng hiểu vì sao, chỉ có Sky làm cô yêu thích, thậm chí ngày càng thân thiết, đi đâu cũng dắt nó theo.
Một giây, hai giây, ba giây, chú chó vậy mà không hề tiến thêm, nhưng cũng không lùi lại, nó như mong chờ điều gì đó, chỉ khẽ gầm gừ trong miệng, chăm chăm nhìn lấy Tề Nghiêm.
Cả người và chó giằng co hồi lâu mà chẳng có hồi kết. Tề Nghiêm cảm thấy bức bối. Không ngờ cô cũng có lúc tiến thoái lưỡng nan kiểu này.
Cố Cảnh Sâm, anh có thấy không vậy chứ?
…
Trên ban công lầu hai, người đàn ông lặng lẽ nhìn xuống dưới, thấy cảnh một chó một người giằng co, đôi môi vậy mà cong lên lúc nào không hay.
Cố Cảnh Sâm tựa mình vào cây cột lan can, tâm tình khá là vui vẻ. Người có thể dám xông vào địa bàn nhà anh, ngoài Tề Nghiêm ra thì anh nghĩ chẳng còn ai.
Chỉ là, Tề Nghiêm tại sao lại dám mò đến nhà anh giữa đêm hôm như vậy?
Chẳng lẽ…
Cố Cảnh Sâm chợt bẻ gãy ý nghĩ kia vụt qua trong đầu, anh nhớ trước khi bản thân trùng sinh, anh đã thấy Tề Nghiêm được cứu sống, còn có Dương Khải Trình ở bên túc trực chăm sóc. Vậy nên cô chắc chắn không thể nào giống như anh được.
Còn đang suy nghĩ thì bên dưới đã xảy ra động tĩnh lớn.
Con chó bỗng sủa lên dữ tợn, mà Tề Nghiêm lúc này đã co cẳng chạy thục mạng đến chỗ cửa lớn nhà Cố Cảnh Sâm.
Thấy một màn kia, Cố Cảnh Sâm liền đứng tim, nguy rồi. Tề Nghiêm kiếp này rõ ràng là chưa hề thân thiết với Sky, nó sẽ cắn chết cô ấy mất.
Cố Cảnh Sâm sợ đến tim cũng nhói đau.
Anh vội quay đầu, chạy vội xuống dưới. Kiếp này dù anh không muốn kết hôn với Tề Nghiêm, nhưng là từ sâu trong tim anh, anh không muốn Tề Nghiêm bị tổn thương dù là một chút.
Tiếng chó sủa gâu gâu vang vọng, đánh động cả bốn con chó còn lại. Bọn chúng nhanh chóng nhận ra có kẻ lạ đột nhập. Lập tức lao đến nhập bọn với Sky, săn kẻ trộm.
Tề Nghiêm lúc này mới cảm thấy cô đúng là chơi ngu rồi. Con mịa nó, lần đầu cô bị chó dí, mà còn là năm con hùa nhau dí. Nếu mà bị năm con cùng cắn, chắc cô có khi nào lại đi đầu thai nữa không?
Aaaaa…Tề Nghiêm hét lớn. Vừa hét vừa chạy thục mạng. Khoảng cách đến cửa lớn chỉ chưa đầy mười bước chân, Tề Nghiêm gần như gào lên, “Cố Cảnh Sâm, cứu em!!!”
Cái thanh âm của cô trong trẻo đến mức, cả nhà họ Cố đều vì vậy mà bị đánh thức, đèn đuốc bắt lên sáng choang.
Mọi người trong nhà nhao nhao, ló đầu ra xem cái loại động tĩnh gì, nhưng nhanh chóng lại không dám xì xầm bởi vì họ thấy cậu chủ nhà họ đích thân đi xuống.
Chuyện liên quan đến Cố Cảnh Sâm, người trong nhà từ trên xuống dưới, chớ có ai dám xen vào.
Cố Cảnh Sâm lúc này vừa chạy xuống tới cửa lớn bên trong, anh lập tức mở cửa, quát lên, “Sky!!!”
Năm con chó lao gần như sát tới cô gái, nhe răng định cắn vào bắp chân củaTề Nghiêm thì thanh âm lạnh như băng của Cố Cảnh Sâm làm chúng nó lập tức sợ hãi mà lùi lại, tựa như rôbot bị tắt điều khiển. Đứng im bất động.
Tề Nghiêm cũng vừa lúc chạy tới cửa lớn, thắng cũng không kịp, đâm sầm vào người đứng chắn trước cửa.
Á!!! Ui da! Cô gái đau đến nhăn nhó mặt mày, mũ lưỡi chai rơi từ lúc nào, mái tóc cột đuôi ngựa cũng xù lên như lông chó, vì màn chạy thục mạng ban nãy, dép cũng mất tiêu. Chỉ còn đôi chân trần giờ phút này mới cảm thấy run rẩy vì đau vì sợ.
Cố Cảnh Sâm bị Tề Nghiêm đụng trúng, theo bản năng đỡ lấy cô, đau lòng khi thấy bộ dạng hiện tại của cô gái nhỏ. Xong dường như lại nhớ ra điều gì, anh vội đẩy cô ra.
“Cô là ai?”
Cố Cảnh Sâm mặt lạnh lùng nhìn bộ dạng nhếch nhác của Tề Nghiêm.
“Tôi…” Tề Nghiêm bỗng nhiên nghệt mặt ra như con ngốc.
Cô nên trả lời như nào đây?
Cố Cảnh Sâm của kiếp này hình như là chưa biết cô, với cả dù đã đến ngày kết hôn, nhưng anh chưa hề muốn đến nhà bắt cô về làm vợ, vậy có nghĩa là anh không trở về như cô.
Nhưng tại sao, lại giả vờ không biết. Kiếp trước rõ ràng là, rõ ràng là…
Tề Nghiêm uất ức không hiểu sao tự nhiên ứa cả nước mắt, bàn tay khi nãy dính bụi bẩn chợt đưa lên quẹt đi nước mắt…
Cái quệt nước mắt kia khiến mặt mũi cô bỗng lem luốc.
Cố Cảnh Sâm, sao anh lại không biết em được chứ?
“Xin lỗi…tôi…lạc đường, lạc đường.” Tề Nghiêm quay người, định bỏ đi..cô không hiểu bản thân sao lại đưa ra cái lý do vớ vẩn như vậy.
Trước khi đi, có bao nhiêu là câu hỏi muốn hỏi, bao nhiêu là lời muốn nói, thế nhưng gặp lại, cô lại như bị câm không mở miệng được.
Thân hình nhỏ nhắn của Tề Nghiêm dưới ánh đèn sáng rõ ràng là hơi run lên, cô rất gầy, bởi vì nhịn đói mấy ngày, chỉ vừa lấy lại sức, lúc này nhìn cô như vậy, ai không động lòng thương xót thì chính là nói dối.
Tề Nghiêm vừa chán nản vừa thất vọng, xoay người bước đi.
Nhưng là…thanh âm của Cố Cảnh Sâm lại vang lên phía sau…
“Đến cũng đến rồi, vậy thì ở lại đây đi.”
Một câu này của Cố Cảnh Sâm làm Tề Nghiêm quay phắt lại, “Anh…”
Cố Cảnh Sâm quay người đi vào trong, lạnh lùng đáp, “Tôi chỉ giúp người qua đường thôi. Ngày mai, cô từ đâu đến, thì trở về đó đi.”
Tề Nghiêm nghe xong câu kia, bật khóc thành tiếng, cảm giác tim như bị khoét một lỗ…