Bến Đỗ Hạnh Phúc

Chương 53: Đau...




Cao Tuấn tới khách sạn thấy Hy Hoa ăn mặc gợi cảm, chuẩn bị rượu và hoa trang trí như phòng tân hôn khiến anh nhíu mày tỏ ra khó chịu.

"Sao vậy, sơ em gài bẫy anh à".

"Tôi nói nhanh thôi sẽ đi, chúng ta vốn không hợp, em đừng nên phí thời gian ở tôi rồi lỡ dở thanh xuân của mình. Em xinh đẹp, lại có gia thế muốn tìm người nào chẳng được".

" Nói hay lắm, vậy ngay từ đầu anh chỉ lợi dụng em để chọc tức cô ta, anh chưa từng rung động với em một chút nào sao".

Hy Hoa nhào vào lòng ngực anh, ôm chặt lấy Cao Tuấn sợ như chỉ cần buông tay thì anh sẽ biến mất vậy.

"Em đừng như vậy...chúng ta kết thúc trong êm đẹp đi, sau này còn có thể làm bạn, coi như giữ một chút tự trọng cho nhau. Tôi không có tình cảm với em".

Cao Tuấn gỡ tay Hy Hoa ra sau đó quay lưng bước đi. Nhìn bóng lưng dứt khoát của anh khiến cô càng đau lòng khóc nấc lên. Vốn dĩ chuẩn bị hết tất cả chỉ muốn cô ta hiểu lầm anh, muốn lợi dụng cơ hội này để níu kéo anh. Vậy mà anh đề phòng cô, ngay cả một ánh nhìn cũng không dành cho cô.



Cô ta thì sao chứ, không hề quan tâm anh, nếu cô ta đã đến đây rồi. Gia Ý đứng từ xa quan sát hết tất cả, từ lúc anh rời đi cho đến lúc thấy Hy Hoa ngồi sụp xuống khóc nấc lên. Cô không nghe được hai người nói gì, nhưng nhìn hành động của anh đủ biết anh tàn nhẫn như thế nào. Dù sao cũng từng có thời gian bên nhau, vậy mà anh không chút lưu luyến.

Gia Ý không biết việc Hy Hoa có thai là thật hay giả, nhưng thái độ của Cao Tuấn như vậy cho dù cái thai là thật thì cô cũng biết thừa kết quả. Con người anh đúng thật là tàn nhẫn, lúc yêu thì cưng nựng hết mực, đến lúc chia tay thì dứt khoát không chút lưu luyến.

Cảm giác của Hy Hoa cô cũng từng trải qua rồi, ngày đó cô cũng đau khổ tuyệt vọng như thế này. Bây giờ thì sao, anh muốn quay lại hay mục đích của anh là Gia Hưng cô cũng không còn quan tâm nữa. Bây giờ cô không thể nào đặt niềm tin vào anh thêm lần nào được nữa.

Gia Ý đi lang thang trên đường, cô cần có thời gian để suy nghĩ lại tất cả. Bây giờ quan minh chính đại đi thì không được chỉ còn cách bỏ trốn. Nhưng làm sao để trốn được khỏi tầm mắt của anh. Mãi mê suy nghĩ nên không để ý đến có một chiếc xe vẫn luôn chạy theo phía sau mình.

Từ lúc Gia Ý bước ra từ khách sạn anh đã thấy cô, Cao Tuấn không biết tại sao cô lại ở đó nhưng nhìn thấy dáng vẻ thẩn thờ của cô anh cũng đoán được cô đã nhìn thấy tất cả. Như vậy thì sao chứ, không yêu vốn dĩ là không yêu, anh không thể nào kiếm soát được trái tim của mình. Vốn nghĩ thời gian trôi lâu như vậy anh cũng sẽ quên được, nhưng khi nhớ lại tất cả anh nhận ra được một điều, đời này chỉ cần là cô ấy. Nếu không có cô ấy chắc anh sẽ sống cô độc như vậy cả đời. Anh cảm thấy may mắn vì mình nhớ lại được tất cả, nếu không lại phải tổn thương thêm một người nữa. Lúc quen Hy Hoa anh cứ ngỡ bản thân mình có vấn đề, cho đến khi gặp lại Gia Ý anh mới hiểu được nguyên nhân.

Anh yêu cô, yêu đến cả đời này, anh bài xích tất cả những người phụ nữ quanh mình. Riêng chỉ có mình cô, chỉ cần ở cạnh cô anh không thể kiểm soát được dục vọng và ham muốn của bản thân. Anh khao khát được chạm vào cô, muốn được ôm cô vào lòng yêu thương thật nhiều.

Nhìn theo bóng lưng của Gia Ý anh rất muốn dừng xe chạy tới ôm cô vào lòng. Nhưng anh sợ thấy ánh mắt chán ghét đầy thù hận của cô. Anh biết bản thân mình sai, có lẽ cô sẽ không tha thứ cho anh. Nhưng làm sao đây, cả đời này anh không thể buông tay được