Bên Đây Mưa Bụi, Bên Kia Rực Rỡ

Chương 88




Nhà của ta là một nơi không có tiếng động.

Sáu Ngón cười cười, “Nhất định ngươi sẽ thấy kỳ quái. Một nhà có ba đời từ ông tới cháu mà sao có thể hiếm khi nghe thấy tiếng người được?”

Chử Ngọc hơi tò mò bởi vì người cha đã chết nhiều năm của nàng mỗi lần tới thăm nàng trong giấc mộng đều ồn ào tới độ nàng hận vì sao mình lại có hai lỗ tai.

Sáu Ngón nhẹ “A” một tiếng, “Ông nội của ta là một người trầm mặc và nghiêm khắc. Đời này ông ta chỉ có một người con trai là cha ta. Cha ta cũng ít lời, lại yếu ớt nhiều bệnh nên luôn nghe theo lời người cha nghiêm khắc và không dám cãi nửa lời.”

Ông nội không thích nói chuyện nên cha ta không dám nói lời nào. Mẹ còn phải chăm sóc người cha bệnh tật nên bận tới độ không rảnh nói chuyện.

Ngay khi ta mới ê a học nói đã biết không thể ầm ĩ, bởi vì ồn ào không hợp với căn nhà này. Giống như một con chim chợt bay lên từ cánh đồng hoang vu sẽ gây ra ồn ào đột ngột và biến nó thành cái đinh trong mắt người khác.

Thế nên mỗi lần khóc nháo mẹ sẽ hoảng loạn bế ta chạy vào nhà trong ánh mắt của ông nội và cha. Bà ấy hoặc đánh, hoặc mắng, dùng đủ mọi cách để dời sự chú ý của ta và để ta ngậm miệng.

Việc này không dễ dàng nhưng dần dà ngay một đứa nhỏ như ta cũng hiểu một đạo lý: Cái nhà này không thích hoạt bát, náo nhiệt, không, phải nói là mọi thứ liên quan tới sức sống đều là cấm kỵ ở đây.

Ta cũng phát hiện trong đôi mắt đã ngả vàng của ông nội và khóe miệng mím chặt của cha ta hình như chứa một bí mật nào đó mà ta không biết nhưng lại có chung nhịp thở với ta.

Mà vào cái ngày ta mang theo cả một bụng tủi thân chạy về nhà thì ta cũng phát hiện ra bí mật đó.

Đúng rồi, nhà của ta là một cái thuyền đánh cá hai tầng. Nhà họ Miêu đời đời làm nghề đánh cá mà sống, ta cũng từng cho rằng đời mình sẽ gắn với con thuyền nhỏ kia và sẽ theo nó vòng quanh hồ Kim Quang.

Nhưng vào ngày đó lúc bước lên boong thuyền ta lại chẳng tìm thấy mẹ đâu. Trong lúc vô tình ta xông vào một căn phòng tối trên thuyền. Đó là căn phòng ta chưa bước vào bao giờ, và cũng chính nó khiến mọi ảo tưởng về tương lai của ta đều điên đảo.

Ta thấy ông nội đang quỳ gối ở một góc tối, bên cạnh là một cái đèn dầu nhuộm mái tóc hoa râm của ông ta thành màu vàng, giống như gợn nước trên mặt hồ.

Bên cạnh ông ta là một cái bao tải vặn vẹo, bên trong truyền ra tiếng “ô ưm”. Ta nghe thấy ông nội nói gì đó rồi ông ta giơ cao đế đèn và nện xuống cái bao tải kia……

Chẳng trách ông nội lại không thích tiếng trẻ con khóc nháo…… Ta nhìn cái bao tải kia dần bị máu nhuộm đỏ thì không nhịn được hét lên sợ hãi.

Ông nội chậm rãi quay đầu thì thấy ta đã sợ tới độ gần như không đứng thẳng nổi. Nhưng ông ta không kinh ngạc, cũng không tức giận, ngược lại khóe mắt còn lộ ra ý cười. Đó là chút dịu dàng ta chưa thấy bao giờ, nhưng lại khiến ta không rét mà run.

“Tốt, so với cha ngươi thì ngươi khá hơn nhiều. Lần đầu tiên cha ngươi thấy ta giết người đã sợ quá ngất lịm đi. Dù lúc ấy hắn còn lớn hơn ngươi bây giờ những 4 tuổi. Thiên Nhi, ngươi cũng coi như có thể đảm đương đó.”

Ông ta vẫy tay gọi ta đi qua. Hai chân ta không nghe sai bảo nhưng cũng không dám trái lệnh thế là ta như cái xác không hồn đi tới bên cạnh và quỳ xuống. Rồi ông nội ra lệnh cho ta cởi bỏ bao tải.

Ta thấy khuôn mặt của một đứa trẻ xấp xỉ tuổi của ta, nửa bên đầu lâu bị đập nát, một tròng mắt rơi ra ngoài, trượt đến bên miệng.

Rốt cuộc ta cũng không nhịn được nữa, đầu ầm ầm vang lên và mơ hồ nghe thấy ông nội nói cái gì mà “bà bà” rồi “đèn bằng đồng”. Ta chẳng hiểu gì mà cứ thế đứng dậy hoảng hốt lao ra khỏi thuyền, chạy dọc cây cầu gỗ và lên bờ mới không nhịn được há miệng nôn thốc nôn tháo.



Trong đầu ta chỉ có khuôn mặt đứa trẻ kia. Lúc ý thức hơi tỉnh táo, ta mới thấy được một khuôn mặt khác giấu sau gương mặt đứa nhỏ. Đó là khuôn mặt của một pho tượng gỗ mà ông nội hay quỳ lạy, thờ phụng…… hình như là một người phụ nữ, tóc búi cao, cắm cây trâm.

Là cái gì? Là ai?

Đang run rẩy, cả người như bay lơ lửng thì bỗng có một bàn tay nhẹ vỗ lên lưng ta. Lúc quay đầu ta thấy một người cầm một quả táo xanh đỏ, đôi mắt màu hổ phách nhìn con ngươi đỏ quạch của ta.

“Không phải bị say thuyền chứ? Mẹ ta nói lúc say tàu thuyền chỉ cần ăn ít táo là thoải mái.”

Nàng ấy là người bạn đầu tiên của ta. Nàng lớn hơn ta hai tuổi, cùng mẹ tới hồ Kim Quang này nương tựa người thân. Nàng không phải ngư dân nên trên người không có mùi tanh của cá.

Nàng đưa quả táo kia cho ta và nó rất chua. Ăn xong quả táo đó ta chỉ thấy răng như rụng hết thế nên sau đó ta mang nàng vào trong núi hái quả dại. Lúc nàng

ăn quả kia đôi mắt trợn tròn, “Tiểu Thiên, ta chưa từng ăn quả nào ngọt thế này.”

Nàng ấy không gọi ta là Sáu Ngón, bởi vì nàng nói bản thân nàng đâu có gọi là hai mắt, hai tai, năm ngón, thế nên không thể gọi ta là Sáu Ngón được.

Ta và nàng chơi cùng nhau, mỗi ngày lên núi trèo cây, xuống sông bắt cá. Thời gian của chúng ta phong phú tràn đầy, ta cũng không cho mình thời gian để nhớ về chuyện ngày đó. Mà ông nội cũng như quên mất chuyện kia, lúc nhìn ta ông nội vẫn trầm mặc và nghiêm khắc như cũ. Thế nên ta gần như đã coi đứa nhỏ trong bao tải chỉ là một cơn ác mộng.

Mãi tới một ngày ta tìm nàng ấy khắp nơi cũng không thấy. Ma xui quỷ khiến thế nào ta lại nghe thấy trong lòng vang lên một giọng nói và lại đi vào căn phòng tối trên thuyền của nhà mình.

Cửa khép hờ, người bên trong hình như đoán được ta sẽ tới nên không khóa

cửa. Ta vẫn đứng ở cửa và do dự mãi không dám bước vào. Rồi ông nội gọi tên ta và nói, “Tiểu Thiên, ngươi không muốn gặp nàng lần cuối cùng sao?”

Nàng cũng bị ông nội nhét vào cái bao tải kia, tay chân bị trói chặt, miệng bị nhét một miếng vải nên không nói được lời nào.

Nàng nhìn ta, con ngươi màu hổ phách toàn nước mắt. Chúng lặng lẽ chảy xuống khuôn mặt trắng tinh.

“Bệnh của cha ngươi ngày càng nặng và cần một bộ xương cực tốt. Ta đã tìm khắp nơi, ai ngờ nàng lại tự mình đưa tới cửa.”

Nàng tới tìm ta.

Ông nội nhìn nàng rồi lại nhìn ta, gương mặt bị ánh đèn phía sau chiếu sáng loang lổ vẻ âm trầm, “Tiểu Thiên, người nhà họ Miêu không thể có bạn. Đời này chúng ta chỉ có thể phụng dưỡng một mình Hoa đèn bà bà, ngoài ra những kẻ khác đều là súc vật.”

Ông ta nghiêng qua một bên, sau đó ta nhìn thấy một cái tượng gỗ. Đó là Hoa đèn bà bà. Bà ta mỉm cười giống như đang chờ ta cũng tới phụng sự, cống hiến cả đời cho mình.

“Tiểu Thiên, lại đây.”



Ông nội vẫy tay ý bảo ta đi qua. Thấy ta không nhúc nhích ông ta nhíu chặt hàng mày hoa râm và kéo ta tới trước mặt. Ông ta kéo lấy tay ta và lôi đến trước mặt Hoa đèn bà bà, sau đó nhét cái đèn bằng đồng kia vào tay ta.

“Đơn giản lắm, nhắm thẳng vào đầu nàng mà đập là được rồi.”

“Ngươi đã giết nàng?” Chử Ngọc như thấy chút thay đổi trên khuôn mặt của Sáu Ngón. Thay đổi ấy khiến ánh trăng trên mặt hắn cũng rung lên nhè nhẹ như tơ nhện.

Trên mặt hắn lộ ra nụ cười bỡn cợt, “Ta đã giết nàng. Ông nội túm lấy tay ta và gõ xuống, máu của nàng bắn ra đầy mặt ta. Nhưng nàng vẫn chưa chết, thân thể run rẩy, đôi mắt nhìn ta giống như không cam lòng. Vì thế lão già kia lại đập một nhát nữa nàng mới bất động. Sau đó mẹ nàng điên cuồng đi tìm con, mỗi

ngày đều lang thang bên bờ hồ Kim Quang, gặp ai cũng hỏi có thấy con mình đâu không.”

Sáu Ngón lại cười cười, “Bà ta cũng tới hỏi ta và ta nói nàng đã chết nhưng bà ta không tin. Có điều vào đêm hôm đó bà ta nhảy vào hồ Kim Quang. Sau bảy ngày thi thể bà ta mắc vào lưới đánh cá và đã thối rữa không ra hình dạng gì.”

“Nàng là người bạn duy nhất của ngươi ấy vậy nhưng ngươi vẫn giết nàng, còn giết mẹ nàng.” Chử Ngọc cắn răng nhưng hàm răng vẫn run lên.

“Cổ nàng ấy rất đẹp,” Sáu Ngón chỉ nhìn nơi xa, giống như đã rơi vào ký ức xa xưa. Giờ phút này thần sắc trong mắt hắn đã biến mất, chút dịu dàng lộ ra trong lúc vô ý đã hoàn toàn biến mất. Hắn lại biến thành người nhà họ Miêu, giống ông nội và tổ tiên nhiều đời nhà họ, không chút tình cảm. Ngoài bản thân, bọn họ coi những kẻ khác chỉ là súc sinh, “Trước kia cùng nàng chơi chung một chỗ ta không hề phát hiện ra, mãi tới khi ta nện cái đèn xuống và giết chết nàng ta mới để ý. Cái cổ kia thon dài, trắng ngần, đẹp như cổ thiên nga không chút tỳ vết.”

Nói đến đây, Sáu Ngón liếc xéo Chử Ngọc, khóe mắt lóe hơi lạnh khiến nàng nín thở vì sợ, “Xương cốt của ngươi cũng rất đẹp. Lần đầu tiên gặp ngươi ta đã cảm thấy ngươi giống nàng, xương cốt tinh tế, khớp xương tinh xảo. Đúng là hiếm có……”

Ánh mắt hắn xoay quanh người nàng mang theo chút tham lam, “Nàng có thể áp bệnh tật của cha ta và lúc này ngươi cũng có thể.”

Chử Ngọc không thể nhịn được rùng mình. Rốt cuộc nàng cũng biết nguyên nhân hắn bắt mình đi. Hóa ra hắn muốn lấy xương cốt trên người nàng…..

“Ngươi luôn nghe lời ông nội mình nhưng ông ta lại lợi dụng ngươi. Ngươi

chẳng qua chỉ là một thanh đao trong tay ông ta thế mà ngươi lại vì kẻ đó giết chết người bạn của mình, người duy nhất không gọi ngươi là Sáu Ngón.”

Chử Ngọc moi hết cõi lòng và cố gắng tìm kiếm lý do có thể thuyết phục Sáu Ngón, đồng thời kéo dài thời gian bởi vì lúc này nàng thấy tên kia lại đứng thẳng người và đi về phía mình.

Cái bóng của hắn phủ lên đầu nàng, ngăn cản ánh trăng mờ nhạt.

“Ông nội đã mất từ 13 năm trước.” Hắn nhìn nàng và vô cùng bình thản cầm cái bao tải căng ra chuẩn bị ụp lên đầu nàng.

“Vậy ngươi nghe ai, cha ngươi ư?” Chử Ngọc thở phì phò, “Thế chẳng phải ông ta cũng đang lợi dụng ngươi để kéo dài mệnh cho mình ư?”

Bàn tay đang túm lấy bao tải của Sáu Ngón chợt cứng đờ, mãi lâu sau trên mặt hắn mới lộ ra nụ cười cổ quái, “Không, ta vẫn nghe lời ông nội.”

Chử Ngọc còn chưa kịp suy nghĩ kỹ ý tứ phía sau một câu này thì cả người đã bị nhét vào bao tải. Nàng lại rơi vào bóng tối, nơi đó có một mùi ngọt ngấy khiến

đầu óc nàng mê mang, mọi ý thức đều tan đi.