Bên Đây Mưa Bụi, Bên Kia Rực Rỡ

Chương 86




Chử Ngọc quay đầu nhìn hắn và cảm thấy đứa nhỏ này đã hoàn toàn suy sụp,

chút ý chí còn sót lại trong người hắn sẽ bị đánh tan bất kỳ lúc nào. Bất kể chút động tĩnh nào cũng sẽ phá hủy hắn hoàn toàn.

Vì thế đầu ngón tay nàng sờ soạng về phía đó và nắm lấy ngón tay lạnh lẽo của hắn, giọng đè thật thấp, “Mặc kệ người tiếp theo là ai, chúng ta hãy đi với nhau,” nàng nhìn khuôn mặt đứa nhỏ quay về phía này và nói tiếp, “Dù sao

cũng chết, hai chúng ta cùng làm bạn có lẽ sẽ không lẻ loi nữa.”

Đứa nhỏ không nói gì, mãi một lúc sau hắn mới như hoàn hồn và gật đầu với

Chử Ngọc, môi giật giật. Vừa định nói một chữ “được” thì sau lưng hắn lập tức xuất hiện một cái đèn bằng đồng. Ánh đèn chiếu sáng khuôn mặt bẩn thỉu tái nhợt của cả hai.

Đứa nhỏ như bị điện giật, cả người cựa quậy, đôi mắt nhìn thẳng Chử Ngọc, hàng mi dài chớp chớp. Đáy mắt hắn lóe lên ánh nến lập lòe giống như đang cầu cứu nàng.

Chử Ngọc thở sâu và xoay người cầm lấy cái đèn kia. Ánh lửa bập bùng khiến mu bàn tay nàng hơi nóng lên nhưng nàng vẫn không buông tay mà kéo đứa nhỏ kia chậm rãi đứng lên. Hai đứa nhỏ nắm chặt tay nhau.

“Đi.”

Nàng cứ thế vừa cầm đèn vừa nắm tay đứa nhỏ đã sợ đến độ hồn lìa khỏi xác và cùng đi về phía căn nhà bằng đất. Nàng không dám nhìn những nơi khác, chỉ dám nhìn ngọn đèn trong tay mình. Dù trái tim trong ngực đập như điên nhưng nàng vẫn yên lặng lẩm nhẩm một câu.

Đi về phía có ánh sáng, đừng quay đầu lại.

Cánh cửa ra ngoài đang ở ngay trước mặt. Bọn họ chỉ cần đi vào cánh cổng tò vò đen tuyền kia, bước vào bên trong căn phòng bằng đất.

Nhưng……

Chử Ngọc nhớ rõ những ánh đèn trước đó, tất cả đều biến mất trong căn nhà bằng đất này. Từng ánh đèn lóe lên bên cửa rồi chợt tắt, mỗi một lần như thế sẽ có một sinh mệnh rời đi.

Nàng đứng trước cổng tò vò và do dự quay đầu liếc nhìn đứa nhỏ phía sau lại chỉ thấy mặt hắn trắng như tờ giấy. Hắn cúi đầu nhắm mắt, giao tính mệnh của mình cho nàng.

Lùi lại ư? Có thể lùi đến chỗ nào? Hiện tại nàng chỉ có thể mang theo hắn đi vào căn phòng này.

Chử Ngọc nắm tay đứa nhỏ và bước qua cửa. Đứa nhỏ kia bị vướng chân thế là lảo đảo, miệng hét lên một tiếng. Hắn biết chính mình đang tới đâu. Đây là nơi anh hắn chôn thây, và có lẽ rất nhanh mệnh của hắn cũng sẽ để lại nơi này.

Chử Ngọc nắm chặt tay hắn với ý định an ủi nhưng nàng biết điều này là vô dụng. Một người đã sợ tới mức hồn vía lên mây lại vẫn muốn an ủi một người khác thì quả thực quá nực cười.

Trong căn phòng này có rơm rạ rải rác trên mặt đất vì thế bọn họ bước tập tễnh về phía trước. Mạng nhện rủ xuống từ xà nhà, nếu không cẩn thận sẽ dính đầy người. Chử Ngọc vẫn không dám nhìn ra xa, nàng chỉ nhìn cái đèn trong tay.

Trung tâm ngọn lửa có màu xanh, giữa màu vàng, tầng ngoài cùng có màu đỏ. “Đi về nơi có ánh sáng đi.”

Nàng lẩm bẩm những lời này và ép suy nghĩ của mình lên những câu chữ lặp lại đồng thời không dám có chút lơ là nào.

“Cùm cụp……”

Nhưng cái gì tới vẫn sẽ tới, tiếng guốc gỗ đạp lên rơm rạ không quá rõ ràng nhưng vẫn có thể nghe thấy được.



“Cùm cụp……”

Lại một tiếng vang lên cách bọn họ vài bước. Có người đứng ở đó, dùng một đôi mắt không có cảm xúc nhìn chằm chằm bọn họ.

Chử Ngọc cảm thấy đứa nhỏ phía sau cứng đờ cả người, ngón tay nàng đang nắm cũng như cứng lại giống mấy con sâu lớn bị đông lạnh. Nàng nhéo nhéo

chúng nhưng lại cảm thấy lực bất tòng tâm, bởi vì chính lòng bàn tay nàng cũng đầy mồ hôi lạnh trơn ướt. Đầu ngón tay của nàng khó mà nắm chặt tay hắn.

“Đừng dừng lại, đi theo ta.”

Sau lưng là tiếng thở dốc dồn dập và hỗn loạn. Nàng mơ hồ nghe thấy tiếng đứa nhỏ kia ừ nhẹ vì thế vội dùng sức nắm chặt tay hắn và lôi kéo thân thể đã mất hồn vía kia đi về phía trước.

“Chử Ngọc, đi về phía ánh sáng….. đi về phía có ánh sáng……”

Người phía sau bỗng dừng lại. Chử Ngọc kéo vài cái nhưng đứa nhỏ kia vẫn không nhúc nhích, hai chân như bị ghim chặt xuống đất.

“Đi nhanh, sắp tới cửa ra rồi.” Nàng lại kéo một chút nhưng đứa nhỏ vẫn không động đậy vì thế nàng chỉ đành quay lại thì thấy đôi mắt hắn. Rốt cuộc hắn cũng mở mắt, nước mắt lã chã rơi trên gương mặt bẩn thỉu.

“Sao không đi nữa?” Chử Ngọc hơi sốt ruột và hỏi một tiếng rồi lại kéo hắn. Nhưng đột nhiên nàng im bặt khi thấy bàn tay đặt trên vai đứa nhỏ.

Nàng cắn chặt môi khiến nó rách ra mới có thể nhịn được tiếng thét chói tai trong họng: Đó là một bàn tay bằng gỗ hơi loang lổ, móng tay đỏ chót trông như những giọt máu.

Chử Ngọc không nhịn được và di chuyển tầm mắt lên trên. Nàng phát hiện bóng dáng tối tăm phía sau đứa nhỏ kia nhưng nó không lọt vào phạm vi chiếu sáng

của ánh đèn nên chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy đó là hình người. Là Hoa đèn bà bà sao?

“Nhắm mắt lại, đừng nhìn.” Lúc nói những lời này Chử Ngọc quay đầu, tay dùng sức nắm lấy bàn tay đứa nhỏ và kéo nó về phía trước vài bước, “Sắp ra được bên ngoài rồi.”

Đứa nhỏ mơ hồ “ừ” một tiếng rồi lại hóa thành một cái xác không có linh hồn. “Cùm cụp…… Cùm cụp……”

Tiếng guốc gỗ đi theo. Chử Ngọc cảm thấy nó giống như đang lướt qua người nàng, còn mơ hồ cảm nhận được một cơn gió nhẹ nó mang tới. Trong đó hỗn độn mùi gỗ ẩm mốc. Bước chân của nàng hơi ngừng lại, trong đầu là ngàn từ vạn chữ dính vào nhau và không sao vuốt phẳng được. Đúng vào lúc này ngọn lửa trong cái đèn nàng đang cầm chợt lung lay, một khuôn mặt thò ra từ bên

cạnh và bị ánh lửa chiếu sáng quắc.

Hoa đèn bà bà nhìn thẳng vào Chử Ngọc và đứa nhỏ sau lưng nàng. Khuôn mặt bà ta gập ghềnh, dù sao cũng là do dao khắc nên hơi thô. Đôi mắt xếch được sơn đen, viền vàng nhưng vẫn không có chút thần thái nào. Nó ngơ ngác nhìn về phía này. Ánh mắt đó giống một cái gậy gỗ đập thật mạnh lên trái tim nàng.

Miệng nó hơi bĩu ra, khóe miệng đỏ tươi nhếch lên, son môi đã rơi rụng vài chỗ, đen đỏ loang lổ. Tuy nó đang cười nhưng lại khiến cả khuôn mặt càng thêm tối tăm.

Gương mặt kia hơi động đậy và nghiêng sang phải vì thế ánh lửa lập tức chiếu vào con ngươi được sơn vẽ tỉ mỉ kia. Ánh lửa lóe lên trên khuôn mặt đó, thoạt nhìn giống như người gỗ đang đảo tròng mắt.

Đứa nhỏ phía sau phát ra một tiếng thét chói tai mà hắn đã nghẹn thật lâu vì thế nó cực kỳ vang, lan khắp cả căn nhà đất. Hắn ném tay Chử Ngọc ra và xoay người chạy về phía sau, chui vào trong bóng đêm vô biên.

Chử Ngọc luống cuống và duỗi tay về phía đó muốn túm hắn lại nhưng nàng chỉ túm được hư không. Đứa nhỏ kia quá sợ, nó như con chuột hoảng hốt chui vào màn đêm, lập tức biến mất không thấy đâu.

“Cùm cụp……”



Sau lưng đột nhiên lại vang lên một tiếng guốc gỗ. Chử Ngọc quay đầu lại và lập tức hoảng vía: Khuôn mặt Hoa đèn bà bà biến mất khỏi phạm vi ánh lửa, chỉ còn một vòng sáng nho nhỏ lan ra trong bóng đêm và tiêu tan không thấy bóng dáng.

Trái tim nàng nảy lên, Chử Ngọc cuống quít xoay người và vội vàng chạy về phía trước, cây đèn trong tay lướt qua mọi nơi, chiếu sáng các góc tối.

Những căn nhà đất này vốn không thông, nhưng không biết vì sao trên mặt tường ở đây lại có những cái lỗ cao nửa người. Chúng nối từng gian nhà đất với nhau giống như một chuỗi hình tròn.

“Ngươi ở đâu?” Nàng thở phì phò và gào lên, ánh mắt cẩn thận nhìn những góc tối được ánh lửa chiếu sáng: Quầy tính tiền cũ kỹ, bàn ghế thiếu chân, chiếu rách……

Chử Ngọc thở phì phò và cắn chặt răng đẩy một cánh cửa rách nát đang dựa trên vách tường xuống. Ván cửa kia ngã ra đất khiến bụi bay mù mịt bám lên ngọn đèn và cả tóc của nàng.

“Tư……”

Mùi khét truyền tới, nàng lùi về phía sau vài bước, cẳng chân bủn rủn đã không đỡ nổi thân thể. Nàng lảo đảo ngã ngồi dưới đất, đèn dầu suýt thì rơi khỏi tay.

Phía sau ván cửa có người. Không phải đứa nhỏ kia vì người này cao hơn hắn một cái đầu. Đứa nhỏ này cũng chết rồi, nửa bên mặt dính đầy máu đen, thân thể bị dúi vào góc tường nên không ngã xuống, eo và chân gập thành góc độ kỳ

quái. Đôi mắt hắn vẫn mở to vì thế lúc ánh lửa chiếu qua Chử Ngọc có thể nhìn thấy bóng dáng mình trong đôi con ngươi không còn sắc thái kia. Thậm chí nàng còn tưởng đó là linh hồn chưa tắt của hắn.

Nàng nhận ra thi thể này, hắn cũng từng ngồi thành vòng tròn ở căn phòng cũ, cả người lạnh run và chờ cái đèn đặt phía sau lưng mình.

Chử ngọc cắn môi dưới, đầu lưỡi cảm nhận được vị mặn, ngón tay bám chặt mặt đất muốn đứng lên. Nhưng tiếc là nàng chỉ túm được một nắm cỏ khô. Nước mắt trào ra, bất kể nàng nỗ lực thế nào cũng không đứng nổi, chân không nghe

sai bảo giống như chúng không thuộc về nàng nữa. Chỉ có nước mắt của nàng vẫn chảy xuống, thấm ướt trước ngực.

Chử Ngọc lại thử một chút. Trước tiên nàng đặt cái đèn xuống đất, hai cánh tay mềm nhũn cố chống mặt đất mới miễn cưỡng giúp nàng nhổm dậy. Nhưng lúc nàng đang muốn cầm đế đèn kia thì thấy một thi thể cuộn tròn ở chỗ nàng vừa ngã. Nó chỉ cách nàng chưa tới một thước.

Cánh tay của thi thể vói về phía trước như muốn túm lấy mũi giày của nàng, giống như làm thế thì hắn có thể rời khỏi nơi này.

Chử Ngọc muốn nhắm mắt lại nhưng tiếc rằng hai mí mắt hiện tại không nghe

sai bảo. Nàng chỉ có thể duy trì tư thế nửa ngồi xổm kia và nhìn hắn không nhúc nhích mãi tới khi……

“Cùm cụp…… Cùm cụp……”

Người gỗ lại di chuyển trong bóng đêm và tiến về phía này. Hình như bà ta kéo theo cái gì đó, bởi vì tiếng sàn sạt quen thuộc kia lại vang lên giữa tiếng bước chân ngày càng gần.

Chử Ngọc biết bà ta đang kéo cái gì. Hiện tại đứa nhỏ kia cũng giống anh hắn, chân bị Hoa đèn bà bà túm lấy, thân thể kéo lê theo phía sau. Nhưng hắn quá nhỏ nên chỉ có đỉnh đầu cọ trên mặt đất, mái tóc dính máu cọ trên cỏ dại, để lại dấu vết cuối cùng trong cuộc đời hắn.

Ngọc Nhi, đi về phía ánh sáng đi……

Hoa đèn bà bà đến gần rồi. Gió từ động tác của bà ta thổi khiến ngọn đèn chỉ còn nhỏ như hạt đậu.

Đi về phía có ánh sáng…..

Chử Ngọc ngừng tiếng khóc. Nàng lại nhìn thấy gương mặt kia dò ra từ bóng đêm. Một tiếng kẽo kẹt vang lên, nó quay qua một bên, mọi thứ trên mặt giống như đều biến thành đôi mắt lẳng lặng nhìn nàng.