Bên Đây Mưa Bụi, Bên Kia Rực Rỡ

Chương 82




Con ngựa chạy chừng nửa canh giờ thì tòa nhà của nhà họ Tôn hiện ra trước mặt. Nó đứng lẻ loi nơi đó, so với lần đầu nhìn thấy thì bây giờ nó còn hoang vắng hơn.

Lưu Trường Ương ghìm ngựa dừng lại và nói với một thị vệ phía sau, “Ngươi đi vào an táng thiếu niên câm rồi lại theo chúng ta.”

Tống Mê Điệt vốn đang nghiêm túc thực hiện câu cảnh cáo của Mạc Hàn Yên và tránh xa Cảnh Vương nhưng vừa nghe thấy hắn nhắc tới thiếu niên câm nàng đã vội giục ngựa đi qua. Nhưng nàng vẫn không nhìn Lưu Trường Ương mà đi thẳng qua bên cạnh hắn, bước lên thềm đá của nhà họ Tôn, vừa đi vừa nói, “Để hạ quan xử lý là được, việc tìm Chử Ngọc quan trọng hơn, mọi người đi trước đi, hạ quan sẽ đuổi theo sau.”

Dứt lời nàng lập tức đẩy cửa vào phủ, không cho Lưu Trường Ương phản bác đã chặn hắn ở ngoài cửa.

“Điện hạ, lên đường quan trọng hơn. Tốc độ của Mê Điệt rất nhanh, một lát là đuổi kịp chúng ta.” Kỳ Tam Lang cố ý ngừng một chút và bỏ lại một câu này cho Lưu Trường Ương nghe. Tiếp theo hắn phóng vọt đi, tay vung roi không ngừng, vó ngựa tung bay, bụi mù mịt.

Gió bắc thổi trong đêm khiến cây cối quanh tòa nhà bị thổi ngả nghiêng. Lá cây rụng đầy sân nhà họ Tôn và trải một tầng lá khô vàng trên mặt đất, nóc nhà, miệng giếng. Cảnh tượng nơi này vì vậy càng thêm tịch liêu và lộ vẻ hiu quạnh.

Tống Mê Điệt luôn cảm thấy có những đôi mắt to đang nhìn chằm chằm mình từ những khung cửa sổ tối om không có ánh sáng. Những ánh mắt không cam lòng leo lên sống lưng như những con rắn lạnh lẽo uốn lượn trườn lên và bám chặt lấy nàng.

Nàng không ngừng quay đầu và muốn tìm kiếm cái gì đó từ khung cửa. Có vài lần nàng cảm thấy mình túm được một khuôn mặt trắng bệch nào đó chợt lóe qua, chỉ còn ánh mắt lạnh lẽo ở lại.

Nàng biết bọn họ là ai, cũng biết vì sao linh hồn của họ vẫn lưu luyến nơi này và không đi……

Bọn họ không phải 43 người của nhà họ Tôn vừa trúng độc chết mà là oan hồn bị nhốt trong những viên thuốc. Những đứa nhỏ đó chưa trưởng thành đã bị róc thịt lọc xương nên trong lòng đương nhiên sẽ mang oán hận. (Hãy đọc truyện này tại trang runghophach.com) Tống Mê Điệt bỗng nhiên nhớ tới buổi tối qua lúc vào nơi này nàng đã thấy một bàn chân đi giày đầu hổ của một đứa nhỏ ở

cửa nách. Lúc ấy nàng chỉ cảm thấy bàn chân kia thực quỷ dị, hiện tại nhớ tới trong lòng lại dâng lên bi thương.

Là bao nhiêu người? Những binh thuốc chứa trong phòng tối của nhà họ Tôn

chứa bao nhiêu đứa trẻ đây? Chúng đã hại bao nhiêu tính mạng? Còn thiếu niên

câm nữa. Hắn đã bị tra tấn thành như thế, miệng không thể nói, cả đời làm nô thế mà cuối cùng vẫn không tránh được vận rủi.

Tống Mê Điệt cắn môi và bước nhanh hơn vào trong. Nàng xuyên qua cửa nách, vòng qua một bức tường và tìm thấy nơi phát hiện thi thể thiếu niên câm.

Nhưng……

Nàng bỗng nhiên dừng bước và vì quá đột ngột nên cả thân thể đột nhiên chúi về phía trước, suýt thì ngã lảo đảo: Thi thể thiếu niên câm vốn nằm trên sàn nay không thấy đâu. Nhưng rõ ràng mấy canh giờ trước nàng còn thấy hắn ở đây, tay chân cứng đờ, sắc mặt xanh đen.

Vậy hắn đã đi đâu? Trong nhà này chẳng có một người sống nào, vậy một khối thi thể làm sao có thể không cánh đã bay được?

Một tia sáng nổ tung trong đầu khiến Tống Mê Điệt rùng mình: Chẳng lẽ kẻ kia lại quay về? Nhân lúc bọn họ rời khỏi nhà họ Tôn và tới am ni cô tìm thuốc hắn đã trộm quay về và lấy xác thiếu niên câm đi ư?



Hắn có đam mê bắt cóc trẻ con nên không muốn lãng phí cái gì, dù thiếu niên câm đã chết cũng sẽ bị biến thành thuốc ư……

“Khanh khách……”

Một tiếng cười khẽ truyền tới từ cái sân phía sau. Tống Mê Điệt cảm thấy mỗi lỗ chân lông trên người mình đều nổ tung: Là từ đường, chẳng lẽ kẻ kia còn

chưa đi? Hoặc đó căn bản không phải người, mà là thứ người nhà họ Tôn đời đời phụng dưỡng….. Đại thiếu phu nhân……

Nàng không trì hoãn nữa mà lao ra ngoài như một mũi tên, chân chạm đất rồi cả người lướt đi như cơn gió. Nàng lướt qua tường, rơi xuống cái sân nơi có từ đường.

Cỗ kiệu hỉ đỏ thẫm kia vẫn ở đó, đỉnh kiệu phủ một tầng lá khô vang lên ào ào mỗi khi có gió thổi qua giống như hỉ nhạc vờn quanh.

Tống Mê Điệt nhìn chằm chằm cỗ kiệu: Nó đang động đậy sao? Hình như thế bởi nàng thấy nó hơi lung lay nhẹ, lá cây theo đó rơi xuống đất. Một tiếng

“Răng rắc” vang lên như có người đang chậm rãi bước đi. “Ai vậy?”

Nàng hỏi một tiếng nhưng không có người nào đáp lại. Mành kiệu bị gió thổi lên và cuốn vào bên trong để lộ một khe hở.

Tống Mê Điệt hừ một tiếng, cả người nhảy lên, hai tay vung về phía trước thả ra 7-8 mũi tên. Mũi tên kia đồng thời bay về phía kiệu hỉ từ các hướng khác nhau. Chỉ nghe rầm một tiếng, cỗ kiệu bị cắt thành vô số mảnh vụn, cuối cùng tụ lại trên mặt đất thành một đống bùn màu đỏ.

Tống Mê Điệt nhìn mảnh vụn bay tán loạn thì càng nhíu mày sâu hơn. Bởi vì ngoài giấy đỏ ra nàng chẳng thấy gì khác. Không có kẻ nào trốn trong cỗ kiệu, ngay cả tượng gỗ của Hoa đèn bà bà cũng không có ở đây.

Vậy tiếng cười vừa rồi là của ai? Nàng nghe thấy rõ ràng. Trong tiếng cười kia lộ ra tà ác và trào phúng giống như nàng là đồ chơi trong tay nó, vĩnh viễn bị nó dắt mũi.

Tống Mê Điệt thở hổn hển, trên mặt là vẻ phẫn nộ, khuôn mặt cũng vì thế mà đỏ bừng. Nàng giẫm lên những mảnh giấy vụn và bước lên bậc thang của từ đường, một chân đá văng cánh cửa nơi đó rồi đi vào trong.

Hai ngọn nến trên bàn thờ đã tắt, ánh nắng từ cánh cửa mở rộng chiếu vào trong nhưng khó khăn lắm cũng chỉ chiếu được một nửa. Nửa còn lại vẫn bị bóng tối bắt cóc, chỉ mơ hồ thấy trên bàn thờ cao cao là bài vị đan xen như quỷ ảnh lúc rạng sáng.

Quan tài vẫn ở đó, nắp quan tài vẫn mở. Tống Mê Điệt đi qua và thấy bên cạnh xác chết của Tôn Thừa Tổ vẫn là Hoa đèn bà bà đội mũ phượng, phủ khăn quàng. Hai người họ vai sát vai, cánh tay chồng lên nhau giống như vĩnh viễn không thể tách rời.

Nơi này giống hệt tối hôm qua, không hề có thay đổi gì.

Nàng cẩn thận vòng qua quan tài sau đó cúi người nhìn xuống dưới bàn thờ và phát hiện không có kẻ nào trốn ở đó. Lúc này nàng mới đứng thẳng và nhìn từng bài vị bên trên.

Chồng của Hoa đèn bà bà…… chồng của Hoa đèn bà bà…… những người đàn ông được hứa gả cho Hoa đèn bà bà hiện tại đều đã biến thành những khối bài vị lạnh lẽo. Nhưng có lẽ bọn họ không biết trên bàn thờ này sẽ không bao giờ có thêm bài vị nào nữa.



Giống như có thứ gì đó gõ mạnh vào gáy nàng thế là Tống Mê Điệt đột nhiên hít một hơi, cả người lùi về phía sau vài bước và không nhúc nhích. Đôi mắt linh động của nàng nhìn chằm chằm phía bên phải của bàn thờ.

Nàng có thể nghe thấy tiếng thở dốc của chính mình, ánh mắt đuổi qua và nhìn bài vị kia.

Nhưng rõ ràng tối qua nó chưa có ở đây, sao hôm nay đã vững vàng sừng sững tụ lại một chỗ với người trong gia tộc của mình vậy?

“Tôn Dần, chồng của Hoa đèn bà bà.”

Tống Mê Điệt đọc cái tên này và tạm dừng một chút sau đó mới hít một hơi lạnh mà chính nàng cũng không nghe thấy, “Không bỏ qua kẻ nào hết, không để kẻ nào trốn thoát hết.”

***

Lưu Trường Ương chạy thục mạng trên con đường núi quanh co, bóng cây đập thẳng vào mặt hắn tạo ra những khoảng sáng tối. Khuôn mặt hắn âm trầm loang loáng như ở dưới mặt nước.

Thỉnh thoảng hắn sẽ nhìn về phía sau. Ở lần quay đầu thứ 18 rốt cuộc hắn cũng thấy cô ngốc kia chạy từ xa tới và lúc này trái tim lơ lửng mới rơi xuống. Miệng hắn hét to và tiếp tục chạy nhanh.

Nhưng không được bao lâu hắn lại nghe thấy một loạt tiếng vó ngựa dồn dập khác, trong mơ hồ còn có tiếng gọi. Lưu Trường Ương lập tức ghìm cương ngựa để nó dừng lại và nhìn về phía sau xem là ai đang tới. Lúc sau hắn lập tức hét to với cái bóng bụi mù kia, “A Thanh.”

Uất Trì Thanh ra roi thúc ngựa và đuổi theo bọn họ một ngày một đêm rốt cuộc cũng đuổi kịp Lưu Trường Ương. Hắn mang theo một tin tức có liên quan tới Chử Ngọc.

“Điện hạ, trước…… trước sinh nhật ngài nửa tháng trong phủ có một gánh…… gánh hát ghé thăm. Trong đó đều là nghệ nhân giang hồ, có người đàn, có kẻ hát. Sau khi thuộc hạ quay về đã điều …… điều tra gánh hát này một lần và phát hiện bên trong thiếu…… thiếu một người.”

“Theo bầu gánh nói, kẻ này…… này là người làm việc vặt mà bọn họ tạm thời thuê. Người nọ biết bọn họ sẽ tới Cảnh Vương phủ biểu diễn nên không cần nhiều tiền công mà chỉ muốn được vào thấy…… được mở mang tầm mắt.

Nhưng vào ngày yến hội lại không thấy kẻ kia đâu.”

“Muốn mở mang tầm mắt lại…… lại không tham gia yến hội nên đó rất có thể là kẻ đã bắt Chử Ngọc. Hắn biết không thể xuống tay ở Cảnh Vương phủ nên cố ý làm bẩn tua của túi tiền và dụ Chử Ngọc ra khỏi phủ sau đó nhân cơ hội bắt…… bắt con bé đi.”

Lưu Trường Ương nhăn mày, “Xem ra hắn đã lên kế hoạch từ trước.”

Uất Trì Thanh gật đầu và nói tiếp, “Thuộc hạ hỏi bầu gánh về bộ dạng kẻ nọ thì ông ta nói hắn luôn đội mũ…… mũ, còn dùng khăn tay che khuất miệng và cằm nên hiện tại nhớ tới thì chính ông ta cũng không rõ diện mạo kẻ ấy thế nào….. nhưng có một đặc điểm đó là kẻ nọ nhiều hơn người thường một ngón tay.”

“Sáu ngón?” Lưu Trường Ương nhẹ giọng hỏi.

“Không sai, hơn nữa còn có một điểm mấu chốt nhất,” Uất Trì Thanh liếm liếm đôi môi khô ráo và gằn từng chữ, “Tuy rằng hắn…… hắn ít nói chuyện bầu gánh vẫn nhận ra khẩu âm của hắn…… bởi vì bầu gánh vào nam ra bắc, mỗi lần tới nơi mới sẽ dừng lại mấy…. mấy tháng nên quen thuộc khẩu âm của nhiều vùng.”

Lưu Trường Ương nhìn thẳng Uất Trì Thanh, “Hắn là người ở nơi nào?” “Bầu gánh nói, hắn là Kim…… là người gần hồ Kim Quang.”