Dù nàng đã cực kỳ cẩn thận nhưng chỉ sau vài bước mũi chân của nàng vẫn đột nhiên đá phải một thứ. Thứ kia phát ra một tiếng ‘ừm’ lười biến, sau đó trở mình và tiếp tục im lặng.
Hóa ra là người.
Tống Mê Điệt bị dọa sợ nên vội ngồi thụp xuống híp mắt nhìn xem người bị mình đá là kẻ nào. Nhưng hình như kẻ đó lại lăn ra ngủ rồi.
Đó là một người phụ nữ, cái cằm nhọn bé xíu, đôi môi đỏ tươi, mắt tuy nhắm nhưng cũng không khiến nhan sắc bị ảnh hưởng. Nhưng vì sao một mỹ nhân thế này lại không mặc quần áo, cả người trần như nhộng nằm trên sàn nhà bằng bạch ngọc và ngủ chứ? Nàng ấy ngủ say, giống như không hề cảm thấy lạnh.
Tống Mê Điệt đã thấy những cô gái xinh đẹp nhưng chưa từng thấy người xinh đẹp nào không mặc quần áo thế là trong lòng lập tức thấp thỏm. Nàng sợ quá quay đầu đi và rón rén bò qua bên cạnh. Nhưng vừa bò được một chút cổ tay của nàng đã chạm vào một thứ. Lúc nhìn lại mới phát hiện ra đó cũng là một mỹ nhân. Người này cũng trần như nhộng, ngọc thể sõng xoài trên mặt đất.
Mỹ nữ này còn đang nói mê, tuy mắt đang nhắm nhưng môi khẽ mở nói, “Điện hạ, môi điện hạ thật là mềm.”
Tống Mê Điệt lập tức sởn da gà. Nàng cố sức thổi khí để xua tan đám khói trắng trước mặt. Rốt cuộc nàng cũng thấy một cảnh tượng đồ sộ: Năm sáu mỹ nhân nằm ngổn ngang trên mặt đất trong các tư thế khác nhau. Bọn họ đều xinh đẹp, nõn nà, ngọc thể kia phập phồng những núi cùng non, giống như cảnh sắc bên ngoài cửa sổ. Nhưng so với đá núi lạnh lẽo thì bọn họ màu mỡ hơn nhiều.
Tống Mê Điệt tặc lưỡi một cái, chút ngượng ngùng trong lòng nhanh chóng bị bực bội thay thế: Nhiều người chắn đường thế này thì nàng phải “Trèo đèo lội suối” mới có thể đi đến cái giường kia sao? Nhỡ đánh thức kẻ nào trong số này thì chẳng phải nàng sẽ thất bại trong gang tấc à?
Kẻ ngốc có chỗ tốt đó chính là rất giỏi biến phức tạp thành đơn giản. Trước thịnh cảnh này mà nàng lại chỉ nghĩ tới nỗi gian nan phải trèo đèo lội suối của mình.
Đang lúc nàng tính toán vượt chướng ngại vật phía trước và đi tới giường thì bên trên xà nhà bỗng có tiếng động cực nhỏ vang lên. Nàng sợ tới mức đầu suýt nổ tung, cả người tí thì nhảy bật lên.
Tống Mê Điệt thật cẩn thận ngẩng đầu nhìn thoáng qua. Nhưng vừa ngước mặt trái tim nàng đã lại an ổn quay về chỗ cũ.
Trên xà nhà khắc hoa là một con mèo đang nằm ườn chải vuốt bộ lông bóng mượt. Cái đuôi của nó nhàn nhã lắc lư giống như căn bản chẳng thèm tốn thời gian liếc nàng dù chỉ một cái.
Tống Mê Điệt thở ra một hơi sau đó bĩu môi: Trong cung điện này có lư hương gấm vóc, có mỹ nhân nằm ngang dọc, có con mèo nằm trên xà nhà. Tất cả đều là vật chí âm chí nhu, làm gì có giống tẩm điện của phiên vương? (Hãy đọc thử truyện Bần gia nữ của trang Rừng Hổ Phách) Nghĩ lại lúc ở Trường Lăng nàng từng nghe sư phụ nói Cảnh Vương Lưu Trường Ương vô cùng xa xỉ, hàng đêm ca múa thăng bình. Xem ra quả không sai, lời mô tả của thiên hạ và cảnh trong tẩm điện này đúng là khớp.
Nhưng liệu hắn có phải người mình nhìn thấy nơi đáy cốc hôm nay hay không? Cái kẻ gọi là Nguyên Doãn kia chẳng lẽ chính là Cảnh Vương sao?
Tống Mê Điệt nhớ rõ khuôn mặt của người kia. Đó là một khuôn mặt như trăng trong nước, cát trong tay, muốn nắm lấy nhưng không giữ được. Một khuôn mặt như vậy dù thế nào nàng cũng không thấy liên quan tới mấy chữ “Xa xỉ hoang dâm”. Và đó cũng chính là nguyên nhân đêm hôm nàng lẻn vào Cảnh vương phủ. Nàng là kẻ nửa khờ khạo nhưng rất bướng bỉnh và liều mạng. Nếu có việc gì không rõ nàng sẽ muốn tìm hiểu cho rõ ngọn ngành.
Tống Mê Điệt ra hiệu im lặng cho con mèo trên xà nhà. Tuy con mèo thối tha kia chưa từng để nàng vào mắt nhưng nàng vẫn muốn thông báo với nó một tiếng. Như thế để ngừa nó bỗng nhiên bị chạm dây thần kinh nào và nhảy bổ xuống rồi gây ra động tĩnh không thể vãn hồi, cũng làm hỏng chuyện tốt của nàng.
Con mèo kia vẫn không thèm để ý thế là Tống Mê Điệt lại bò về phía trước, lướt qua từng thân thể đang say ngủ. Thân thể các nàng đều tản ra mùi hương khiến người khác hơi choáng váng.
Cuối cùng sau khi xuyên qua núi non trùng điêp nàng cũng tới bên cái giường lớn kia. Tống Mê Điệt nhẹ nhàng xốc màn, ngón tay thật cẩn thận bám lấy mép giường và chậm rãi thò đầu vào trong nhìn.
Nàng thấy gương mặt kia, quả thực giống hệt cái người nàng đã gặp trong sơn cốc. Mày dài thẳng tới tận thái dương, hốc mắt sâu và hơi trũng xuống giống mặt hồ không thấy đáy nơi sơn cốc. Lúc nhìn người khác đôi mắt kia như chứa từng sợi tình cảm, dễ dàng khiến người ta rơi vào trong đó.
Tống Mê Điệt giống như bị đôi mắt này vây lấy, miệng không nhịn được thốt ra, “Là ngươi.”
Đôi mắt kia động đậy, sóng nước lan ra, đáy mắt như có mấy bụi cỏ nước dập dềnh miên man.
“Ta là ai?” Hắn nói sau đó cười cười khiến gương mặt kia sinh động hẳn lên, đẹp không gì sánh nổi. So với hắn thì những mỹ nhân đang nằm ngổn ngang kia đúng là phải xách dép.
Giọng hắn trầm thấp, không quá phù hợp với diện mạo tuấn tú này. Dù dễ nghe nhưng Tống Mê Điệt lại cảm nhận được hơi lạnh theo xương bánh chè nơi đầu gối nàng lan lên trên khiến đỉnh đầu cũng đau.
Hắn tỉnh, thế mà giờ nàng mới phát hiện ra.
Tống Mê Điệt, ngươi đúng là đồ ngốc. Sau khi đưa ra kết luận mà tận năm 18 tuổi này nàng mới phát hiện ra, cái đầu vốn nhão như hồ của nàng chợt nảy ra một ý nghĩ mà bản thân nàng cũng phải công nhận là tài tình.
Nàng quyết định lấy tĩnh chế động.
“Ngài là Cảnh Vương Lưu Trường Ương, là người ta nhìn thấy ở đáy cốc.” Đôi mắt nàng híp lại và cười meo meo.
Lưu Trường Ương nhẹ giật mình, mấy bụi cỏ nước trong đáy mắt hắn không dập dềnh nữa mà biến thành bóng đêm, “Lúc ở đáy cốc ngươi đã nhìn thấy ta làm gì?”
Lúc này đổi thành Tống Mê Điệt ngẩn người. Lúc nàng tỉnh lại thì trong đầu chỉ có mỗi khuôn mặt hắn nên muốn vội vã xác nhận xem người này có phải Lưu Trường Ương hay không. Còn việc hắn đã làm gì, vì sao nàng lại bị thương, vốn là những việc quan trọng hơn hẳn cái việc nàng đang làm thì nàng hoàn toàn không nhớ rõ. Không những không nhớ, thậm chí nàng còn chẳng muốn hỏi hắn khi gặp mặt.
“Ta không nhớ rõ.” Tống Mê Điệt thành thật đáp.
Lưu Trường Ương nhẹ cười khẩy khiến lòng nàng rung lên vì sợ. Nàng vội vàng sờ cái nơ bướm bèo nhèo trên đầu mình sau đó cười hùa theo vì tưởng đối phương nhìn thấy bộ dạng ngốc nghếch của mình nên buồn cười.
“Ngươi đang giả ngu à? Ngươi cảm thấy bổn vương rất dễ lừa sao?” Lúc nói những lời này Lưu Trường Ương lấy khuỷu tay chống giường và hơi nâng nửa người trên lên. Bấy giờ Tống Mê Điệt mới phát hiện hắn mặc kín hơn đám phụ nữ la liệt trên mặt đất nhiều. Hắn mặc áo trong bằng lụa trắng, chân còn đi tất.
“Bọn họ đều nói ta ngốc thật, chỉ có ngài nói ta giả ngu.” Tống Mê Điệt thầm cảm thấy vui vẻ, đôi mắt sáng lên giống ngôi sao trời. Nhiều năm như vậy nàng luôn bị người ta gọi là kẻ ngốc nên cực kỳ chán ghét. Nhưng cái vị Cảnh Vương điện hạ này lại không nghĩ rằng nàng ngốc. Bởi vì chỉ có người thông minh mới có thể giả ngủ, còn kẻ ngốc chỉ có thể giả vờ thông minh.