Bên Đây Mưa Bụi, Bên Kia Rực Rỡ

Chương 74




Tên khốn này còn có mặt mũi gọi nàng là quỷ kiến sầu hả? Tống Mê Điệt thấy cổ nghẹn ứ lại nhưng hèn không dám ra mặt chống đối mà chỉ có thể căm giận rời đi. Nàng rời khỏi vườn rau, đi tới bên cạnh thi thể Diệu Chân và nhìn bùn đất hòa với máu tươi thật lâu bỗng chậm rãi ngồi xổm xuống nhặt lên một thứ bằng bàn tay.

Đó là Ngọc Tịnh Bình trong tay Quan Âm nhưng hiện tại cả cái chai phủ kín những vết rạn dài ngắn và để lộ phần bên trong màu đen. Nàng cẩn thận bóc hết lớp vỏ bên ngoài và lúc thấy thứ bên trong thì nhướng mày.

“Đây là…… Đèn dầu à?” Nàng khó hiểu vì thế quay đầu lại nhìn Lưu Trường Ương thì thấy hắn đã đi về phía mình và nhanh chóng đi tới bên cạnh nàng.

“Sao trong tay bà già này lại cầm một cái đèn dầu?” Lưu Trường Ương cúi đầu nhìn cái đèn kia thì thấy nó làm bằng đồng thau, trên hình tròn, bên dưới bè ra, hai phần nối với nhau bằng một trụ tròn. Nó cực kỳ đơn sơ, vừa nhìn đã biết chỉ là vật dụng thường ngày. Nhưng kỳ lạ là một thứ tầm thường như thế vì sao lại bị giấu trong pho tượng Bồ Tát và ngày đêm đón nhận hương khói, cung phụng?

“Chẳng lẽ bà lão này chính là Hoa đèn bà bà?” Tống Mê Điệt dùng ngón tay xoa xoa đế đèn, ánh mắt nhìn khuôn mặt kỳ quái giấu sau lớp mặt nạ Quan Âm và nhẹ lẩm bẩm.

“Hoa đèn bà bà?” Lưu Trường Ương lặp lại một lần. Mặt giày của hắn ướt sũng nước mưa nên vừa ướt vừa lạnh. Nhưng nó không lạnh bằng lòng hắn lúc này. Dường như có vô số bàn tay nhỏ đang vươn ra từ trong lòng và mang theo hơi lạnh lan khắp cơ thể.

Tống Mê Điệt liếm môi nói, “Khi còn nhỏ ta nghe ông lão ở đầu thôn kể……”

Lại là ông già ở đầu thôn, Lưu Trường Ương nhíu mày không nói gì mà chỉ ra hiệu cho nàng nói tiếp.

“Trước kia có một tú tài họ Lưu ở trong một thôn trang gần kinh thành. Vợ hắn bị một loại quái bệnh, dù đã tìm khắp các thầy thuốc nhưng vẫn không trị khỏi vì thế Lưu tú tài cực kỳ buồn rầu. Có một buổi tối hắn đang trằn trọc thì bỗng nhìn thấy đèn dầu trên bàn lập lòe, sau đó một bà già đầu bạc phơ, cao chừng ba thước âm thầm chui ra từ dưới ngọn đèn.”

“Bà già kia nói với hắn: ‘ta là Hoa đèn bà bà, chỉ có ta mới chữa được bệnh của phu nhân của ngươi. Thay vì ở đây buồn rầu thì không bằng ngươi tới cầu xin ta.’ Lưu tú tài thấy bà già kỳ quái này xuất hiện thì trong lòng biết đối phương không phải người. Nhưng đúng vào lúc này bệnh tình của vợ hắn trở nặng, mắt thấy sắp không xong thế là hắn rơi vào đường cùng, đành phải cầu xin bà ta trị bệnh cho vợ mình.”

“Bà già kia bảo Lưu tú tài mang một chén nước tới sau đó lẩm bẩm gì đó với chén nước và để hắn đút cho vợ mình uống. Ngài đoán thế nào? Sau khi uống nước kia, vợ của Lưu tú tài lập tức hết đau bụng, qua mấy ngày sau bệnh đã

khỏi hẳn và có thể xuống giường đi lại. Lưu tú tài cực kỳ kinh ngạc và cẩn thận cung phụng bà già kia như cha mẹ sống lại. Mà bà ta cũng coi nơi này như nhà mình, tùy tiện ra vào.”

“Cứ thế qua một năm, có một ngày bà ta bỗng nói với Lưu tú tài rằng cả đời mình không gả chồng nên muốn hắn tìm một vị hôn phu cho bản thân. Lưu tú tài cảm thấy người và quỷ khác biệt nên không đồng ý nhưng bà ta lại nói: ‘ta không bảo ngươi thật sự tìm người mà muốn ngươi dùng gỗ khắc một người gỗ là được.’ Lưu tú tài nghe thế thì lập tức làm theo và khắc một người gỗ sau đó giao cho bà ta.”

“Nhưng sau khi giao người gỗ cho bà ta thì Lưu tú tài lập tức ngã bệnh. Lúc đầu hắn chỉ sốt và mệt mỏi, nhưng sau đó thành nằm liệt giường không dậy nổi, ăn uống không màng, giống như bệnh nặng khó khỏi. Vợ hắn cực kỳ sốt ruột và muốn tìm Hoa đèn bà bà hỗ trợ. Nhưng mặc kệ nàng ấy gọi thế nào bà già kia



cũng không hiện ra. Có điều vào ban đêm Lưu phu nhân lại nằm mơ.”

“Trong mơ nàng đi tới một khu nhà cửa cao lớn rộng rãi, trang trí xa hoa giống như cung điện của vương công quý tộc. Hơn nữa chỗ này còn giăng đèn kết hoa, nến đỏ sáng rực, bộ dạng giống như lễ thành hôn của ai đó. Lưu phu nhân hốt hoảng đi vào trong phòng thì phát hiện có một cái bàn tròn giữa phòng, trên đó bày đủ thứ đồ ăn thơm ngon, bên cạnh là hai người đang ngồi. Một trong hai người đó chính là Hoa đèn bà bà tóc bạc trắng, còn người còn lại là Lưu tú tài, người chồng bệnh nằm liệt giường nhiều ngày của mình.”

“Hai người họ đều mặc hôn phục, hiển nhiên đám cưới ấy chính là của họ.”

“Lưu phu nhân sợ ngây ra. Không những người và quỷ khác biệt mà Lưu tú tài còn là chồng nàng ấy, sao có thể đi cưới người khác, không, phải là quỷ khác? Vì thế nàng khóc lóc đi lên kéo tay chồng để hắn theo mình về nhà. Nhưng túm vài cái vẫn không được, Lưu tú tài vẫn ngây ra đó và nhìn chăm chăm vào cái

chén trên bàn, miệng nở một nụ cười quỷ dị.”

“Lúc này Hoa đèn bà bà rốt cuộc cũng lên tiếng nói với Lưu phu nhân, ‘ngươi đi xem sau lưng chồng ngươi có khắc cái gì?’ Lưu phu nhân khó hiểu và đi tới phía sau lưng Lưu tú tài, lột áo hắn ra và nhìn sau đó suýt ngất.”

Tống Mê Điệt chớp chớp mắt và quay qua nhìn về phía Lưu Trường Ương, “Điện hạ đoán xem sau lưng hắn có cái gì?”

Lưu Trường Ương thản nhiên nói, “Có khắc sinh thần bát tự của hắn. Kẻ ngồi ở đó vốn không phải Lưu tú tài mà là người gỗ hắn tặng cho hoa đèn bà bà. Bà ta làm yêu thuật để Lưu tú tài khắc sinh thần bát tự của chính mình lên lưng người gỗ.”

Tống Mê Điệt lắp bắp kinh hãi, “Điện hạ cũng biết chuyện này ư?”

Lưu Trường Ương cười nhạo, “Ta còn biết kết cục cơ! Sau khi Lưu thị về nhà thì phát hiện Lưu tú tài đã qua đời nên Hoa đèn bà bà kia căn bản không phải thần tiên mà là yêu tà. Bà ta cũng chưa từng cứu người mà chỉ lấy mạng đổi mạng.”

Dứt lời ánh mắt hắn nhẹ nhíu lại, “Chuyện dân gian đa phần đều là kịch bản này, Tống Mê Điệt, nếu ta mà tự biên soạn chuyện xưa thì ắt sẽ hay hơn cả ông lão đầu thôn nhà các ngươi ấy.”

Hắn đoán đúng hết nhưng Tống Mê Điệt lại không muốn nhận thua và mạnh miệng nói, “Đó còn chưa phải kết cục đâu. Sau đó Lưu phu nhân tới chùa Nam Lâm tìm trụ trì mời Phật về trừ yêu. Trụ trì nói: ‘Các vị Bồ Tát chỉ độ người còn sống, kẻ đã sau trăm năm họ sẽ mặc kệ. Cũng may trong chùa của ta có thờ phụng một pho tượng Hoa Quang Như Lai. Ngài ấy ghét kẻ ác như thù, chuyên hàng yêu trừ ma và phù hộ chúng sinh. Ngươi thỉnh ngài ấy về đi.’ Lưu phu nhân mang theo tượng Như Lai về nhà và dâng hương cúng. Đêm đó không trung nổi sấm sét ầm ầm mãi không ngừng. Tới ngày thứ hai Lưu phu nhân đẩy cửa phòng và phát hiện ở cửa là một con khỉ lông trắng, đầu mình hai nơi.”

Một hơi nói xong nàng mới thấy bộ dạng Lưu Trường Ương đứng đắn hơn một chút. Tống Mê Điệt cho rằng hắn tin lời mình thế là đắc ý nhưng bỗng nàng nghe thấy một giọng nói truyền đến từ phía sau.

“Vị cô nương này đừng có ăn nói linh tinh. Hoa đèn bà bà không phải yêu tà, cũng không bị một pho tượng Phật uy hiếp đâu.”