Bên Đây Mưa Bụi, Bên Kia Rực Rỡ

Chương 54




Bà ta bật cười, đó là tiếng cười như cành khô bị bẻ gãy, “Ngươi, các ngươi chưa bao giờ nghi ngờ hay căn bản không dám đào sâu tìm tòi. Ba vị bà bà mang các ngươi ra khỏi con đường cùng, vì các ngươi dựng một mảnh đất bình yên giữa nhân gian khói lửa này rốt cuộc có phải phải ba con yêu quái hay không?”

Bà ta quay đầu lại. Trong bóng đêm A Vinh không nhìn rõ đôi mắt bà ta nhưng vẫn có thể cảm giác được hai lỗ trống kia tỏa ra hơi lạnh.

“Chúng ta có thân thể bất tử phải không?” Bà ta chậm rãi đi tới bên giường và đặt cái hộp trang điểm vào tay A Vinh, “Ngươi đoán xem cái này đựng thứ gì?”

A Vinh chỉ cảm thấy bên tai vang lên tiếng ầm ầm, ngón tay không nhịn được xốc nắp hộp. Bởi vì ánh sáng tối tăm nên hắn chỉ có thể run run thò tay vào sờ lần.

Đầu ngón tay hắn bị thứ gì đó đâm và chảy máu. Hắn cảm thấy cổ mình như bị thít chặt, tay cũng vội rụt về và ném cái hộp trang điểm qua một bên. Hắn không dám tìm tòi chân tướng giấu bên trong nữa.

“Tạch” một tiếng, ai đó đốt một ngọn nến. Hồng bà bà đứng sau ngọn nến kia, cả khuôn mặt đỏ đến kỳ dị, “A Vinh, ngươi thấy rõ rồi thì về sau đừng lừa mình dối người coi chúng ta là Bồ Tát sống từ bi nữa.”

Thứ trong hộp trang điểm bị ánh lửa mạ một tầng màu đỏ nhạt. A Vinh thoáng nhìn qua và bỗng cảm thấy sợ hãi trào ra khỏi thân thể. Hắn che miệng lảo đảo chạy khỏi căn phòng kia, rồi lại nghiêng ngả lảo đảo lao xuống lầu. Nhưng hắn nghe thấy giọng Hồng bà bà bay theo mình.

“Nếu ngươi không nghe lời thì tương lai của ngươi, của vợ con ngươi sẽ được cất trong chiếc hộp này. Ngay cả linh hồn của các ngươi cũng sẽ bị nhốt ở đây, vĩnh viễn không thể siêu sinh.”

Giọng nói của bà ta mang theo độc ác, hoàn toàn không có chút hiền từ như trong trí nhớ.

A Vinh hoảng hốt chạy ra khỏi căn nhà trúc nhưng lúc quay đầu lại hắn thấy ba bóng người đứng bên cửa sổ. Hắn nhìn vào đôi mắt bọn họ và chỉ thấy tà ác trong đó. Chúng như những cánh tay lạnh lẽo duỗi về phía này và quấn chặt cổ hắn.

“Ngày thứ hai rồi ngày thứ ba A Vinh đều không tới đây vì thế chúng ta mời A Y tới. Lúc nàng ta đi chúng ta đưa cho nàng một cái yếm cho trẻ con, là nhị muội tự tay thêu hình ‘lựu sinh trăm con’.”

“A Vinh nhìn thấy là biết nó có ý gì vì thế tới ngày thứ tư hắn tới đây, mãi cho tới lúc chết hắn cũng không thoát được.”

Lưu Trường Ương ngước mắt để lộ tia sắc lạnh, “Cái hộp trang điểm kia đựng cái gì?”

Hồng bà bà lạnh lùng cười, “Xương đầu, mỗi khi chúng ta giết người sẽ lấy một mảnh xương đầu của kẻ đó ra làm kỷ niệm.”

“Thi thể bị các ngươi giấu ở chỗ nào?”

Hồng bà bà cười cười, “Công tử, ở lão quân câu này chỉ cần một cái chiếu là đủ chôn người rồi.” Nói xong bà ta hé miệng bồi thêm một câu, “Còn có mấy kẻ bị chúng ta làm theo nếp cũ, biến thành tương thịt đặt trong hầm của căn nhà này. A Vinh cũng đã thấy mấy cái lu kia nên mới hoàn toàn hết hy vọng và ngoãn ngoãn nghe lời.”

Lưu Trường Ương trầm ngâm một lát, “Người nhà của những người kia không truy cứu sao?”



Hồng bà bà hừ một tiếng, “Ba chúng ta sẽ định kỳ chọn người ra ngoài mua đồ, nên……” Bà ta xoa nếp nhăn sâu đến tận xương trên trán, “Đương nhiên có vài kẻ……”

“Đại tỷ,” Thái bà bà kinh hoàng bất lực đi lên trước bịt miệng bà ta lại sau đó quay đầu nói với Lưu Trường Ương, “Mấy ngày nay đại tỷ bị cảm nên khó tránh khỏi nói năng linh tinh, các ngươi đừng tin lời mê sảng của tỷ ấy.”

Khi nói chuyện, Hồng bà bà đột nhiên tránh thoát cánh tay của em gái và nhoẻn miệng cười với Thái bà bà và Ngọc bà bà đang bước tới chỗ này. Sau đó bà ta

quay qua nhìn Lưu Trường Ương và những bóng dáng cao lớn tụ lại phía sau hắn. Những cái bóng ấy chồng chất lên nhau như ngọn núi lớn có thể nghiền nát thân thể già nua của bà ta.

Nhưng bà ta chẳng sợ những kẻ này. Bà ta biết đàn ông trong thiên hạ, bất kể già trẻ, xấu đẹp đều giống nhau. Chỉ có lúc sợ hãi bọn họ mới ngoan ngoãn đáng yêu.

Đạo lý này bà ta đã biết từ sớm, chẳng qua lúc ấy bà ta đã già rồi, già tới độ không động đậy nổi. Nhưng trong khoảng thời gian từ từ già đi ấy bà ta đã nghe được rất nhiều câu chuyện xưa, tất cả đều là của phụ nữ. Không một ai là ngoại lệ, bọn họ đều sống cực kỳ khổ sở. Rồi sau đó bà ta già hơn, trên đầu như bọc một tấm màng khiến bà ta không nghe, không nhìn rõ. Chân cẳng lúc này giống như không còn là của mình, bàn ta muốn chỉ huy chúng cũng không được.

Bộ xương già như bà ta vốn chỉ chờ chết, nhưng bà ta lại không cam lòng và muốn sống thêm. Mặc kệ dùng cách gì bà ta cũng muốn sống thêm. Vì thế bà ta bắt đầu kể cho người khác về câu chuyện xưa của mình. Bà ta cảm thấy những người kia có nghe cũng không hiểu lắm, mà cũng phải thôi. Lời kể đứt quãng không đầu không đuôi của một bà lão già quắt nghe chẳng khác gì chuyện cổ tích vì thế làm gì có ai hiểu, làm gì có ai tin?

Nhưng nói nhiều như thế hẳn ông trời cũng đã nghe thấy nên có một ngày bà ta thấy bản thân mình. Bà ta thấy một người giống mình như đúc đứng ở căn nhà trúc lẳng lặng mỉm cười nhìn về phía này.

“Công tử,” Hồng bà bà lại rót một chén rượu và tự uống sau đó dốc ngược chén lắc vài cái rồi cười nói với Lưu Trường Ương, “Ta uống hết rồi đó, có phải ngươi…… có phải ngươi cũng nên chúc ta vạn thọ vô cương hay không?”

Mọi người đều yên lặng, tất cả đều bị sự điên cuồng của bà ta dọa ngây ra, bao gồm cả Ngọc bà bà và Thái bà bà.

Chỉ có Lưu Trường Ương vẫn bình tĩnh lùi về sau một bước, ánh mắt nhìn thẳng con ngươi hỗn độn của Hồng bà bà. Băng tuyết trong con ngươi ấy đã tan ra để lộ màu sắc vốn có.

“Vãn bối chúc bà bà không bao giờ già.”

Hắn nói xong là nâng chén lên, môi chưa dính vào miệng chén thì khóe mắt đã liếc thấy thứ gì đó chợt lóe lên ở tay áo bà ta. Vì thế hắn ngừng động tác nhưng không lên tiếng mà vẫn uống cạn chén rượu kia.

“Không bao giờ già,” Hồng bà bà lặp lại mấy chữ nầy và buồn bã cười, “Cuối cùng cũng chỉ là giấc mộng không có thật, rồi cũng phải tỉnh thôi.”

Mấy chữ này bà ta nói với hai đứa em gái của mình. Đột nhiên bà ta vung tay lên, một cây kéo sắc bén cắm ngập cổ bà ta.

Gió nổi lên và thổi qua cửa sổ mang theo mùi hương nhàn nhạt. Bên ngoài là bóng cây lắc lư giống quỷ gọi hồn, muốn chôn vùi mọi bí mật.

“A tỷ……”



Giọng Thái bà bà xuyên qua yên tĩnh và bùng nổ trong căn nhà trúc. Bà ta nhào qua ôm lấy xác Hồng bà bà và lắc vài cái nhưng chỉ khiến máu chảy nhiều hơn, dính ướt vạt áo bà ta.

Áo này là chị gái làm cho bà ta, trên lụa nâu thêu một đôi bướm. “A tỷ……”

Tiếng hét bén nhọn của A Thái như tiếng chuông lanh lảnh. Bà ta ngẩng đầu nhìn những bóng người phía trước nhưng tất cả đều mơ hồ hòa vào nhau như bị vây trong sương mù dày đặc. Chỉ có một thứ rõ ràng, đó là một con dao nhỏ để cắt dưa hấu được đặt trên bàn. Vì thế bà ta buông xác của chị mình và nhào về phía con dao nhỏ kia. Bà ta nắm lấy chuôi dao và nhắm ngay mũi dao về phía trước như đang cầm kiếm.

Lấy trứng chọi đá sao? (Hãy đọc thử truyện Ngôi sao rực rỡ của trang RHP) Có lẽ thế nhưng bà ta không để bụng. Chẳng qua bà ta không rõ vì sao chị gái lại bỗng như phát điên, thậm chí tự kết liễu chính mình?

Trong đầu nảy lên một suy nghĩ. Thái bà bà đột nhiên nhớ tới một chuyện và máu cả người không nhịn được lạnh ngắt. Bà ta ngẩng đầu tìm kiếm trong đám người kia, rốt cuộc cũng nhìn thẳng vào mắt đối phương. Đôi môi khô quắt của bà ta run rẩy nói không nên một câu hoàn chỉnh, khó khăn lắm mới nói được mấy chữ, “Bức thư…… Là ngươi……”

Phía sau bỗng nhiên có cơn sóng nhiệt ập tới, màu đỏ rực. Tiếng cười của Ngọc bà bà lẫn trong cơn sóng ấy và theo khói trắng cùng nhau lượn lờ lan ra bốn phía.

Thái bà bà quay đầu lại, ánh mắt lập tức bị ánh lửa lấp đầy. Ngoài cái đó ra còn có một người chìm trong lửa, tay cầm hai cây nến châm lên những thứ có thể

cháy.

“Mọi người cùng chết đi, coi như chôn cùng a tỷ……” Ngọc bà bà hung ác nhếch môi. Lửa đốt cháy tóc bà ta, cả cái đầu bốc lên như quả cầu lửa. Khói đen cuồn cuộn, tàn lửa bay khắp nơi.

“Chết đi, tất cả cùng chết đi.” Thái bà bà cũng nở nụ cười giống chị gái mình và ném con dao trong tay xuống. Bà ta hất đổ giá cắm nến và bầu rượu trước mặt khiến ngọn lửa bùng lên. Chỉ trong phút chốc cả cái bàn đã bắt lửa sau đó lan ra cửa sổ và bò khắp căn nhà trúc. Cả căn nhà kêu lách cách như một bản hòa tấu hỗn độn.

“Cùng chết đi, đừng hòng có ai trốn được……” Thái bà bà nhìn Ngọc bà bà. Hóa ra tới khi đến cuối cuộc đời bà ta vẫn chậm hơn chị gái mình một bước.

Nhưng không sao, hiện tại ba chị em họ sẽ vĩnh viễn ở bên nhau, ngoài ra còn có bao nhiêu người đi theo bọn họ.

Căn nhà trúc nổ tung, lửa bốc tận trời, các loại tiếng động truyền đến từ bốn phương tám hướng và vây chặt ba vị bà bà ở giữa. Chúng đánh lên màng nhĩ yếu ớt và châm lên ngọn lửa nhỏ nhoi còn sót lại trong lòng họ……

Làn da hóa thành bùn, tóc đốt thành tro, máu ngưng thành sương mù….. Đều chết đi, cùng chết đi……

Nhưng vào một khắc cuối cùng khi ý thức mất đi bọn họ lại cảm thấy chút mát lạnh. Ngay cả đôi môi cháy đen cũng vì cảm giác mát mẻ này mà trở nên mọng hơn.

Trời mưa. Mưa bụi đầy trời lắc rắc rơi xuống, dập tắt những dục vọng man dại bò khắp lão quân câu trong từng ấy năm.

Cuối cùng vẫn không thắng. Thái bà bà nắm lấy ngón tay chị gái và nhìn tro bụi theo mưa rơi xuống, mắt cũng bị che kín. Tất cả những thứ khác chỉ là hư vô.