Bên Đây Mưa Bụi, Bên Kia Rực Rỡ

Chương 52




Trái cây chất đầy bàn đài, cả căn nhà trúc giống như được đặt trên một cái bệ bếp thật lớn, không khí ngọt ngấy mờ mịt khiến người ta khó thở.

Mấy người Lưu Trường Ương ngồi quanh bàn dài, đối diện là ba cái đầu nhăn nheo bèo nhèo thò ra khỏi đống trái cây.

Hồng cam vàng và xanh, những màu sắc tươi sáng ấy khiến ba bà già kia trông càng già hơn. Bọn họ như những bức tranh đã phai màu, những rực rỡ đã chẳng còn, chỉ còn trang giấy khô vàng cuộn góc.

Hôm nay là ngày mừng thọ của cả ba, không biết là kỷ niệm lễ mừng thọ năm bao nhiêu. Nhưng chỉ cần thân thể chưa chết thì bọn họ cứ thế sống tiếp năm

này qua năm khác.

Thái bà bà cầm một quả nho bỏ vào miệng và cắn. Chất lỏng thơm ngọt lan ra đầu lưỡi đã dần mất vị của bà ta. Bà ta nhẹ chép miệng và chống cằm nhìn người đàn ông trẻ tuổi đang cười nhạt và nhai kỹ nuốt chậm ở đối diện.

“Công tử cảm thấy lão quân câu này thế nào?” Thái bà bà mang khuôn mặt đầy nếp nhăn và đôi mắt sụp mí thành hình tam giác để nhìn hắn và hỏi, “Người tới nơi này đều nói đây là thiên đường, có thể giúp người ta hưởng cuộc sống yên bình.”

“Ta quả thực rất đồng ý với quan điểm này,” Lưu Trường Ương buông miếng dưa hấu đã đưa tới miệng, đôi mắt thon dài sâu thẳm nhìn như đa tình lại chẳng chứa chút tình cảm nào, “Bên ngoài toàn chướng khí mù mịt khiến ta chán ghét. Sau khi tới lão quân câu ta mới biết vui vẻ quên lối về là thế nào.”

“Muội muội đừng tin hắn,” Ngọc bà bà hé mắt nhìn em gái, “Lưu công tử có nhân phẩm và tướng mạo thế này thì không biết có bao nhiêu cô nương theo đuổi, sao có thể vừa lòng nơi hoang vắng này của chúng ta?”

Lưu Trường Ương híp mắt thành hai đường cong và nói, “Ta chỉ nói lời từ đáy lòng, bà bà không tin chẳng lẽ còn muốn ta móc tim gan ra để chứng minh sao?”

“Vậy thì không cần, nếu công tử thật sự thích chỗ này thì ở lại đi.” Rõ ràng chưa uống rượu nhưng Thái bà bà đã như say, cả người dựa trên bàn, giọng như than như thở.

“Bang” một tiếng, Uất Trì Thanh đặt mạnh thanh kiếm lên bàn, lông mày dày nhíu chặt, giọng rền vang, “Các vị bà bà chớ có vì…… vì già mà không……”

Lưu Trường Ương vỗ nhẹ cánh tay hắn và không nói gì, trên mặt rõ ràng viết mấy chữ “Trẻ con không thể dạy” sau đó hắn quay đầu nhìn ba vị bà bà, “Ba vị xin đừng trách, thuộc hạ này của ta trời sinh đã nóng tính, trước giờ cũng không hiểu những cong vòng trong câu nói.”



Thái bà bà cũng không tức giận mà chỉ thở dài một hơi, “Không dối gạt công tử, hôm nay sở dĩ ta buồn như thế là vì ta nghĩ tới chuyện cũ,” dứt lời bà ta chậm rãi lắc đầu, “Chúng ta sống đến tuổi này nên đã hiểu rõ một điều đó là người bên cạnh dù nhiều như cá diếc qua sông nhưng trước giờ đều khó mà giữ lại, ví dụ như người anh rể kia của ta……”

Sắc mặt Ngọc bà bà cứng lại, “Đang êm đẹp sao ngươi lại nhắc tới kẻ kia? Còn không chê đen đủi hả?”

Thái bà bà kéo cánh tay chị gái mình mà lắc lắc, bàn tay còn lại vỗ nhẹ khóe miệng của mình, “Ta sai rồi, về sau ta sẽ không đề cập tới nữa được chưa? Nhị tỷ chớ giận ta.”

Bộ dạng bà ta mang theo ngây thơ của thiếu nữ.

Ngọc bà bà trìu mến nhìn em gái, “Không phải ta không cho muội nhắc tới, chẳng qua muội so kẻ khốn nạn kia với Lưu công tử thì đúng là quá khập

khiễng, không đáng nhắc tới,” nói tới đây bà ta huých nhẹ khuỷu tay vào Hồng bà bà vẫn yên lặng nãy giờ, “Đại tỷ nói xem có phải không?”

Hồng bà bà dùng ngón tay vuốt ve miệng chén và nghe em gái hỏi mình thì chỉ à một tiếng rồi thất thần đáp, “Nói tới một kẻ đã chết làm gì?”

“Mấy ngày nay đại tỷ trông có vẻ mệt mỏi, ngủ cũng nhiều, ăn thì ít,” Ngọc bà bà cẩn thận nhìn khuôn mặt của chị mình, “Tỷ có khỏe không?”

Hồng bà bà vẫn nhìn đáy cái chén và cảm thấy nó như một áng mây ám màu xám. Chỉ cần lắc lắc một lát sẽ thấy nó lộ ra hoa sen ở đáy nhưng nếu không động đậy thì mây kia sẽ lướt qua che lấp toàn bộ.

“Đã nhiều ngày nay phải chuẩn bị cho tiệc mừng thọ này nên nhất định là đại tỷ mệt mỏi rồi.” Hiện tại Thái bà bà chỉ để ý tới Lưu Trường Ương nên gấp gáp

chuyển đề tài. Ánh mắt bà ta giống như dây leo bò lên tường, “Công tử…….”

“Năm tháng trôi qua khó tránh khỏi những lúc mỏi mệt. Ta nghĩ ba vị bà bà nhất định đã trải qua nhiều tang thương nên mới hiểu rõ sự đời.” Lưu Trường Ương mang vẻ mặt xúc động, không chờ Thái bà bà nói chuyện hắn đã lộ vẻ đồng tình.



Thái bà bà sửng sốt một lát mới rũ mắt, giọng nói mang theo chút nghẹn ngào, “Nhiều năm nay người bên cạnh chị em chúng ta chỉ có kính sợ, mỗi mình công tử là hiểu chúng ta rốt cuộc cũng chỉ là phụ nữ, cũng có những lúc mệt mỏi khó qua được…..”

Bàn tay Uất Trì Thanh đặt dưới bàn hơi run lên nhưng bị Lưu Trường Ương đè lại. Sau đó hắn nói ra một câu khiến Uất Trì Thanh run kinh hơn.

“Đã là phụ nữ thì mặc kệ tuổi tác bao nhiêu đều cần che chở.” Nói xong hắn thấy Thái bà bà nước mắt lưng tròng nên lập tức lộ thương xót nhưng tay vẫn đè Uất Trì Thanh lại, “Tại hạ bất tài không thể giúp ba vị bà bà chia sẻ buồn vui, nhưng nếu các vị đồng ý kể ra thì ta cũng vui lòng lắng nghe.”

Thái bà bà nhẹ nhàng nức nở một tiếng, tay ôm mặt, mu bàn tay gồ gân xanh giống như núi non trùng điệp. (Truyện này của trang RHP)

“Người ta luôn nói năm tháng như dòng nước, trong lúc không để ý nó đã theo kẽ ngón tay trôi đi. Nhưng ở nơi này của chúng ta thì nó biến thành dao nhỏ cắt lên người khiến ai cũng thương tích đầy mình……”

Thái bà bà nhỏ giọng, ánh mắt nhìn hai người chị gái và kết thành một cái lưới dày. Bà ta nói từng câu, lời đầu chẳng ăn nhập với lời sau, thậm chí nói cả tới nhân quả. Từng mảnh ký ức lộn xộn thoát ra khỏi hai bờ môi khô quắt của bà ta rồi hiện ra trước mặt mấy người Lưu Trường Ương.

“Hắn đến nhà chúng ta ở rể, ngay từ lúc đầu đã không vui vẻ, lòng dạ cũng dần hẹp hòi, không để chứa nổi người nào…..”

“Sau chuyện đó hàng xóm láng giềng càng không coi hắn ra gì. Bọn họ chỉ chỉ trỏ trỏ nên sau đó hắn không ra ngoài nữa, suốt ngày uống rượu giải sầu. Nhưng rượu vào thì hắn bắt đầu đánh người, ngay cả đại tỷ cũng bị hắn đánh……”

“Cũng may trời cao rủ lòng thương khiến hắn chết sớm, lúc đó ba chị em ta mới coi như được giải thoát……”

“Khoảng thời gian đó việc làm ăn bị ảnh hưởng, cửa hàng không kiếm được bao nhiêu tiền. Hắn lại ra ngoài đánh bạc, bị người ta lừa nên bán hết gia sản. Hắn

còn muốn bán cả con gái cho thanh lâu để gán nợ…… Ta lấy cái chết để ngăn cản hắn mới dừng tay……”

“Sau đó ta mang theo con gái chạy ra ngoài, hắn đuổi theo phía sau và ngã vào mương chết. A di đà Phật, coi như ác giả ác báo.”

Lưu Trường Ương nhíu mày và giơ tay đánh gãy lời Thái bà bà, “Chờ một chút, không phải hắn chết rồi à? Sao lại còn đi đánh bạc? Mà con gái hai người từ đâu ra thế?”